WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Nguyên Phối Trọng Sinh Sau Khi Bị Đoạt Khí Vận

Chương 50: Cầu được thế nào thì từ bỏ như vậy

Chương 50: Cầu được thế nào thì từ bỏ như vậy




Tô Thanh Thanh hít một hơi thật sâu nói: “Nếu anh không tin em, vậy thì từ hôn đi! Em không gả cho anh nữa!”

Lộc Minh Sâm thản nhiên đáp: “Không được.”

Trong lòng Tô Thanh Thanh âm thầm mừng rỡ, quả nhiên lấy lui làm tiến là đúng.

Cho dù ban đầu anh chán ghét cô ta cũng không sao, chỉ cần có thể cột vào với nhau, cô ta sẽ có cơ hội. Đời trước Lộc Minh Sâm có thể yêu cô ta, đời này đương nhiên cũng có thể, anh không trọng sinh càng tốt, chỉ cần cố gắng chịu đựng bảy tám năm đợi tới khi anh hy sinh, tất cả mọi thứ đều sẽ thuộc về cô ta.

Cô ta trưng ra vẻ mặt ẩn nhẫn, tức giận nói: “Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ? Anh muốn thế nào em làm theo thế ấy là được rồi chứ?”

Lộc Minh Sâm nhìn về phía cô ta, đột nhiên cười lớn: “Muốn từ hôn sao? Cũng không phải không được.”

“Hôn sự này cô lấy tới thế nào, vậy thì từ bỏ như thế đi.”

Lúc này Liêu Hồng Mai vẫn chưa phản ứng lại, còn Tô Thanh Thanh đã hiểu được ý của Lộc Minh Sâm, sắc mặt cô ta cứng đờ.

Lộc Minh Sâm lười biếng nói: “Yêu cầu này không quá đáng chứ? Nào có chuyện cô muốn kết hôn thì cướp hôn sự về tay, khi có niềm vui mới lại ném đi như không có gì.”

“Bây giờ hàng xóm láng giềng đều biết có một cô gái có tình có nghĩa không để bụng tôi là người bị liệt cương quyết đòi gả cho tôi rồi, còn nói nhà họ Lộc chúng tôi có phúc đó, đột nhiên lại từ hôn, khả năng nhà họ Lộc chúng tôi sẽ bị mắng là không biết tốt xấu.”

“Tạm thời chưa nói tới mấy lời càng khó nghe hơn, lỡ như đến lúc đó người ngoài biết ngay cả con gái nông thôn còn ghét bỏ tôi, vậy thì sau này sợ là tôi sẽ không cưới được vợ mất.”

“Cho nên…” Lộc Minh Sâm nhìn về phía Tô Thanh Thanh, nói rõ ràng từng chữ: “Cô biểu diễn mình là cô gái có tình có nghĩa trong khu tập thể nhà họ Lộc đang ở thế nào, thì làm sáng tỏ như vậy, cũng nói rõ vì sao nhà họ Lộc lại lui hôn, tôi sẽ đồng ý từ hôn với cô.”

Mặt Tô Thanh Thanh đỏ bừng lên, Liêu Hồng Mai cũng tức điên người: “Minh Sâm, tốt xấu gì cậu cũng là đàn ông, có cần so đo với con gái như vậy không?”

Tô Thanh Thanh cố rặn ra nước mắt: “Nếu em đi xin lỗi, sợ là nhà họ Lộc cũng vướng phải thanh danh không phân rõ trắng đen…”

Lộc Minh Sâm còn chưa nói lời nào, Lâm Mỹ Hương đã nổi giận: “Cô nói vậy là có ý gì? Uy hiếp chúng tôi à?”

Lộc Minh Sâm nói: “Đúng thế, có lời châm chọc nào ông nội tôi chưa từng nghe qua, còn sợ chút sấm to mưa nhỏ của cô hay sao?”

Ông cụ Lộc:…

Tô Nhuyễn nghẹn cười, Lộc Minh Sâm này đúng là, công kích không chừa một ai.

Ông cụ Lộc giải quyết dứt khoát: “Phải xin lỗi.”

Tô Thanh Thanh tỏ vẻ ấm ức không ngừng gạt lệ, Lâm Mỹ Hương cười mỉa mai: “Cô còn dám trưng ra khuôn mặt ấm ức ấy! Đúng là chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như cô, tuổi còn nhỏ đã bắt cá hai tay, còn chưa kết hôn đã có ý định đội nón xanh cho người khác…”

“Phải rồi, vòng tay vàng nhà chúng tôi đâu?” Lúc này Lâm Mỹ Hương mới nhớ tới: “Mau chóng trả lại đi, nếu không tôi sẽ kiện nhà các cô tội lừa đảo.”

“Đúng là chưa từng thấy nhà nào đáng sợ như nhà các cô.”

Liêu Hồng Mai tức điên người, chiếc vòng tay kia bà ta đang mang trên người, vốn dĩ cho rằng Lộc Minh Sâm sẽ chủ động từ hôn, trong cơn giận dữ bà ta sẽ ném vòng tay trả lại, còn có thể kiếm được cái thanh danh tốt.

Kết quả bây giờ bị ép giao trả, khiến bà ta chỉ cảm thấy nhục nhã.

Nhưng mà nghĩ đến số tài sản Lộc Minh Sâm có, Liêu Hồng Mai lại không muốn xé rách mặt, cố gắng nén giận xem có thể cứu vãn tình thế hay không.

Có điều lúc này hiển nhiên Lâm Mỹ Hương đã không có ý định suy xét tới nhà họ Tô nữa rồi, sau khi xảy ra chuyện này, sao Lộc Minh Sâm có thể tín nhiệm Tô Thanh Thanh?

Tô Thanh Thanh không lấy được tín nhiệm của Lộc Minh Sâm, đối với bọn họ mà nói, sẽ không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào.

Nghĩ tới mấy ngày qua hai mẹ con nhà này vẫn luôn giả vờ nhiệt tình, bà ta còn hao hết tâm tư lấy lòng Tô Thanh Thanh, trong lòng đã giận lại càng giận hơn, tay chỉ vào Tô Thanh Thanh mắng to: “Hôm nay coi như tôi được mở mang tầm mắt rồi, ai có thể ngờ, người còn chưa tới hai mươi đã sớm ba chiều bốn, giống như không có đàn ông không sống được vậy, chắc là đời trước làm kỹ nữ quen rồi!”

Thời buổi này dù là phòng bệnh riêng cũng không có tính riêng tư, tiếng cãi nhau ầm ĩ đã lôi kéo không ít người đứng vây xem bên ngoài phòng bệnh, tất cả đều nhìn Tô Thanh Thanh chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tuy rằng da mặt Tô Thanh Thanh dày thật, nhưng bị mắng thẳng mặt như vậy cũng khó chịu, nước mắt rơi xuống lã chã.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.