Cơn sóng màu xanh xuất hiện đột ngột đã trực tiếp đẩy mấy vị kiêu tử ra khỏi Thánh Tháp. Điều này cũng khiến cho tất cả kêu tử nhấc lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng, không ai còn dám thư giãn một chút nào nữa. Hiển nhiên, muốn leo lên được tới điểm cuối cùng của thang đáy màu xanh này cũng khó khăn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn hắn.
Thế là, đoạn đường trèo lên bậc thang của phần lớn kiêu tử càng thêm gian nan.
Không những phải chống cự lại lực va chạm không ngừng của dòng lũ mà thỉnh thoảng còn phải cẩn thận chú ý tới sự xuất hiện đột ngột của những cơn sóng hội tụ thành thủy triều ập tới. Lực va chạm này mạnh tới mức đủ để phá núi đoạn cây. Thế nên mỗi một lần mà cơn sóng màu xanh xuất hiện thì đám người Chu Nguyên nhất định phải ngưng tụ tất cả nguyên khí để chống đỡ.
Mà kể từ đó thì tốc độ tiêu hao của nguyên khí cũng tăng lên gấp bội.
Đến lại thời điểm này thì ngay cả một chút kiêu tử đỉnh tiêm thì sắc mặt cũng có chút khó coi. Bởi vì bọn hắn cảm giác được, nếu như cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ tới thời điểm mà nguyên khí của bọn hắn hao hết.
-Khi nào thì mới tới được điểm cuối cùng của thang đá màu xanh này? Bọn hắn ngẩng đầu nhìn qua thang đá vẫn mãi không nhìn thấy điểm cuối cùng kia. Trong lòng thì kêu khổ không ngừng.
…
Cùng lúc đó, ở bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa thì sáu vị sứ giả cũng đang nhìn quang kính một cách chăm chú.
-Với tốc độ tiêu hao nguyên khí như thế này thì chỉ sợ sau khoảng ba nén hương, bọn hắn liền sẽ đạt tới mức chịu đựng cực hạn. Sáu vị sứ giả chính là cường giả cảnh giới Thần Phủ. ánh mắt tinh chuẩn cực kỳ, chỉ cần liếc mắt liền đã nhìn ra khả năng tiếp nhận cực hạn của đám người.
-Quả thực là rất khó để có thể leo lên những bậc thang đá này! Đối mặt với dòng lũ màu xanh đang trút xuống không ngừng kia thì ngay cả sáu vị sứ giả đều lắc đầu. Bọn hắn cũng cảm giác được, nếu để cho mình áp chế thực lực đến cùng cấp độ với đám người Võ Hoàng thì chỉ sợ đều không nhất định có thể kiên trì trong khoảng thời gian lâu như vậy.
Bởi vậy cũng có thể thấy được, trên con đường tu đạo, rốt cuộc cần phải trải qua vất vả gian nan tới nhường nào.
-Tiếp theo đây thì chỉ sợ cũng phải xem, trong bọn hắn đến tột cùng ai có thể kiên trì đến cuối cùng… …
Thời gian trôi qua một cách nhanh chóng. Rất nhanh đã qua khoảng thời gian 2 nén hương.
Mà lúc này đây, trên thang đá màu xanh kia, vốn ban đầu có khoảng hơn 10 người cũng đã giảm mạnh. Những người ở trong nhóm người đằng sau đã liên tục bị dòng lũ màu xanh phá tan, đẩy ra khỏi Thánh Tháp. Số lượng người có thể chống đỡ được cho tới lúc này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thậm chí liền xem như những kiêu tử đỉnh tiêm ở trong nhóm người thứ nhất cũng không thể thoải mái như lúc ban đầu. Thân hình cũng không ngừng lung lay.
-A! Bất chợt có một tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ phía đằng sau. Chỉ thấy Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh không thể kiên trì được nữa. Khi một cơn thủy triều màu xanh ập tới thì hai người liền bị cuốn vào bên trong dòng lũ.
Hai người cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết tràn đầy vẻ không cam lòng, bị dòng lũ va chạm đến mức mặt mũi bầm dập, cuối cùng bị đẩy ra khỏi Thánh Tháp.
Đến tận đây, ngoại trừ những đỉnh tiêm kiêu tử ở nhóm người thứ nhất thì những kiêu tử còn lại mà lúc trước cùng tiến vào bên trong Thánh Tháp đã hầu như không còn ai, kết cục toàn quân bị diệt.
