Chu Nguyên đánh ra một chưởng, mặt đất chấn động, chỉ thấy được một đạo quyền quang màu ám kim cuộn sạch ra như là một đạo cầu vồng màu vàng mang theo tư thái bá đạo, trầm trọng đánh thẳng về phía Cổ Linh.
Cầu vồng to lớn kia cuộn sạch, giống như là Cự Long nắm núi muốn đập bể bầu trời.
Khí thế cực kỳ kinh người.
Nương theo tiếng chưởng phong gào thét, mặt đất cứng rắn phía trước Chu Nguyên bị xé nứt ra một đạo vết nứt thật dài.
Long Bi Thủ, đệ tam trọng.
Trải qua hơn một năm tu luyện, lúc này, Chu Nguyên cuối cùng đã có thể thi triển ra đệ tam trọng của Long Bi Thủ, mà cái uy năng kia cũng đã để cho hắn cảm thấy khiếp sợ, uy năng của một chưởng này thậm chí đã vượt qua Huyền Nguyên Thuật trung phẩm là Hoàng Cực Ấn, đạt đến cấp độ Huyền Nguyên Thuật thượng phẩm.
Một chưởng này coi như là cao thủ Thiên Quan Cảnh trung kỳ chỉ sợ cũng phải nhượng bộ lui binh.
Mà sắc mặt của Cổ Linh vào lúc này đích xác là cũng trở nên sợ hãi, trong mắt xẹt qua một vòng kinh ngạc, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, kẻ mà ở trong mắt hắn chỉ là một đầu tạp ngư Dưỡng Khí cảnh lại có thể bộc phát ra một chưởng kinh người như thế.
Cổ Linh chật vật lùi lại, muốn tránh đi mũi nhọn, đáng tiếc một chưởng kia lại như hình với bóng, chỉ trong mấy hơi thở đã đến trước mặt hắn.
Không có cách nào tránh lui, trong mắt của Cổ Linh cũng lộ ra thần sắc ngoan lệ, nguyên khí trong cơ thể không hề giữ lại nữa mà bạo phát ra, năm ngón tay nắm chặt, đánh ra một quyền.
Oanh!
Không khí ở trước mặt hắn giống như là muốn nổ tung lên.
- Vạn Sơn Quyền Ấn!
Nguyên khí cuồng bạo hội tụ mà đến, cũng tạo thành uy năng mạnh mẽ, trùng điệp lại cùng với đạo cầu vồng đang lao nhanh kia.
Ầm!
Sóng khí tản ra tàn phá bừa bãi xung quanh, mặt đất trực tiếp bị hủy diệt, mà Cổ Linh cũng giống như là gặp phải trọng kích, phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay ngược ra ngoài.
Hơn hết, trong nháy mắt khi đang bay ra, khuôn mặt của hắn hiện lên thần sắc âm độc, đầu lưỡi chuyển động, mãnh liệt phun ra một cái, một đạo ánh sáng màu đen nhỏ bé mãnh liệt bắn ra.
Đạo ánh sáng kia có tốc độ nhanh đến không có cách nào mà hình dung, trực tiếp xuyên thấu sóng khí, nhanh như tia chớp bắn trúng vào trán của Chu Nguyên.
Cổ Linh chật vật ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, cảm giác lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị đánh lệch khỏi vị trí bình thường, hiển nhiên là hắn đã bị cái quyền quang hung hãn kia đánh bị thương không nhẹ.
Hơn hết, tuy nói là chịu trọng thương nhưng mà Cổ Linh vẫn lành lạnh cười cười, nhìn về phía Chu Nguyên, nói:
- Tiểu tử ngươi vẫn là còn quá non rồi, bị Phá Thần Châm của ta đâm trúng, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Khói bụi ngoài thân Chu Nguyên dần dần tản đi, mà khi thân hình của Chu Nguyên hiện ra, nụ cười ở trên khuôn mặt của Cổ Linh lập tức đọng lại.
Chỉ thấy được lúc này, tại chỗ mi tâm của Chu Nguyên xuất hiện một cái lân phiến màu xanh, mà cái cây kim dài nhỏ bé màu đen kia thì đang cắm ở trên lân phiến, không có cách nào đi sâu vào hơn nữa.
Chu Nguyên xòe bàn tay ra, lấy cây châm màu đen ở trên lân phiến xuống, ánh mắt lãnh đạm nhìn qua Cổ Linh.
- Làm sao có thể?!
