Trong phòng đấu giá, từng kiện vật phẩm đấu giá không ngừng xuất hiện, phẩm chất mặc dù so ra kém Thiên La Kích, nhưng cũng coi là các món đồ trân quý, cho nên bầu không khí toàn bộ phòng đấu giá cực kỳ náo nhiệt.
Mà lúc này trên đài đấu giá, lão già lại lấy ra một vật, chỉ thấy trong bình ngọc lưu ly, có một đám chất lỏng đỏ như lửa đang lơ lửng, chất lỏng sền sệt, giống như là tinh hoa trong lửa, không ngừng thiêu đốt.
-Đây là Địa Viêm Tủy, lấy từ nơi sâu của núi lửa vạn năm, nếu là người tu luyện nguyên khí thuộc tính Viêm (tính nóng), đem nó đi luyện hóa, chỉ cần nguyên khí tự thân của hắn thấp hơn “ngũ phẩm”, dùng nó có thể làm cho nguyên khí tăng thêm một bậc.
Lời vừa nói ra, trong phòng đấu giá lại lần nữa xôn xao, vô số ánh mắt nóng rực như lửa đốt.
Những món đồ lúc trước, kể cả Thiên La Kích dù saocũng chỉ là ngoại vật, nhưng “Địa Viêm Tủy” trước mắt này lại có thể tăng cấp cho nguyên khí!
Mặc dù chỉ có thể tác dụng đối với nguyên khí dưới “ngũ phẩm”, nhưng đây cũng là tăng lên cực lớn rồi.
Nguyên khí tứ phẩm cấp thấp nếu là luyện hóa, có thể tăng lên tới trung cấp, vậy uy lực tăng lên, tất nhiên cũng không phải một điểm hay nửa điểm.
-Không nghĩ tới ngay cả loại vật này cũng có.
Chu Nguyên cũng là không nhịn được cảm thán một tiếng, có chút rục rịch, tuy nói hắn tu luyện "Thông Thiên Huyền Mãng Khí" đạt đến ngũ phẩm, nhưng phụ vương của hắn tu luyện Viêm Lôi Khí, lại chỉ là tứ phẩm.
Nếu như có thể đem vật này cho phụ vương luyện hóa, vậy Viêm Lôi Khí phẩm cấp, tất nhiên có thể đạt tới bậc cao nhất của tứ phẩm.
Nhưng khi Chu Nguyên địch móc tiền ra, hắn rất nhanh liền bị thực tại phũ phàng bác bỏ, bởi vì giá khởi điểm của “Địa Viêm Tủy” đã là tám mươi vạn nguyên tinh.
-Thật là nghèo.
Chu Nguyên không nhịn được che mặt, Đại Chu bọn hắn dù sao những năm này tình hình không tốt, cho nên một điện hạ như hắn cũng không có nhiều, không có khả năng như là những người khác, tùy tiện ném ra được mấy trăm vạn.
Tranh đoạt Địa Viêm Tủy so với Thiên La Kích còn kịch liệt hơn, trọn vẹn trải qua mấy phút đồng hồ tranh đoạt, giá cả chốt tại hai trăm năm mươi tám vạn.
Sau khi đấu giá Địa Viêm Tủy xong, bầu không khí phòng đấu giá lai chìm xuống một chút.
Mà Chu Nguyên thì là đang lẳng lặng chờ đợi thứ đồ mà hắn cần, ước chừng mười mấy phút sau, hắn rốt cuộc nghe thấy được thanh âm mong đợi.
-Minh Hồn Quả, mười vạn nguyên tinh.
Chu Nguyên mở ra hai mắt khép hờ, ánh mắt hiện ra nóng bỏng nhìn chằm chằm lên đài đấu giá, trong tay lão già là một cái hộp ngọc, trong hộp ngọc, có một viên trái cây màu đen.
Loại nguyên tài này, có tác dụng đặc biệt, cho nên người cảm thấy hứng thú cũng không có nhiều, giá cả tự nhiên cũng không lên quá cao.
