Bóng người mang ngân giáp tỏa ra khí tức sát lục, xuất hiện ở trên tường thành, khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Trên khuôn mặt cười khẩy của Vương Triều Thiên lúc này, chợt trở nên ngưng trọng hẳn, ánh mắt của gã âm trầm vô cùng, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên đang biến thành thân ảnh màu bạc kia, gã cảm giác được một cỗ khí tức thật sự có thể uy hiếp được hắn ta phát ra từ đó.
- Quả nhiên. . . Có chút bản lĩnh.
Đồng tử của Vương Triều Thiên khẽ rụt lại, gã cắn răng nói.
Mặc dù gã ta không biết vì sao thân ảnh màu bạc do Chu Nguyên hóa thành này lại mang đến cảm giác nguy hiểm như thế cho gã, nhưng mà hắn ta không thể nào không thừa nhận, khi đối mặt với bóng người mang ngân giáp quỷ dị này, Vương Triều Thiên hắn đã không còn dám khinh thường nữa.
Lúc này, đôi mắt của thân ảnh màu bạc kia đã mở ra, bên trong dường như có ngân quang đang lưu chuyển, trong chớp mắt, bàn chân của hắn bỗng giẫm xuống một cái.
Oanh!
Tường thành dưới chân hắn dường như bị chấn động, còn Chu Nguyên lại hóa thành một đạo ngân quang lao thẳng tới chỗ Vương Triều Thiên, tung ra một quyền đánh tới Vương Triều Thiên. Không khí xuang quanh hai người bọn hắn bị chấn động đến mức nổ tung.
Chu Nguyên ra tay nhanh như chớp khiến Vương Triều Thiên cảm thấy kinh hãi. Nhưng mà, dù sao hắn ta cũng là cường giả Thái Sơ cảnh cho nên gã nhanh chóng tung một chưởng ra đỡ lấy, chưởng phong cực kỳ sắc bén.
Keng!
Lúc quyền chưởng hai người chạm vào nhau thì có thanh âm thanh thúy vang lên, không khí chấn động mãnh liệt. Cả hai bóng người đều run lên rồi đồng loạt lùi về sau vài bước.
- Quả nhiên lợi hại!
Mà Chu Nguyên thấy bản thân hắn đánh nhau với cường giả Thái Sơ cảnh lại không hề rơi vào hạ phong, hắn cũng cảm thấy giật mình, trong lòng vô cùng vui mừng.
Trong khi đó, những binh sĩ trên tường thành trông thấy Chu Nguyên thắng thế, họ lập tức vỗ tay hoan hô, trong chốc lát, sĩ khí bỗng dâng cao.
Khi nghe được những tiếng hoan hô kia, sắc mặt Vương Triều Thiên cau lại, hắn ta âm trầm nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, nói:
-Mặc dù ta không biết ngươi đã dùng thủ đoạn gì. Có điều, ta không tin,một cao thủ Thái Sơ cảnh ta lại không xử nổi thằng nhãi ngươi!
-Thanh Phong Thiên Cương Khí!
Vương Triều Thiên quát khẽ một tiếng, chợt có nguyên khí màu xanh đen từ cơ thể hắn ta phát ra ngoài, đạo nguyên khí này giống như gió lốc màu xanh bao phủ toàn thân gã tạo thành vô số phong nhận, sắc bén đến mức có thể xé rách bất kỳ thứ gì.
Ánh mắt của Vương Triều Thiên trở nên lạnh lẽo âm u, lòng bàn tay gã xoay tròn, nguyên khí màu xanh đậm ở trong lòng bàn tay của gã biến thành từng cái phong nhận màu xanh dài khoảng nửa trượng, vô cùng sắc bén.
- Thanh Nhận!
Vương Triều Thiên vung tay áo một cái, từng đạo phong nhận màu xanh kia lao bắn về phía Chu Nguyên, xé rách không khí phát ra thanh âm xoẹt xoẹt, mà những đạo phong nhận đều tấn công vào các góc độ rất xảo trá tàn nhẫn xung quanh Chu Nguyên.
Nhìn thấy Thanh Nhận xé gió bay tới, Chu Nguyên bèn hít sâu một hơi, Thông Thiên Huyền Mãng Khí ở trong Khí Phủ, trong nháy mắt bộc phát ra ngoài.
Oanh!
Nguyên khí màu vàng sậm từ trong cơ thể của Chu Nguyên tuôn ra ngoài, lúc nguyên khí này vừa tiếp xúc với Ngân Ảnh thì Chu Nguyên cảm thấy nguyên khí này giống như được tăng phúc mà bỗng nhiên tăng vọt lên mạnh mẽ.
Ông!
Chiến giáp màu bạc trên thân thể được bao phủ bởi nguyên khí màu vàng sậm. Nhìn từ xa, Chu Nguyên lúc này giống như đám mây màu ám kim vậy.
