Trên quảng trường màu bạch ngọc, phảng phất như vào lúc này tiếng gió đều là ngưng trệ lại.
Vô số những ánh mắt nhìn gắt gao về phía hai bóng người đã giao thoa mà qua kia.
Chu Nguyên cùng Võ Hoàng, lưng đồi lưng.
Ánh sáng màu bạc bao bọc xung quanh thân thể của Chu Nguyên bắt đầu trở nên ảm đạm, hóa thành chất lỏng tuột xuống, cuối cùng biến thành một viên cầu màu bạc lơ lửng tại bên cạnh của Chu Nguyên.
Phốc phốc!
Sau khi trút bỏ "Ngân Ảnh" thì Chu Nguyên không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi. Nơi giữa mi tâm cũng truyền đến từng cơn đau nhức kịch liệt cơ hồ khiến cho hắn chỉ muốn có thể ngất đi ngay tại chỗ.
Bất quá cuối cùng thì hắn cũng cố gắng nhẫn nhịn được. Thế nhưng Chu Nguyên có thể cảm nhận một cách rõ ràng thần hồn ở nơi mi tâm đang nhanh chóng ảm đạm xuống.
Nhưng cũng may chính là vào lúc này thì Thán Hồn Tinh lại bắt đầu tản mát ra quang mang chiếu rọi xuống, đem thần hồn bao phủ lại. Từng tia từng tia khí tức lạnh buốt tràn vào bên trong thần hồn giúp cho thần hồn của Chu Nguyên có thể duy trì được một tia thần trí cuối cùng.
-Dường như là tên Chu Nguyên kia đã bị trọng thương rồi? -Ở bên trong lẫn bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa, rất nhiều ánh mắt nhìn qua hình tượng như vậy thì đều truyền ra từng tiếng kinh hô.
Ai cũng có thể cảm giác được nguyên khí quanh thân Chu Nguyên đang suy yếu với tốc độ nhanh chóng. Đó không thể nghi ngờ là biểu hiện của việc hiện giờ Chu Nguyên đã không thể tiếp tục chiến đấu.
Mục Vô Cực, Triệu Bàn cùng bốn vị sứ giả khác cũng nhìn chăm chú không dám rời mắt.
Tại từng ánh mắt nhìn soi mói ấy, ở bên trên quảng trường, Chu Nguyên nhẹ nhàng lau đi vết máu vết máu ở nơi khóe miệng. May mắn là thời gian vận dụng "Ngân Ảnh" lần này chỉ là cực kỳ ngắn ngủi, thế nên Chu Nguyên cũng không có giống như lần trước như vậy, trực tiếp bị hôn mê.
Nhưng dù vậy thì lúc này Chu Nguyên có thể cảm giác được thần hồn mi tâm đều đã trở nên cực kỳ suy yếu. Hoàn toàn chính xác là lúc này hắn đã không có lực lượng để có thể lại chiến đấu thêm một chút nào nữa.
Bất quá thần sắc của Chu Nguyên cũng không vì vậy mà xuất hiện vẻ kinh hoàng.
Hắn cúi đầu nhìn qua bàn tay. Chỉ thấy ở chỗ đầu ngón tay có mấy giọt máu tươi đang chảy xuôi xuống, đó cũng không phải là thuộc về hắn...
-Võ Hoàng, những thứ vốn nên thuộc về ta thì các ngươi đều không thể nào cướp đoạt đi được. -Chu Nguyên thản nhiên mà nói.
Lúc này ngay tại phía sau lưng hắn, âm thanh khàn khàn của Võ Hoàng cũng đã truyền tới:
-Tại sao có thể như vậy?! Làm sao mà ta lại có thể bị thua dưới tay của tên phế vật như ngươi được?! Ta không phục!!
Trong tiếng kinh hô trầm thấp kia của hắn tràn đầy sự nổi giận cùng không cam lòng.
-Ngươi quá tự cao tự đại!
Nghe vậy, khuôn mặt của Võ Hoàng lại càng trở nên dữ tợn. Hắn nhớ tới lúc rời đi khỏi Võ Cung thì Võ Dao cũng đã từng nói với hắn lời nói tương tự như vậy.
-Võ Hoàng, cuối cùng sẽ có một ngày mà ngươi sẽ bị thua tại dưới sự cao ngạo cùng tự đại của chính ngươi.
Khi đó, đối với những lời này của Võ Dao thì Võ Hoàng chỉ coi như là gió thoảng ngoài tai. Bởi vì hắn chưa bao giờ đem tên Đại Chu Phế Long kia để vào trong mắt. Hắn vẫn luôn coi Chu Nguyên chỉ là con sâu cái kiến ma thôi. Nếu như bị mình gặp phải thì chỉ cần lật tay liền có thể đạp ngã hắn vào xuống vực sâu vạn trượng.
