Chương 165: Sự đột kích đến từ Đông Huyền đại lục.
Trên một mảnh đất trống ở trong rừng, Chu Nguyên trừng to đôi mắt mà nhìn về phía Lục La. Hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ, cô bé này lấy đâu ra can đảm lớn như vậy, đã biết rõ ở cái Kim Trì kia có một con Nguyên thú thần bí mạnh mẽ thủ vệ, vậy mà vẫn còn dám nghĩ cách xông vào.
Bị Chu Nguyên nhìn chằm chằm, Lục La hơi chột dạ một chút, nói:
-Mặc dù con Nguyên thú thủ lĩnh kia không yếu, thế nhưng hiện giờ ở nơi này cũng có nhiều kiêu tử như vậy, dù sao kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi. Tại sao lại phải sợ nó?
Chu Nguyên liếc nàng một cái. Mặc dù đang có không ít kiêu tử hội tụ ở nơi này, thế nhưng Nguyên thú trong núi lại càng nhiều. Hơn nữa còn chưa kể nơi đây còn có không ít nguyên thú tứ phẩm.
-Huynh liền giúp muội một chút đi mà. Tiểu Hàn rất cần cái Kim Trì kia.-Lục La rưng rưng Nước mắt, vô cùng đáng thương mà nói.
Chu Nguyên đưa mắt nhìn Một chút Về phía Lục La đang cố gắng làm bộ, trầm tư một lúc rồi nói:
-Cũng không phải không thể thử xem. Thế nhưng nếu như đến lúc đó mà phát hiện con nguyên thú đầu lĩnh kia quá mạnh, thì chúng ta nhất định phải lập tức rút lui.
Lỡ như con Nguyên thú thần bí kia có thực lực đạt tới ngũ phẩm, thì về cơ bản là hai người bọn hắn xong phim. Bởi vì khi Nguyên thú đã đến đẳng cấp đó thì nhất định phải xuất động cường giả cảnh giới Thần Phù mới có hi vọng địch nổi.
La la nhìn thấy Chu Nguyên đã hơi có vẻ đồng ý thì không ngừng gật đầu.
-Vậy muội có kế hoạch cụ thể gì không?-Chu Nguyên hỏi.
-Ở khắp nơi xung quanh dãy núi này đều bị bao phủ bởi sương mù có khả năng che đậy giác quan. Bất quá trải qua một thời gian trước có rất nhiều người không ngừng dò xét, cũng đã tìm ra được một vài con đường có thể dẫn tới Kim Trì.
-Bất quá trên những con đường này đều có nguyên thú trấn thủ. Với những con nguyên thú ở dưới tứ phẩm thì không có gì đáng ngại. Thế nhưng càng đi vào sâu thì thực lực của chúng sẽ lại càng mạnh, muội chính là bị ngăn lại khi gặp phải một con nguyên thú tứ phẩm.-Lục La nói ra.
-Thế nhưng nếu như hai người chúng ta cùng nhau liên thủ, thì có thể vượt qua một cách nhẹ nhõm.
Chu Nguyên nhìn đến bộ dáng Lục La tràn đầy lòng tin, chỉ là nhún nhún vai. Nếu cô bé đã khẳng định như vậy thì liền có thể đi thử một chút. Dù sao thì hắn cũng có một chút hứng thú đối với cái Kim Trì này. Nếu thật sự có thể nhận được một phần tạo hóa ở nơi đó thì tự nhiên là càng tốt hơn.
-Vậy trước tiên cứ thử một chút đi.-Chu Nguyên nói.
Lục La nghe vậy thì vô cùng hưng phấn mà gật đầu. Sau đó cô bé liền phất phất tay nhỏ, đi trước dẫn đường, một đường đi vòng qua trong rừng, cuối cùng hướng về phía núi sâu mà đi.
Mà dọc theo quãng đường cô bé dẫn đi này, Chu Nguyên cũng quan sát một chút, phát hiện quả nhiên sương mù ở nơi đây cũng mỏng manh hơn nhiều. Không hề nồng nặc giống như ở những chỗ khác khiến cho ngay cả phương hướng cũng đều không thể phân biệt được ra.
-Vì sao trên con đường này lại không thấy những người khác?-Chu Nguyên hiếu kỳ mà hỏi.Dù sao con đường dễ đi như thế này thì hẳn là bị mọi người tranh nhau đi mới đúng chứ?
-Bởi vì nơi này là thuộc về mình muội!-Lục La đắc ý mà nói.
-Những người khác thế mà cũng chịu phục?-Chu Nguyên kinh ngạc mà hỏi.