Cổ Linh hoảng sợ nghẹn ngào nói, lúc trước hắn xuất thủ nhanh chóng như bôn lôi, thời cơ cũng nắm giữ đến mức hoàn mỹ, nhưng mà làm sao vẫn như cũ bị Chu Nguyên ngăn cản được.
- Ngươi thật đúng là một cái gia hỏa âm độc tận trong xương cốt.
Chu Nguyên thản nhiên nói.
Sắc mặt của Cổ Linh lúc này đã trở nên trắng bệch, hắn nhìn qua Chu Nguyên mang theo sát ý, đang từng bước một đi về phía hắn, vội vàng chật vật lui về phía sau, nói:
- Nếu như mà ngươi dám giết ta, Cổ gia chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!
Nụ cười ở trên khóe miệng của Chu Nguyên có chút mỉa mai, đã đến lúc này, bọn hắn cùng Cổ gia làm sao có khả năng giảng hòa nữa?
Mà Cổ Linh kia lúc này giống như là cũng đã rõ ràng, nhanh chóng bò lên, bàn tay vỗ mạnh xuống mặt đất, thân hình bị phản chấn nhanh chóng bắn trở lui, muốn mượn cơ hội này để chạy trốn.
Nhưng mà Chu Nguyên làm sao lại để cho hắn có loại cơ hội này, cây châm màu đen ở trong ngón tay nhanh chóng bắn ra, cây châm này hóa thành một đạo hào quang, nhanh như tia chớp đuổi theo Cổ Linh, cuối cùng từ sau đầu của hắn, xuyên thủng qua.
Thần sắc ở trên mặt của Cổ Linh cứng lại xuống, thân thể trùng điệp ngã xuống mặt đất, trong nháy mắt, sinh cơ đã tiêu tan, cho tới giờ khắc này, hắn mới có chút hối hận, vì sao mà ở trong Trân Bảo Các, bản thân lại đi trêu chọc Chu Nguyên cơ chứ...
Hơn nữa, hắn có thể cảm nhận đầu tạp ngư Dưỡng Khí cảnh này dường như mạnh hơn so với hắn tưởng tượng nhiều lắm.
Ánh mắt của Chu Nguyên lạnh như băng, nhìn qua thi thể đã không còn sinh cơ của Cổ Linh, cái Thôn Hồn tháp này của Cổ gia đã hại không biết bao nhiêu người, hôm nay coi như là đã có nhân quả báo ứng.
Hắn không có lại tiếp tục để ý đến thi thể của Cổ Linh, trực tiếp đi về hướng tòa bệ đá ở nơi này, sau đó ánh mắt nhìn về phía quả cầu thủy tinh màu đen trên bệ đá kia.
Sương mù màu đen quanh quẩn bên trên quả cầu thủy tinh, kết nối với mặt đất, dường như là có tồn tại thứ gì đó đang liên tục không ngừng tràn vào bên trong quả cầu thủy tinh.
Chu Nguyên nhìn một lát, đồng tử chợt co rụt lại, bởi vì hắn phát hiện, những thứ đang tràn vào trong quả cầu thủy tinh, rõ ràng là từng đạo thần hồn chi lực, hơn nữa những đạo thần hồn chi lực này vừa mới tiến vào quả cầu thủy tinh màu đen này, ngay lập tức sẽ bị luyện hóa.
Bây giờ ở bên trong quả cầu thủy tinh màu đen này, có lắng đọng đại lượng thần hồn chi lực tinh thuần.
- Rốt cuộc quả cầu thủy tinh này là cái gì? Thậm chí ngay cả thần hồn cũng đều có thể hấp thu và luyện hóa.
Chu Nguyên kinh sợ kêu lên, hiển nhiên là vì có đồ vật như là quả cầu thủy tinh này tồn tại, mới có thể khiến cho người của Cổ gia đều có thần hồn không kém.
- Mặc kệ là cái gì, lấy trước đi rồi hãy nói.
Chu Nguyên tâm niệm vừa động, trực tiếp nắm lấy quả cầu thủy tinh màu đen và cứng rắn tách rời quả cầu ra khỏi bệ đá kia.
Mà khi quả cầu thủy tinh màu đen vừa biến mất, cái bệ đá kia hơi run rẩy một chút, cuối cùng theo thời gian dần trôi qua, bệ đá dần dần rạn nứt.
Cùng lúc đó, toàn bộ sương mù màu đen tràn ngập trong Thôn Hồn tháp cũng bắt đầu dần dần biến mất.
...
Oanh!