Người tranh đoạt vật này, cũng không nhiều, mấy vòng kế tiếp, giá cả mới tăng lên tới mười lăm vạn.
Chu Nguyên chờ đợi thời cơ, nhìn thấy thời điểm đã tới, vừa rồi bắt đầu lên tiếng:
-Hai mươi vạn nguyên tinh.
Giá tiền đã tăng lên một phần tư, cũng không tính thấp, lúc này có mấy kẻ đã bỏ cuộc, còn lại hai phe, cùng Chu Nguyên lại giằng co một chút, cuối cùng đem giá đẩy lên hai lăm vạn liền lựa chọn từ bỏ.
Chu Nguyên thấy thế, cũng là thở dài một hơi, hắn bây giờ có năm mươi vạn nguyên tinh, chỉ mua “Minh Hồn Quả” đã tốn một nửa, hắn còn phải mua cả “Chu Huyết Thảo” nữa .
Trong phòng đấu giá hoàn toàn yên tĩnh, nhưng mà lúc Chu Nguyên vừa trẫm tĩnh một chút, bỗng nhiên có tiếng cười nhạt, âm thanh đột ngột vang lên.
-Ba mươi vạn.
Đột nhiên có người nói làm cho cả phòng đấu giá đều bàn luận xôn xao, vì sao một Minh Hồn Quả lại có giá cao tới như vậy.
Chu Nguyên sắc mặt cũng là khẽ biến một chút, ánh mắt hơi trầm xuống, bình tĩnh nói:
-Ba lăm vạn.
-Bốn mươi vạn.
Người tăng giá kia lập tức đuổi theo kịp.
-Năm mươi vạn.
Trong mắt Chu Nguyên lạnh lẽo, hiển nhiên, hắn lại bị người nhằm vào, kẻ ra giá kia, rõ ràng đang cố ý quấy rối, cũng không phải là thực tình muốn mua.
Khi Chu Nguyên đưa ra giá năm mươi vạn, âm thanh kia dường như khẽ cười một cái, sau đó không nói nữa.
Cuối cùng Minh Hồn Quả rơi vào tay Chu Nguyên, nhưng hắn phải bỏ ra năm mươi vạn nguyên tinh, đem toàn bộ gia sản dốc sạch.
Chu Nguyên sắc mặt không biểu hiện gì, nhưng trong mắt, lại có tia tức giận.
Lục La ở bên, mắt to nhìn chằm chằm vào gian khách quý đó, nói:
-Người vừa ra giá ở trong gian khách quý số một, theo ta được biết, nơi đó thuộc về Phủ Thành Chủ.
-Phủ Thành Chủ?
Chu Nguyên nhíu mày, hắn từ lúc nào đắc tội với Thánh Tích Thành - Phủ Thành Chủ? Mà lấy thân phận của Thánh Tích Thành - Phủ Thành Chủ , hắn sao lại đi cùng đám hậu bối bọn hắn tranh đoạt?
Lục La có chút đăm chiêu, nói:
-Người ở trong đó, khẳng định không phải thành chủ của Thánh Tích Thành. . . Nhưng theo tin tức ta dò hỏi được, bình thường người dùng gian khách quý kia, chỉ có Thánh Tích Thành thiếu thành chủ Tiêu Thiên Huyền.
-Tiêu Thiên Huyền?
Chu Nguyên lắc đầu, hắn căn bản không biết người này, tại sao lại nhằm vào hắn?
Trong mắt hắn có tia sáng lóe ra, nhưng cuối cùng bình tĩnh lại, chẳng qua là nơi sâu thẳm bình tĩnh kia vẫn có tia lạnh lẽo băng hàn lướt qua, mặc kệ Tiêu Thiên Huyền tại sao lại nhằm vào hắn, nếu là như vậy, Chu Nguyên hắn tự nhiên sẽ ghi nhớ chuyện này.
-Lục La, đợi chút nữa có thể cho ta mượn một chút nguyên tinh không?
Chu Nguyên nhìn về phía Lục La, hỏi.