Lục La ngoẹo đầu, nói:
-Quả thực là vừa mới bắt đầu thì không chịu phục lắm. Thế nhưng về sau bị muội đánh cho mấy trận, tất cả liền đều chịu phục, sau đó nơi này liền thuộc về muội.
Chu Nguyên cho Lục La một cái ngón tay cái. Dán lên cho nàng cái nhãn hiệu “Có tính tình, không thể trêu vào”.
Hai người vừa đi đường vừa cười nói. Trên đường đi Chu Nguyên có thể cảm giác được mơ hồ xung quanh ở trong sương mù dày đặc này, có rất nhiều tiếng thú gào truyền ra,từng đôi con mắt lập lờe ẩn nấp trong đó thăm dò âm thầm.
Bất quá đến cuối cùng thì những nguyên thú này cũng đều không có hiện thân ngăn chặn bọn họ. Chu Nguyên biết đây chính là thủ đoạn của Lục La.
Mặc dù cô bé không có cách nào đối với những con nguyên thú tứ phẩm kia, thế nhưng đối với những con có đẳng cấp ở phía dưới nguyên thú tứ phẩm này thì cô nàng lại có thể giao lưu, thúc đẩy.
Thế là hai người bọn họ một đường đi đến, một đường thuận lợi.
Mãi cho đến khi bước vào chỗ sâu trong dãy núi, bước chân Chu Nguyên mới chậm rãi ngừng lại. Bởi vì hắn phát giác được một cỗ khí tức hung hãn đang chiếm cứ ở nơi xa phía trước, uy thế nồng nặc hung hăng không ngừng phát tán ra xung quanh.
-Đây chính là con nguyên thú tứ phẩm đã cản đường muội.-Khuôn mặt nhỏ nhắn của baba cũng trở nên căng cứng, nói.
Ở tại nơi bờ vai của cô bé, con chim nhỏ màu băng lam kia cũng bắt đầu phun trào nguyên khí xung quanh thân thể.
Chu Nguyên đưa mắt nhìn chằm chằm về phía trước. Chỉ thấy mặt đất nơi đó đang chấn động. Cuối cùng hắn chính là nhìn thấy một con Ban Lan Cự Hổ cao ước chừng hơn mười trượng, sau lưng mọc lên hai cánh bước chậm rãi ra từ trong sương mù dày đặc này.
Sâu bên trong con mắt của nó tràn đầy vẻ hung tàn, khóa chặt lấy vị trí hai người Chu Nguyên.
…
Tại một nơi dãy núi nào đó.
Chân Hư đang dạo bước tiến lên. Phảng phất đôi mắt xám trắng kia của hắn không mang theo chút nào sự sống. Cả người hắn giống như một cái xác chết di động, khí tức lạnh lẽo bao phủ toàn thân, không có nhiệt độ.
Bỗng nhiên, bước chân đang di chuyển của hắn dừng lại chậm rãi.
Chân Hư ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ở phía trước có một lớp sương mù thật mỏng. Bên trong sương mù có một cây đại thụ, mà lúc này, trên cành cây đang có một bóng người ngồi xếp bằng cúi đầu nhìn qua hắn.
Nhìn kỹ lại thì đây là một người thanh niên, khuôn mặt của y non nớt như của một cậu bé mang theo dáng tươi cười vô hại. Chỉ đơn thuần nhìn khuôn mặt này, rất dễ dàng khiến cho người ta sinh ra lòng yêu mến.
Bất quá chuẩn chân chỉ dùng ánh mắt hững hờ nhìn theo hắn.
-Ha ha, ngươi khỏe chứ...-Thanh niên kia hướng về phía Chân Hư mà cười nói.
Câu hỏi của hắn không đạt được sự đáp lại.
Thanh niên cũng không để ý,vẫn cười ha hả như cũ mà nói:
-Tên của ta là Giang Tuyền, ta đến từ Giang gia của Đông Huyền đại lục.
Rốt cuộc ánh mắt Chân Hư giật giật, hắn nhìn chằm chằm về phía người thanh niên trước người tự xưng là Giang Tuyền kia, nói:
-Xem ra không ít lũ chuột nhắt Đông Huyền đại lục các ngươi đã trà trộn vào nơi này.
Giang Tuyền cười nói:
-Ngươi có phải là người được xưng là Tiểu Diêm Vương của Diêm La Tông hay không?
-Ta muốn được ghi danh ở trên Thánh Bia, cho nên...Muốn nhờ người giúp đỡ một chuyện...
-Nhờ ngươi chết ở trong tay ta, được không?