Kết quả tàn khốc này làm cho những kiêu tử đang đứng xem ở bên trong Thánh Tích Chi Địa đều cảm thấy sợ hãi. Thậm chí có người còn cảm thấy may mắn lúc trước không có tư cách gia nhập vào trong Thánh Tháp. Bằng không thì chỉ e là cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Trên thang đá màu xanh chỉ còn lại mấy kiêu tử đỉnh tiêm ở phía trước nhất, vẫn còn tại cắn răng chèo chống dưới sự va chạm của dòng lũ màu xanh. Thế nhưng nhìn qua thì tình huống của bọn hắn cũng không quá tốt, nguyên khí phun trào quanh thân cũng đã không còn sáng tỏ hùng hồn như lúc ban đầu.
-Đến tột cùng thì lúc nào mới có thể đi tới điểm cuối cùng của cái bậc thang nát này cơ chứ?! –Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục La hơi trắng bệch, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mắng một tiếng. Ở nơi bả vai của cô bé, con Băng Điểu có tên tiểu Hàn kia cũng có chút uể oải, hiển nhiên là cũng đã bị tiêu hao quá lớn.
Những người khác im lìm không lên tiếng. Nhưng hiển nhiên là trong lòng bọn họ cũng đang mắng thầm đường lên núi này quả thực khó khăn đến mức biến thái.
-Hả? Khi mà mọi người ở đây còn đang oán trách trong lòng thì bỗng nhiên, ánh mắt của bọn hắn ngưng tụ lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía trên. Chỉ thấy ở bên cạnh của bậc thang đá phía trước cách đó không xa lại có một cái bệ đá rộng rãi đang trôi nổi lơ lửng.
-Đó là cái gì? Chẳng lẽ chúng ta đã đến điểm cuối cùng rồi?-Tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc cùng nghi hoặc. Ôm thái độ hi vọng cùng xem xét. Theo thời gian dần trôi qua đám người cũng đã tiếp cận được tòa bệ đá đang lơ lửng tại bên cạnh bậc thang đá ở cách đó không xa kia. Ánh mắt của đám người quét tới thì chỉ thấy chính giữa tòa bệ đá có một tòa bia đá. Trên tấm bia đá có khắc rõ những văn tự cổ xưa, tản ra quang mang.
-Tựa hồ là có khắc rõ ràng một đạo Nguyên thuật?-Đám người nhìn sơ qua thì cũng nhận ra một cách mơ hồ. -Tại bên trên đỉnh chóp của bia đá còn có chữ viết! Ánh mắt của đám người Chu Nguyên nhìn về phía đỉnh của bia đá thì quả nhiên là nhìn thấy một nhóm văn tự cổ xưa.
“Bệ đá Thánh Thê có 9 đài. Kẻ tiến vào được bảo, không thể ra.”
Đám người thì thầm một tiếng, ánh mắt cũng hiện lên vẻ do dự.
“Đây là nói tổng cộng có 9 toà bệ đá Thánh Thê hay sao? Tòa bệ đá trước mắt này mới tính là tòa thứ nhất… Tiến vào bên trong bệ đá liền có thể nhận được bảo vật, nhưng ngược lại cũng lại không thể trở ra… Có nghĩa là nếu như đã lựa chọn tiến vào cũng đồng nghĩa với việc không cách nào đi tới những toà bệ đá Thánh Thê tiếp theo.”
Ánh mắt của Chu Nguyên lập lòe. Trong lòng cũng có đôi chút sáng tỏ. Chỉ sợ cái này cũng coi như một phần ban thưởng cho những người đã có thể kiên trì đi tới một bước này.
Bất quá, hiển nhiên là càng kiên trì đến phía sau thì bảo bối ở bên trên bệ đá cũng sẽ càng tốt hơn.
Những kiêu tử đỉnh tiêm ở đây đều là người thông minh, cũng rất nhanh đều có thể nghĩ tới điều này. Lúc này đều cắn răng không lựa chọn lưu lại mà là tiếp tục hướng về phía trước.
Trong lòng những người này đều tồn tại một cỗ kiêu ngạo, không cho phép bọn hắn có thể dừng bước lại khi mới chỉ đi tới nơi đây!
Thế là bọn hắn lại một lần nữa cắn răng đi về phía trước.
Ầm ầm!
Tại những vị kiêu tử đỉnh tiêm này đang dốc sức mà đi tới, qua thời gian nửa nén hương về sau, bọn hắn đã liên tiếp gặp ba tòa bệ đá. Bất quá chỉ do dự trong chốc lát thì tất cả mọi người đều lựa chọn tiến về phía trước.