Thế nhưng dù có nghĩ thế nào thì hắn cũng không thể nào có thể tưởng tượng tới cảnh tượng của ngày hôm nay...
Một kẻ vốn đã từng chỉ là con sâu cái kiến ở trong mắt mắt hắn kia thì hôm nay lại đánh tan hết tất cả át chủ bài của hắn...
Tất cả những thứ mà hắn đã từng dựa dẫm cùng kiêu ngạo thì vào lúc này đã triệt để tan thành mây khói…
-Ta, không tin...-Võ Hoàng lẩm bẩm nói.
Xùy!
Một vệt máu mảnh như sợi tơ chậm rãi nổi lên từ chỗ cổ của Võ Hoàng. Trong nháy mắt kể tiếp, một cái đầu lâu dần dần tuột xuống từ nơi cổ của hắn...
Máu tươi theo đó phóng lên tận trời.
Lúc này, toàn bộ bên trong lẫn bên ngoài của Thánh Tích Chi Địa đều lặng ngắt như tờ. Ngay sau đó có vô số tiếng hít hơi lại vang lên.
-Vậy mà Võ Hoàng mới là kẻ bị chém giết!
Từng đôi ánh mắt rung động nhìn qua cảnh tượng này. Ai cũng không nghĩ tới, một kẻ với thực lực sau không lường được như Võ Hoàng kia vậy mà lại, vào hôm nay, ở chỗ này, bị một thiếu niên chỉ có cảnh giới Thiên Quan tự tay chém giết.
Mục Vô Cực cũng là há hốc miệng, sau đó đập đập tẩu thuốc, lẩm bẩm nói:
-Đến tận cùng thì tên tiểu tử này làm thế nào mà có thể làm được?!
Đến bây giờ, Mục Vô Cực vẫn còn nhớ rõ, chỉ cách đây không lâu thôi thì hắn vẫn còn cho rằng Chu Nguyên hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thế nhưng nào ngờ tới, chỉ qua một chốc một lát mà Chu Nguyên đã trực tiếp phá vỡ thế công đáng sợ kia của Võ Hoàng. Ngược lại lại trong nháy mắt nghịch chuyển chiến cuộc, trực tiếp lấy đi tính mệnh của Võ Hoàng...
-Làm sao lại có thể như vậy được?!
Mà tên sứ giả Triệu Bàn kia cũng là gầm nhẹ lên, sắc mặt hiện lên vẻ âm trầm. Bỗng nhiên hắn đứng dậy, ánh mắt tràn đầy vẻ âm u nhìn chằm chằm vào bên trong mặt gương, trên mặt cũng biểu lộ ra vẻ khó có thể tin.
Làm cách nào thì hắn không không thể tin được Võ Hoàng vậy mà lại bại ở bên trong tay Chu Nguyên!
Lúc này, giữa khắp trời đất đều có âm thanh xôn xao vang lên không ngừng. Nhưng bất luận là bọn hắn có khó tin tới mức nào thì hình ảnh ở bên trong quang kính kia cũng làm cho bọn hắn hiểu rõ hiện thực là tàn khốc tới mức nào.
Tại bên trong Thánh Tích Chi Địa kia, Tiêu Thiên Huyền cùng Cổ Linh cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn qua.
Một lát sau, bon hắn cùng nhau nuốt từng ngụm nước bọt. Mà trải qua sự việc này thì ánh mắt của bọn hắn nhìn về phía Chu Nguyên cũng đều không hẹn mà hiện lên vẻ sợ hãi. Bọn hắn quá rõ ràng Võ Hoàng cường đại tới mức nào. Thế nhưng kẻ cường đại như vậy vậy mà lại vẫn thua ở dưới tay của Chu Nguyên...
Cùng lúc đó,tại bên trong tòa Thánh Thê kia, từ tòa bệ đá thứ năm đến tòa bệ đá thứ chín cũng đều bỗng nhiên có ánh sáng cao tới vạn trượng phóng lên.
Ánh sáng dần dần nhạt đi, cùng lúc đó thì cảnh tượng ở bên trong năm tòa bệ đá cũng xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Ở nơi bệ đá thứ năm, Lục La đang ngồi xếp bằng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ tái nhợt. Mà chú chim nhỏ tên là Tiểu hàn kia cũng là vô cùng uể oải, đậu ở tại nơi bảo vai của cô bé, ánh sáng quanh thân cũng ảm đạm rất nhiều.
Mà ở tại phía trước của cô bé cách đó không xa đang đứng thẳng một toà băng điêu sinh động như thật. Ở dưới sự chiếu rọi của ánh nắng, toà băng điêu ấy tản mác ra quang manh màu xanh. Nếu nhìn kĩ lại thì có thể thấy gương mặt của Chúc Anh đang ngưng kết lại ở bên trong băng điêu, không thể nhúc nhích một chút nào.
