Mẹ Hoắc vẫn đang túm chặt tay Tô Nhuyễn: “Đúng thế, cho dù là thanh mai trúc mã, thì người muốn kết hôn với người ta cũng là cháu chứ đâu phải Nhuyễn Nhuyễn, đừng liên lụy tới chị gái cháu. Trước kia thím không biết quan hệ giữa hai bên lại phức tạp như vậy, bây giờ biết rồi thật ra để Nhuyễn Nhuyễn đi thăm đối tượng của Thanh Thanh rất không thích hợp, nếu không chỉ sợ sẽ làm trò cười cho người khác, đúng không thím bọn trẻ?”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh trở nên khó coi, cuối cùng Liêu Hồng Mai cũng phản ứng lại. Hoắc Hướng Dương phải cưới Thanh Thanh nhà bà ta, tuyệt đối không thể để đối phương ở cùng một chỗ với Tô Nhuyễn.
Bà ta lập tức cười ha hả nói: “Tạm thời chưa nói tới vấn đề kết thân hay không, chỉ nói riêng quan hệ giữa Lộc Minh Sâm với Nhuyễn Nhuyễn thôi, khi còn nhỏ người ta rất thương con bé đó, nếu con bé không tới thì không sao, nhưng bây giờ đã tới tận đây rồi lại không lên thăm thì đúng là không thể nào nói nổi.”
Sau đó cũng không nhắc cô phải đi mua trái cây gì đó nữa.
“Thím Hai nói rất đúng.” Tô Nhuyễn phụ họa, thuận thế rút tay ra khỏi tay mẹ Hoắc: “Đúng là cháu nên lên thăm anh Minh Sâm.”
So với ứng phó với người nhà họ Hoắc nhàm chán, đương nhiên cô muốn lên xem Tô Thanh Thanh bị vả mặt hơn rồi, sở dĩ cô không so đo với Tô Thanh Thanh, là vì cô biết đối phương sẽ tự chơi chết chính mình, cô chỉ cần ngồi yên xem kịch là được…
Đến thời điểm mấu chốt lại cắm thêm một đao, vừa thống khoái vừa bớt việc.
Hơn nữa cô cũng muốn đi gặp ông cụ Lộc cao cao tại thượng kia một lần, chuyện xin lỗi và bồi thường sớm hay muộn cô cũng mở miệng yêu cầu, thăm dò kỹ tình hình trước không phải tốt hơn sao?
Thái độ tích cực này của cô lại khiến Liêu Hồng Mai căng thẳng, bà ta cảnh cáo: “Tô Nhuyễn, lần từ hôn này chắc chắn nhà thím sẽ không khiến cháu phải chịu liên lụy, nhưng nếu cháu dám ăn nói lung tung làm hỏng chuyện, sau này cháu đừng mong được sống yên ổn.”
Tô Nhuyễn không để ý tới Liêu Hồng Mai, cô quan sát kỹ Tô Thanh Thanh, rõ ràng càng đi gần tới phòng bệnh đối phương càng căng thẳng, điều này khiến Tô Nhuyễn vô cùng tò mò muốn biết rốt cuộc đời trước Lộc Minh Sâm đã làm gì Tô Thanh Thanh, lại khiến cô ta ôm bóng ma tâm lý lớn như vậy?
Liêu Hồng Mai cũng đã nhận ra Tô Thanh Thanh khác thường: “Thanh Thanh, con làm sao vậy? Con có nắm chắc không? Lộc Minh Sâm thật sự sẽ đồng ý từ hôn chứ?”
Tô Thanh Thanh lấy lại tinh thần, cắn chặt răng nói: “Sẽ! Nhất định sẽ.”
Nói xong cô ta nhanh chóng vò tung mái tóc của mình, lau sạch son môi, váy kéo thấp xuống, áo sơ mi cũng bỏ ra khỏi váy, chỉ trong nháy mắt cô gái tinh xảo vừa hẹn hò với Hoắc Hướng Dương đã biến thành nữ sinh bình thường có chút lôi thôi.