Ngay sau khi nói ra một chữ cuối cùng, ánh mắt Giang Tuyền đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cong ngón tay búng ra. Chỉ thấy mặt đất dưới chân Chân Hư đột nhiên vỡ vụn, hai đạo nguyên khí màu xanh lam sắc bén tựa như băng trùy, lấy tốc độ nhanh như chớp chém về phía hai chân của Chân Hư.
Cũng trong nháy mắt này, thân hình của Chân Hư bay vút lên không.
Nguyên khí màu xanh lam xẹt qua, không khí đều bị xé nứt. Đồng thời cũng lưu lại hai đạo vết thương thật sâu ở trên bàn chân của Chân Hư. Thế nhưng chỗ vết thương lại hiện ra màu xám trắng, cũng không có bất luận máu tươi gì xảy ra.
Sắc mặt Chân Hư hững hờ, phảng phất không phát hiện được vết thương ở dưới chân, bàn tay hắn đột nhiên lắm lại một cái.
Lập tức một đạo nguyên khí màu xám đen lặng lẽ vọt tới từ sau lưng tên Giang Tuyền kia. Tựa như một con rắn độc trốn trong chỗ tối, sau đó đột nhiên đâm mạnh về chỗ yếu điểm ở phía sau lưng.
Xoẹt xoẹt!
Phía sau Giang Tuyền có một lớp nguyên khí màu xanh lam dâng lên, tựa như một mảng đại dương mênh mông, chống cự lại luồng nguyên khí màu xám đen bí mật lao tới kia. Thi độc ẩn chứa ở bên trong nguyên khí màu xám đen lại là tại lúc vừa gặp phải nguyên khí màu xanh lam liền bị phân tán, hóa giải.
-Không hổ là kiêu tử đỉnh tiêm của Thương Mang đại lục...Thật sự là cảnh giác...-Giang Tuyền cười nói.
Dưới chân Chân Hư có một đám nguyên khí màu xám đen phun trào, đem hắn nâng lên giữa không trung. Đôi mắt màu trắng xám của hắn nhìn về phía Giang Tuyền nói
-Chuột chính là chuột, chỉ biết đánh lén.
-Không phải ngươi cũng như vậy hay sao, vừa mới gặp mặt đã âm thầm hạ độc thủ.-Giang Tuyền cười nói.
-Bất quá xem ra thì ngươi cũng là người có chút năng lực đấy. Cũng không uổng phí công sức ta phải đi một chuyến tới nơi đây.
Giang Tuyền chậm rãi giơ bàn tay lên, chỉ trong chớp nhoáng này, một luồng nguyên khí kinh người đột nhiên bộc phát ra từ thể nội của hắn. Nguyên khí màu xanh lam gào thét điên cuồng ở sau lưng hắn, tựa như thủy triều, mang theo khí thế kinh người.
-Nghe nói ngươi đã từng khiến cho một vị cao thủ cảnh giới Thái Sơ bị mài mòn thể lực cho tới chết?
Giang Tuyền mỉm cười nói:
-Thật là trùng hợp, cũng đã từng có một vị cao thủ Thái Sơ cảnh, bị ta dùng loại phương pháp này đùa chơi cho đến chết.
-Hôm nay...Ngươi cũng sẽ được thưởng thức phương pháp giống như vậy.
Oanh!
Nhưng là thanh âm của Giang Tuyền còn chưa kết thúc,t hì từ bên trong thể nội của Chân Hư đã có nguyên khí màu xám đen cuồn cuộn quét sạch mà ra. Trong nháy mắt tiếp theo, đoàn nguyên khí ấy biến thành vô số đạo khí lưu màu xám đen, lấy uy thế che trời lấp đất mà bao phủ về phía Giang Tuyền.
-Ngươi nói nhảm hơi nhiều rồi đấy!
Xoạt!
Ánh mắt Giang Tuyền trở nên lạnh lẽo, vung lên tay áo, lập tức nguyên khí màu xanh lam phía sau lưng hắn gào thét đập xuống giống như một cơn sóng nước cao tới vạn trượng. Va chạm cùng với vô số đạo khí lưu màu xám đen kia.
Oanh!
Cả hai đều ra tay toàn lực, lập tức có một luồng sóng xung kích tàn phá bừa bãi ra xung quanh, vào lúc này toàn bộ mặt đất đều bị nứt toác ra.
Mà Giang Tuyền thì liếm môi một cái, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, âm thanh lạnh lẽo quanh quẩn khắp núi rừng.
-Sau ngày hôm nay, những tên kiêu tử đỉnh tiêm của Thương Mang đại lục các ngươi...Đều sẽ trở thành hòn đá kê chân cho Đông Huyền đại lục chúng ta...