- Ngân Ảnh thật lợi hại! Nay cả nguyên khí cũng có thể tăng lên!
Trong lòng Chu Nguyên thầm kinh ngạc. Lúc tự mình trải nghiệm tác dụng của Ngân Ảnh, hắn đã hiểu được chỗ tốt của bộ chiến khôi này. Lúc cả hai dung hợp, không hề phân biệt, bất luận là nguyên khí hay là nguyên thuật đều được Ngân Ảnh tăng phúc.
Vốn dĩ nguyên khí của Chu Nguyên chỉ là Dưỡng Khí cảnh, nhưng khi trải qua sự tăng phúc của Ngân Ảnh, thì đã không kém gì cảnh giới Thái Sơ cảnh.
- Phá cho ta!
Vào lúc này, Chu Nguyên cảm nhận được cỗ lực lượng cường đại chưa bao giờ có kia thì trong mắt của Chu Nguyên lộ vẻ nóng bỏng, hắn không hề có ý tránh lui, ngược lại tiến lên trước một bước, giơ tay lên.
Xuy xuy!
Từng đạo phong nhận màu xanh rơi vào lòng bàn tay Chu Nguyên, mặc cho nó có giãy dụa như thế nào, đều không cách nào tránh thoát ra bàn tay của Chu Nguyên.
Chu Nguyên dùng sức một chút, nguyên khí màu vàng sậm phát ra, sau đó, mọi người chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên. Từng đạo phong nhận màu xanh kia đã bị Chu Nguyên mạnh mẽ bóp nát.
- Lẽ nào.. năng lực của ngươi chỉ đến thế thôi à?
Sau khi hắn bóp nát phong nhận, Chu Nguyên lại nhìn về phía của Vương Triều Thiên, lạnh lùng hỏi.
Còn vẻ mặt của Vương Triều Thiên lúc này đã trở nên tái nhợt, trong mắt của hắn ẩn chứa sự kiêng dè. Gã không biết vì sao mà nguyên khí màu vàng sậm kia của Chu Nguyên lại có thể khiến cho tim của gã đập rất nhanh.
“Rốt cuộc thằng nhãi này tu luyện loại nguyên khí gì thế? Hình như không phải là Viêm Lôi Khí của hoàng thất Đại Chu.” Ánh mắt của Vương Triều Thiên lập lòe, gã thầm nghĩ trong lòng.
-Có qua mà không có lại thì thật không hay, chi bằng ngươi cũng nếm thử nguyên khí của ta xem nào!
Chu Nguyên cười lớn một tiếng, rồi bất ngờ đấm ra một quyền.
- Hoàng Cực Ấn!
Lấy trạng thái của Chu Nguyên bây giờ thì hắn có thể thi triển Hoàng Cực Ấn thêm một lần nữa. Hơn nữa, uy lực của lần này còn mạnh hơn mấy lần trước rất nhiều. Lúc này, luồng nguyên khí màu vàng sậm không ngừng ngưng tụ lại hóa thành một đạo quyền quang hơn mười trường bắn thẳng về phía Vương Triều Thiên.
Mà đạo quyền quang này vô cùng bá đáo, không khí xung quanh nó bị chấn động mãnh liệt, ngay cả không gian cũng bị nó ảnh hưởng mà rung lên.
Lúc Vương Triều Thiên nhìn thấy đạo quyền quang kia thì gương mặt lập tức biến sắc. Hắn ta biết rõ đòn tấn công này vô cùng mạnh mẽ cho nên không dám chậm chạp mà cong năm ngón tay lại tạo thành thế trảo rồi cào mạnh một cái.
- Huyền nguyên thuật, Cương Phong Trảo!
Xèo xèo!
Ngay lúc đó, trước mặt Vương Triều Thiên bỗng xuất hiện một dấu trảo màu xanh cực kỳ sắc bén. Cho dù là một ngọn núi thì cũng sẽ bị nó đập nát tan.
Oanh!
Có điều, lúc phong trảo màu xanh va chạm đạo quyền quang kia thì lại bị nó đánh tan, sau đó nó tiếp tục theo đà đánh tới chỗ Vương Triều Thiên.
Vương Triều Thiên thấy vậy bèn vội vã há mồm phun ra một đám khí màu xanh dày đặc, mới có thể chặn đạo quyền quang bá đạo kia được.
Nhưng mà, tuy rằng hắn ta đã đỡ được, thế nhưng đạo quyền quang đó lại cực kỳ bá đạo, khiến cho gã phải lui về phía sau liên tục. Ngay cả khí huyết trong cơ thể cũng bị ảnh hưởng mà sôi trào lên.
“ Nguyên khí này thật bá đạo!”
Trong mắt Vương Triều Thiên lộ ra một tia khiếp sợ. Rõ ràng nguyên khí mà hắn ta tu luyện là nguyên khí cấp tứ phẩm. Thế mà lại không thể cản được nguyên khí màu vàng sậm kia.