Ở một chỗ trong Thôn Hồn tháp, một trận chiến đấu kịch liệt đang diễn ra.
Đồng thời đối mặt với thế công hung hãn của Thôn Thôn cùng với đầu Băng điểu kia, hai vị Trưởng lão của Cổ gia đều hiển lộ ra vẻ mệt mỏi, dù sao sức chiến đấu của nguyên thú vốn dĩ cực kỳ cường hãn, huống chi hai đầu nguyên thú ở trước mắt đều không phải là nguyên thú bình thường.
Nhưng cũng may chính là ở bên trong Thôn Hồn tháp này, bọn hắn có thể liên tục hấp thu lực lượng từ sương mù màu đen để chống đỡ, cho nên mới có thể không ngừng chống đỡ được sự tiến công của hai đầu hai nguyên thú.
Mà chiến trường bên phía Yêu Yêu cùng Cổ Khâu thì lại trông có chút buồn cười.
Yêu Yêu không có cách nào vận dụng nguyên khí cho nên khi đối mặt với Cổ Khâu, nàng chỉ có thể áp dụng phương thức thô bạo nhất, chỉ thấy được từng đạo quyển trục nguyên văn Tứ phẩm không ngừng xuất hiện ở trong tay của nàng, sau đó bị ném ra ngoài.
Đối mặt với loại đấu pháp thổ hào đơn giản đến mức thô bạo này của Yêu Yêu, Cổ Khâu kia cũng bị bức phải cực kỳ chật vật, đồng thời cảm thấy cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Tuy rằng Cổ gia bọn hắn cũng có nguyên văn Tứ phẩm, thế nhưng mà những thứ này đều là bảo bối dành cho chiến lược cao đoan, cho nên sử dụng một đạo đều sẽ cảm thấy đau lòng không thôi.
Nhưng mà trước mắt, trong tay của vị thiếu nữ áo xanh này tựa như là có tồn tại vô số nguyên văn Tứ phẩm vậy, đây quả thực là gia sản còn hùng hậu hơn cả toàn bộ tích lũy của Cổ gia bọn hắn.
Cho nên, hắn bị từng đạo nguyên văn Tứ phẩm của Yêu Yêu đánh cho chạy quanh, nhìn trông có chút chật vật, nhưng mà đồng dạng, nhờ cậy vào ưu thế địa lợi, hắn có thể một mực kiên trì.
- Ở bên trong Thôn Hồn tháp này, lực lượng của Cổ gia chúng ta là vô cùng vô tận, để cho ta nhìn xem cuối cùng là nguyên văn của ngươi nhiều hơn, hay vẫn còn là bản thân ta sẽ có thể kiên trì lâu hơn?
Ánh mắt của Cổ Khâu trở nên âm trầm.
Hơn hết, ngay tại thời điểm ý niệm như vậy vừa mới xẹt qua trong đầu của hắn, thì bỗng nhiên hắn lại phát hiện ra sương mù màu đen ở trong Thôn Hồn tháp, chợt bắt đầu xuất hiện dấu hiệu biến mất.
Mà toàn bộ Luyện Hồn tháp cũng bắt đầu chấn động.
Mà vào lúc này, những người đắm chìm ở trong sương mù màu đen phía trước kia cũng liên tiếp tỉnh lại, ánh mắt có chút mờ mịt.
- Nguy rồi, Thôn Hồn Tinh bị lấy đi rồi!
Cổ Khâu giống như là nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt nhất thời kịch biến.
- Cổ Linh vì cái gì không có giữ vững vị trí? Chẳng nhẽ ngay cả một đầu tạp ngư Dưỡng Khí cảnh mà hắn cũng không thể giải quyết được sao?!
Lúc này, sắc mặt của Cổ Khâu trở nên xanh mét.
Oanh!
Mà hai vị trưởng lão của Cổ gia kia cũng chật vật bay ngược ra, bọn hắn nhìn qua sương mù màu đen đang dần dần biến mất, sắc mặt cũng đại biến, thất thanh nói:
- Làm sao có thể? Đầu tạp ngư kia làm sao có thể đột phá sự phòng thủ của Cổ Linh để lấy đi Thôn Hồn tinh?
Nghe được thanh âm của bọn hắn, Lục La cũng kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, nàng vốn cho là Chu Nguyên sẽ thất bại cơ, không nghĩ tới vậy mà hắn lại thực sự có thể làm được.
Lục La chớp chớp mắt, thì thào tự nói.
- Vị tiểu ca ca Chu Nguyên này cũng không đơn giản nha.