Nhìn dáng vẻ của hai mẹ con Liêu Hồng Mai, Lộc Minh Sâm nghi hoặc hỏi ông cụ Lộc: “Sao nhìn hai người này có vẻ không cao hứng lắm?”
Ông cụ Lộc nhíu mày, liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh một cái, nói thẳng: “Yên tâm, con bé đồng ý, khả năng là có chút bất ngờ thôi, bởi vì mấy hôm nay luôn tới tìm cháu nhưng cháu lại không chịu gặp người ta, cho nên con bé hiểu lầm là cháu không thích nó.”
Lâm Mỹ Hương cũng nói thêm vào: “Đương nhiên là bọn họ đồng ý rồi, nhận của nhà ta vòng vàng gia truyền rồi, không bằng lòng sao có thể nhận? Có lẽ là vui mừng quá nên choáng váng.”
Nói xong bà ta quay sang dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh: “Đúng không?”
Lúc này Liêu Hồng Mai đã không nghĩ được gì nữa rồi, chỉ có thể nhìn về phía Tô Thanh Thanh.
Lúc này trong đầu Tô Thanh Thanh cũng rất hỗn độn, đời trước rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt Lộc Minh Sâm đã kiên quyết từ chối cuộc hôn nhân này, cho dù ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương khuyên nhủ hết lời, anh vẫn không đồng ý, còn bảo thẳng cô ta về nhà tự tìm mối hôn sự khác.
Vì sao đời này lại không giống nhỉ?
Lúc cô ta còn đang nghĩ ngời, phía bên kia Lộc Minh Sâm đã mở miệng nói tiếp: “Nếu đã quyết định rồi, tôi cũng nói điều kiện của mình luôn, cũng tiện thể cho mọi người biết rõ tình hình của tôi hiện giờ.”
Anh nhìn về phía Liêu Hồng Mai, nói: “Tô tham gia quân ngũ từ năm mười tám tuổi, sau đó vẫn luôn sống trong quân ngũ, ông nội và mọi người cũng không biết rõ tình hình của tôi lắm.”
“Khi mới tham gia quân ngũ, mỗi tháng tiền trợ cấp của tôi là sáu mươi tệ, sau đó thăng chức tiền lương cũng cao hơn, bây giờ mỗi tháng có thể kiếm được trên dưới một trăm năm mươi tệ, hơn nữa còn lập công vài lần, cộng cả tiền thưởng lại cũng gần được sáu vạn.”
“Lần này bị thương, đợi thêm một hai năm nữa lỡ như không chữa khỏi hoàn toàn bắt buộc phải xuất ngũ, sẽ có thêm hai ba vạn tiền an ủi nữa.”
Không ai ngờ anh lại dứt khoát nói ra hết gia sản của mình như vậy, tất cả người nghe, bao gồm cả ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương đều trợn trừng mắt.
Tô Nhuyễn nghe thấy thế chỉ bĩu môi, đời trước Bùi Trí Minh từng nói, tiền trợ cấp anh dùng nuôi con chiến hữu hết rồi.
Khi cô còn đang nghĩ xem anh nói ra lời này là có ý gì, lại nghe thấy anh híp mắt nhìn Lâm Mỹ Hương và ông cụ Lộc đang kích động, nói tiếp: “Số tiền ấy đều là tiền của tôi, trong nhà không cần một phân nào.”
“Dù sao bác cả chú ba, cô út trong nhà đều dựa vào thân phận liệt sĩ của cha tôi mới cắm rễ được trên thành phố, cho nên tiền tôi tích cóp chắc chắn bọn họ sẽ không động vào, còn tiền kết hôn trong nhà sẽ bỏ ra.”
“Đúng không, ông nội?”
Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn đã phì cười, trong niên đại tiền tiết kiệm của mọi người nhiều nhất chỉ có hai ba ngàn này, bảy tám vạn không phải con số nhỏ, kết quả Lộc Minh Sâm nói cho người ta mình có nhiều tiền như vậy, sau đó lại keo kiệt vắt cổ chày ra nước đòi trong nhà bỏ tiền ra cưới vợ cho mình, đứng ở góc độ ngược nhà họ Lộc mà nói, cũng coi như một đóa kỳ ba.
Sắc mặt Lâm Mỹ Hương đã không khống chế được bắt đầu vặn vẹo rồi, nhưng thật ra ông cụ Lộc vẫn rất thản nhiên, vậy mà còn vui vẻ đồng ý: “Đương nhiên rồi!”
Lâm Mỹ Hương không nhịn được kêu lên: “Cha!”
“À, đúng rồi.” Giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Lộc Minh Sâm lại nói tiếp: “Còn tài sản ông ngoại để lại cho tôi nữa.”
“Cụ thể có bao nhiêu tôi cũng không rõ lắm, tất cả đều gửi chỗ bạn tốt của ông ngoại tôi, trước đây vì tôi còn nhỏ sợ không bảo vệ được, cho nên điều kiện chính là đợi sau khi tôi kết hôn mới giao trả cho tôi.”
“Tôi chỉ biết có một căn nhà ở thành phố Yến, còn có bốn năm con cá vàng, mấy thứ khác tôi đoán là châu báu ngọc thạch đồ cổ linh tinh, nếu không cũng sẽ không nghiêm túc giao cho người khác bảo quản như vậy.”
Biểu cảm vặn vẹo của Lâm Mỹ Hương lập tức biến mất, trong mắt gần như không giấu nổi vẻ tham lam, ngay cả ông cụ Lộc cũng hưng phấn vuốt ve cây gậy chống của mình, trên mặt chứa đầy ý cười.
Nhìn thấy cảnh ấy Tô Nhuyễn đã hiểu được đôi chút vì sao nhà họ Lộc lại vội vàng thu xếp hôn sự cho Lộc Minh Sâm, còn cố tình chọn con gái ở quê không có kiến thức như vậy rồi.
Hiển nhiên là Lộc Minh Sâm cũng hiểu rõ, cho nên đời trước, anh quyên góp sạch sẽ tất cả tài sản của mình, không để lại cho nhà họ Lộc một phân nào, chỉ sợ trong chuyện này còn có uẩn khúc khác.
Nói là Lộc Minh Sâm đang chỉnh Tô Thanh Thanh, không bằng nói là đang sửa trị nhà họ Lộc.
Hiển nhiên Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh không nghe ra được ý tứ khác thường trong mấy lời này, Liêu Hồng Mai hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng lên, có nhiều tài sản như vậy còn gả cho Hoắc Hướng Dương làm gì? Cho dù Hoắc Hướng Dương khỏe mạnh bình thường, cả đời này cũng chưa chắc đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Chỉ cần hầu hạ Lộc Minh Sâm vài năm, mấy thứ này đều là của con gái bà ta!