Có thể thấy, nguyên khí mà Chu Nguyên tu luyện còn cao hơn nguyên khí cấp tứ phẩm của gã nữa!
Cùng lúc đó, Chu Nguyên cũng nhận ra ưu thế của mình. Thông Thiên Huyền Mãng Khí quá bá đạo, vượt xa cả nguyên khí cấp tứ phẩm bình thường. Chính vì thế, hắn cũng không thèm do dự nữa mà lập tức lao thẳng tới chỗ Vương Triều Thiên, tấn công như vũ bão.
Mà Vương Triều Thiên bị dồn vào thế hạ phong cũng bắt đầu phát ra sát ý. Ánh mắt hắn ta trở nên âm u lạnh lẽo hơn hẳn. Sau đó, gã cũng không giữ lại nguyên khí trong cơ thể mà tung ra hết toàn bộ, rồi hóa thành một đạo quang ảnh màu xanh lao tới quấn lấy đạo quang ảnh màu bạc do Chu Nguyên hóa thành.
Rầm rầm rầm!
Mỗi lần hai người giao phong thì giống như sơn băng địa liệt, trùng kích tàn phá bừa bãi.
Mà tên Vương Triều Thiên này lại không ngừng tránh né đồng thời lên tiếng mỉa mai Chu Nguyên, nhằm mục đích làm rối loạn thế tấn công của hắn.
- Nhãi ranh, cho dù ngươi có thể cản ta lại thì sao? Các ngươi vẫn thiếu một vị Thái Sơ cảnh, bây giờ cửa Tây Nam kia sắp bị công phá rồi!
Quả thật cửa Tây Nam không hề có cường giả Thái Sơ cảnh phòng thủ.
Chu Nguyên nhíu mày, hắn biết, nơi đó đúng là nơi yếu nhất, nhưng hắn cũng biết rất rõ, hiện tại lực lượng đỉnh tiêm của Đại Chu đều đã bị kiềm chế, cho nên bên cửa Tây Nam kia cũng chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian mà thôi.
- Hi vọng nhóm Lục thống lĩnh có thể kéo dài được một chút thời gian.
Chu Nguyên thầm nghĩ trong lòng, sau đó hắn ra tay càng thêm mãnh liệt, trong mắt của hắn cũng lộ ra sát ý đối với Vương Triều Thiên.
. . .
Vào lúc này ở cửa thành phía tây nam. So với những cửa thành khác thì nơi này đã bắt đầu có dấu hiệu chênh lệch. Phe đối phương do Lâm Niên thống lĩnh, về phía Đại Chu thành thì xuất hiện tình trạng thương vong nặng nề.
Mặc dù Lục Thiết Sơn cùng vài cao thủ Thiên Quan cảnh liều chết ngăn cản đối phương nhưng vẫn không thể làm gì Lâm Niên được. Trái lại còn khiến gã ta tức giận.
Vì thế, Lâm Niên đột ngột ra tay, phát ra nguyên khí mạnh mẽ hất văng đám người Lục Thiết Sơn. Sau đó, gã khẽ động, bất ngờ xuất hiện trước một vị cao thủ Thiên Quan cảnh, lạnh lùng tung ra một chưởng.
Oanh!
Ngay lập tức, trán của người đó bị gã ta đập nát, máu tươi phun ra, đôi mắt lúc này dần dần ảm đạm không còn sức sống.
-Lão Lữ!
Lục Thiết Sơn chứng kiến cảnh này, vàng mắt lập tức đỏ lên. Người đó chính là bạn chiến đấu lâu năm của hắn.
-Chúng ta cùng xông lên cản hắn lại!
Lục Thiết Sơn gầm lên một tiếng, sau đó hắn cùng mấy vị cao thủ Thiên Quan cảnh còn lại mạnh mẽ xông tới, điên cuồng tấn công Lâm Niên. Trong lòng bọn họ đều biết, nếu để Lâm Niên phá vỡ cửa này thì Đại Chu thành nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng mà, cố gắng của bọn họ lại không có tác dụng gì cả. Lâm Niên vẫn ở thế thương phong, không những thế, gã ta còn ra đòn tấn công cửa thành.
Hiện tại, cửa thành phía tây nam có nguy cơ bị phá vỡ.
Tất cả tướng sĩ nơi này đều trở nên tuyệt vọng.
Trong lúc đó, ở một chỗ khác trên tường thành, có một thiếu nữ xinh đẹp mặc bộ đồ màu trắng tinh khiết đứng đó.
Cô quan sát Lâm Niên đang tàn sát ở trước cửa thành. Tay từ từ năm chặt lại, sau đó cô khẽ lầm bầm.
-Minh Dương... lúc này, ta cần sức mạnh của ngươi. Xin hãy giúp ta, ta muốn bảo vệ nơi này giúp điện hạ!