Ở nơi bệ đá thứ sáu, quần áo của Chân Hư cũng rách nát.Tại trên thân thể của hắn hiện lên vô số vết đao sâu hoắm. Thế nhưng ở nơi miệng vết thương lại không có bao nhiêu máu tươi chảy xuống, nhìn qua thì thân thể của hắn lại giống như là thây khô.
Mà tại trước mặt của Chân Hư thì tên Giang Tuyền kia cũng vết thương đầy người. Khác biệt duy nhất đó chính là có một vết thương trực tiếp xuyên thủng mi tâm của hắn...
Ở toà bệ đá thứ bảy, đôi chân ngọc của Tả Khâu Thanh Ngư cũng đạp trên thân thể cường tráng như thiết tháp kia. Nơi khóe miệng nhỏ nhắn của nàng có vết máu hiển hiện làm cho đôi môi đỏ càng trở nên yêu diễm.
Mà dưới chân của nàng, tên nam tử tên là Trần Đồng kia cũng quỳ một chân trên mặt đất, không rõ sống chết.
Ở chỗ tòa bệ đá thứ tám,phảng phất như toàn bộ bệ đá đều là sụp đổ. Tại chỗ giữa của vùng đổ nát kia, chỉ thấy Ninh Chiến bò lên từ bên trong từng mảnh đá vụn. Trên người hắn đều tràn ngập các vết thương nhưng trên khuôn mặt lại nở rộ ra vẻ tươi cười vô cùng cuồng nhiệt.
Tại một vùng phế tích cách đó không xa cũng đang có từng luồng sương trắng tản mát đi ra.
Mà ở tòa bệ đá thứ chín cũng đang có hai bóng người ngồi xếp bằng.
Trên thân thể của Kiếm Hạt Tử xuất hiện từng cái lỗ máu, sắc mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt trọng kiếm màu đen cũng đang run rẩy không ngừng.
Mà tại phía trước mặt hắn, tên Diệp Minh kia cũng đang ngồi xếp bằng. Chỉ là tại trước ngực của hắn có một vết kiếm hằn sâu kéo dài từ bả vai cho tới tận bụng dưới, cơ hồ đem hắn từ một phân thành hai,
Thương thế của hai người đều vô cùng thê thảm.
Đúng là cục diện lượng bài câu thương.
Xoạt!
Nhìn thấy cảnh tượng này thì ở khắp mọi nơi lại một lần nữa vang lên tiếng ồn ào. Bất quá ngay sau đó lại có từng tiếng reo hò vang vọng mà lên. Bởi vì ngoại trừ toà bệ đá thứ 9 thì ở những toà bệ đá khác đều là những kiêu tử đỉnh tiêm của Thương Mang đại lục giành được thắng lợi.
Bất quá, vào lúc này, đám người thân ở bệ đá như Lục La, Tả Khâu Thanh Ngư lại ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh của Thánh Sơn. Lại sau đó ,bọn hắn lại nhìn thấy Chu Nguyên đang quỳ một chân ở trên mặt đất, cũng nhìn thấy ở sau lưng hắn đang có một cái đầu lâu chậm rãi trượt xuống, máu tươi từ cái cổ không đầu phóng lên tận trời...
-Tên biến Thái này...-Lục La lẩm bẩm nói.
-Hắn lại có thể làm tới một bước này...-Chân Hư thấp giọng nói.
Đôi mắt đẹp của Tả Khâu Thanh Ngư càng lộ ra vẻ sáng tỏ. Nàng nở nụ cười xinh đẹp, vô cùng giảo hoạt mà nói:
-Xem ra thì “cậu trai” này cũng sẽ là một lựa chọn không hề tệ đâu...
Trên khuôn mặt của Ninh Chiến cũng hiện lên vẻ ngưng trọng, hắn nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Chu Nguyên:
-Tên Chu Nguyên này quả thật là quá lợi hại. Rất muốn có thể... đánh một trận cùng với hắn!
Kiếm Hạt Tử Lý Thuần Quân nắm lấy trọng kiếm, trầm mặc một chút, nói:
-Chu Nguyên, xem ra so với tên Võ Hoàng kia, thì sau này ngươi sẽ là một người càng thích hợp hơn để cho ta có thể mài kiếm của mình...
Diệp Minh cũng là ho ra một búng máu, lắc đầu cười nói:
-Ha ha, Võ Hoàng ơi là Võ Hoàng, thật sự là không nghĩ tới, cuối cùng vậy mà ngươi mới là kẻ bại ở dưới tay của hắn...
Giờ này khắc này, ánh mắt ở trong toàn bộ đất trời đều hội tụ về hướng quảng trường Bạch Ngọc kia.
Hình ảnh như vậy khiến cho lòng người rung động.
Dưới ánh tà dương.
Một người một gối mà quỳ, một người đầu lâu tróc ra, máu tươi trùng thiên...