Liêu Hồng Mai cười nói: “Thanh Thanh nhà chúng ta quả nhiên thông minh.” Như thế này, không phải Lộc Minh Sâm sẽ chướng mắt cô ta sao? Xác suất chủ động từ hôn sẽ lớn hơn một chút.
Tô Thanh Thanh âm thầm lấy lại tinh thần, đời này cô ta sẽ không bao giờ cố chấp đâm đầu vào kẻ điên Lộc Minh Sâm kia nữa.
Đời trước, cô ta nhận sai đối phương là cha của nữ chính, ban đầu dùng hết toàn lực tiếp cận đối phương, vì chiếu cố cảm xúc của anh, cô ta nhân nhượng đủ điều, biết dịu dàng săn sóc, nhưng anh vẫn đẩy cô ta ra xa ngàn dặm.
Mãi cho tới một ngày, nửa đêm cô ta đi tới phòng bệnh, cô ta chỉ định đắp lại chăn cho Lộc Minh Sâm, kết quả vừa tới gần mép giường, đã bị đối phương ấn lên tường bóp chặt cổ…
Lúc ấy cô ta hoàn toàn không kịp phản ứng lại, chỉ nhớ rõ cảm giác bên bờ tử vong khiến người ta hít thở không thông kia, và một đôi mắt không có cảm tình nào nhìn cô ta giống như đang nhìn người chết.
Chuyện lần đó khiến cô ta gặp ác mộng rất lâu, nhưng sau đó Lộc Minh Sâm lại không giải thích gì cả, chỉ xin lỗi qua loa có lệ, thái độ ôn hòa hơn một chút, còn tặng cô ta quà nhận lỗi.
Nhưng cô ta lại không thể nào khống chế được sự sợ hãi khi đối mặt với anh, cũng khiến cô ta ý thức được, sợ là trên tay đối phương đã từng có án mạng, tính cách cũng không phải trầm ổn đáng tin cậy như cha của nữ chính, ngược lại trong xương cốt còn cất giấu điên cuồng.
Lộc Minh Sâm không giống cha của nữ chính, càng giống vai ác tàn nhẫn đối nghịch với nam chính hơn.
Trong nguyên tác, tuổi trẻ cha của nữ chính đúng là đã từng bị gia tộc ức hiếp, tuy rằng không nói tỉ mỉ, nhưng cô ta vẫn biết đối phương sống vô cùng gian nan. Cho nên sau này gia đình nữ chính, đừng nói có lui tới với nhà họ Lộc, ngược lại còn ra tay chèn ép, hiển nhiên thù hận không nhỏ.
Chuyện sau đó sảy ra càng chứng minh suy đoán của cô ta là đúng, rất nhanh cô ta đã tìm được nam chủ chân chính, chính là Lộc Minh Quân, anh họ của Lộc Minh Sâm, cũng tham gia quân ngũ, cũng bị thương, nhưng Lộc Minh Quân đối xử với người ngoài lạnh lùng, đối xử với cô ta lại rất dịu dàng.
Chỉ là sau này cô ta gả cho Lộc Minh Quân rồi, Lộc Minh Sâm luôn đối xử hờ hững với cô ta lại điên cuồng trả thù nhà họ Lộc, cô ta đi theo Lộc Minh Quân tùy quân mới tránh được một kiếp, còn những người khác trong nhà họ Lộc, gần như không một ai có được kết cục tốt.
Cũng bởi vậy Lộc Minh Quân hiểu lầm cô ta và Lộc Minh Sâm có mối quan hệ thân mật gì đó, dần dần mất kiên nhẫn với cô ta, không chỉ không chiều chuộng nữa, ngược lại còn đối xử với cô ta như một người phụ nữ bình thường.
Lần này, nhất định cô ta sẽ không giẫm lên vết xe đổ ấy.
Tô Thanh Thanh nhìn sang Tô Nhuyễn bên cạnh, trong lòng thở dài một hơi. Thật ra cô ta cũng không muốn hại vị chị họ này, nhưng mà cô ta phải quan tâm tới bản thân trước.
Đợi sau này thành công rồi, cô ta sẽ trợ giúp đối phương, giống đời trước Tô Nhuyễn từng trợ giúp mình.