Trên người chỉ có năm mươi vạn nguyên tinh, đã dùng hết rồi, tiếp theo phải mua “Chu Huyết Thảo”, hắn đã không còn nguyên tinh nữa.
Lục La khua tay dường như không thèm để tâm, nói:
-Chuyện nhỏ, đợi chút nữa ta tới giúp ngươi tranh!
Chu Nguyên cũng không nói thêm gì, chỉ là đem phần nhân tình này nhớ kỹ.
Đấu giá hội vẫn cứ tiếp tục, không bao lâu, Chu Huyết Thảo cũng xuất hiện.
Chu Huyết Thảo giá khởi điểm chỉ có tám vạn nguyên tinh, người cạnh tranh so với trước đó càng ít.
Lục La trực tiếp là lớn tiếng doạ người:
-Hai mươi vạn!
Cái giá tiền này, trực tiếp làm phòng đấu giá trở nên an tĩnh, những người vốn còn muốn tranh, trong nháy mắt liền trầm mặc, bọn hắn căn bản không cần thiết tốn nhiều tiền như vậy để mua một gốc “Chu Huyết Thảo”.
Giữa sân an tĩnh một chút, nhưng khi Lục La sắp thành cộc, lại có tiếng cười nhạt, vị khách ở gian số một lại lên tiếng:
-Ba mươi vạn.
Chu Nguyên mí mắt cụp xuống, trong mắt lạnh lẽo dâng trào.
Tiêu Thiên Huyền đúng là khinh người quá đáng.
Khuôn mặt nhỏ của Lục La cũng lạnh lẽo, Tiêu Thiên Huyền mặc dù là Thánh Tích Thành thiếu thành chủ, nhưng nàng cũng không coi trọng hắn, liền nói ngay:
-Sáu mươi vạn.
Nàng trực tiếp tăng giá lên gấp đôi.
Lục La vừa ra giá, vị khách ở gian số một cũng im lặng một hồi, cuối cùng có tiếng cười khẽ truyền ra:
-Nếu Tiểu quận chúa thích, vậy ta cũng không đoạt đồ của người.
Chu Huyết Thảo cuối cùng cũng đã về tay, gương mặt xinh đẹp của Lục La cũng tối sầm, cái tên Tiêu Thiên Huyền kia biết rõ là nàng ra giá, vậy mà vẫn như cũ muốn nâng giá lên, hiển nhiên không có nàng ra gì
-Cám ơn.
Chu Nguyên nhìn Lục La gật đầu.
Hắn chậm rãi nói:
-Vị thiếu thành chủ này sẽ đi Thánh Tích Chi Địa chứ?
-Đương nhiên.
Lục La gật gật đầu.
-Vậy là tốt rồi.
Chu Nguyên nói khẽ.
Lục La mở to hai mắt nhìn Chu Nguyên, nói:
-Ngươi muốn ở Thánh Tích Chi Địa đòi nợ này sao? Tên kia thực lực cũng không yếu, cũng thuộc nhóm thiên kiêu hàng đầu trên Thương Mang đại lục này.
Chu Nguyên ngữ khí bình tĩnh:
-Thái Sơ cảnh, ta cũng từng giết.
Lục La trợn mắt, có chút khó tin, Võ Hoàng còn có Kiếm Hạt Tử có thể giết được Thái Sơ cảnh, bọn hắn ít ra cũng là Thiên Quan Cảnh hậu kỳ, nhưng trước mắt Chu Nguyên chỉ là Dưỡng Khí Cảnh, vậy mà có thể giết Thái Sơ Cảnh sao?
Chu Nguyên hít một hơi thật sâu, trong mắt không gợn sóng, hắn nhìn về gian phòng số một, Tiêu Thiên Huyền có đúng không. . .
Nếu ở trong Thánh Tích Chi Địa gặp lại, hôm nay ngươi lừa ta trăm vạn nguyên tinh, ngày đó ta sẽ đòi lại từ ngươi gấp mười lần.