Bọn họ đều muốn lại cố gắng kiên trì thêm một chút nữa. Đến lúc đó nhận được phần phưởng cũng sẽ càng lớn hơn.
Theo thời gian chuyển dời, bước chân của đám người cũng trở nên vô cùng nặng nề. Chỉ nhấc chân thôi cũng đã chậm chạp đi rất nhiều, giống như trên lưng mỗi người đang phải cõng theo một ngọn núi lớn mà leo lên.
Rốt cuộc thì tòa bệ đá thứ năm cũng đã xuất hiện ở phía trước.
Vị kiêu tử của Đông Huyền đại lục tên là Chúc Anh kia đã có chút không ổn, gương mặt tái nhợt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, gót chân đều là tại như nhũn ra. Cô ta nhìn chằm chằm vào toà bệ đá Thánh Thê thứ năm kia, trong mắt cũng có ánh sáng lập lòe không yên.
Cuối cùng, cô ta thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ, biết được bản thân đã tới mức cực hạn. Nếu như lại tiếp tục cố gắng leo lên thì tất nhiên là sẽ bị dòng lũ màu xanh cuốn đi. Đến lúc đó thì cái gì cũng chẳng chiếm được.
Thế là cô ta quát nhạc một tiếng, thân hình lao ra cực nhanh. Chỉ qua mấy cái chớp mắt đã rơi vào phía trên bệ đá kia.
Hiển nhiên là cô ta không có ý định tiếp tục tiến lên, mà chỉ cần lấy được phần tạo hóa ở phía trên bệ đá này là đã có thể được rồi.
-Hừ, nhìn chằm chằm vào ngươi đã rất lâu rồi. Cũng đã đến lúc phải tính toán một chút mấy món nợ nần lần trước rồi! Mà ngay tại lúc mà Chúc Anh lao về phía toà bệ đá Thánh Thê thứ năm, thì Lục La cũng cũng hừ lạnh một tiếng, lại cũng thoát ly thang đá mà rơi vào phía trên tòa bệ đá kia.
Lục La cũng không phải hành động theo cảm tính mà là bởi vì cô bé cũng hiểu biết tình huống hiện tại của bản thân. Nếu như tiếp tục kiên trì như vậy thì chỉ sợ là không cách nào chống đỡ cho tới lúc trông thấy được tòa bệ đá thứ tư.
Nếu như đã như vậy thì liền phải tranh đoạt một chút tạo hóa ở toà bệ đá thứ năm này.
-Ngươi!! –Nhìn thấy Lục La vậy mà hướng về chỗ bệ đá mà mình đã lựa chọn, ánh mắt của Chúc anh lập tức trở nên lạnh lẽo, cười lạnh nói: -Đã ngươi muốn chết thì ta liền cho ngươi được toại nguyện! Cử động của hai người cũng lập tức dẫn tới âm thanh xôn xao ở bên trong Thánh Tích Chi Địa. Vô số ánh mắt đều trở nên nóng bỏng.
-Lại muốn đánh nhau rồi! -Ủng hộ cho tiểu Quận Chúa. Cố lên! Đánh bài nữ nhân kia đi! Phần tạo hóa của Thánh Tích Chi Địa này là của Thương Mang đại lục chúng ta. Người của Đông Huyền đại lục không có tư cách nhúng chàm. - …
Liên tiếp âm thanh vang lên không ngừng ở bên trong Thánh Tích Chi Địa. Hiển nhiên là tất cả mọi người đều đang ủng hộ Lục La, nhất trí đối ngoại.
Mà tại trên bậc thang đá. Mấy người Chu Nguyên cũng là bởi vì cử động của hai cô gái mà hơi dừng lại một chút. Bất quá chỉ sau một lát liền tiếp tục trèo lên bậc thang mà đi.
-Lục La, cẩn thận đấy!-Chu Nguyên nhắc nhở một tiếng. Lục La lắc lắc tay nhỏ, nói:
-Huynh yên tâm đi. Muội sẽ không để cho cô ta lại có cơ hội lợi dụng giống như lần trước. Chu Nguyên thấy thế thì cũng không nói thêm lời nào, tiếp tục trèo lên bậc thang mà đi. Theo thời gian dần trôi qua đã bỏ xa tòa bệ đá thứ năm lại ở dưới đằng sau.
Ánh mắt của hắn cũng dần trở nên sắc bén. Bởi vì hắn có một loại cảm giác, thời điểm kịch liệt nhất trên quãng đường lên núi này cũng bắt đầu xuất hiện…