Lúc nhóm người Chu Nguyên tiến vào hậu viện, hai cha con Vệ Thương Lan Vệ Thanh Thanh đã đứng đây chờ bọn họ từ sáng sớm, vừa thấy Chu Nguyên xuất hiện, hai người lập tức đi ra đón hắn.
-Chu Nguyên điện hạ, hôm nay điện hạ có thể ra tay cứu Tiểu Bân rồi chứ?
Vệ Thương Lan cười hỏi.
Chu Nguyên cũng cười gật đầu đáp lại câu hỏi của Vệ Thương Lan, sau đó hắn cũng không nói nhiều mà lập tức đi vào bên trong đến trước giường của Vệ Bân mà cậu nhóc đang nằm trên giường nhìn hắn. Hiện tại thì sắc mặt của Vệ Bân có vẻ tốt hơn lúc trước rất nhiều nhưng Chu Nguyên biết rõ, điều này là do Doanh đại sư đã áp chế Chướng Ma Độc trong người nó, nhưng thời điểm Chướng Ma Độc bộc phát thì cậu nhóc này cũng không thể sống trên đời nữa.
Chu Nguyên vỗ nhẹ vào túi Càn Khôn màu đen mà hắn đeo bên hông. Túi Càn Khôn này do Chu Kình lấy ở trong bảo khố hoàng thất đưa cho hắn trước khi hắn rời khỏi Đại Chu thành, tuy rằng cấp bậc không cao, không gian có thể chứa đồ cũng rất nhỏ, chỉ có vài mét vuông nhưng Chu Nguyên cảm thấy rất thuận tiện rồi.
Sau khi hắn vừa vỗ nhẹ vào túi thì trong tay Chu Nguyên lập tức có thêm vài bình ngọc, tiếp theo hắn lấy một cái dĩa ngọc ra, cẩn thận nhỏ một ít chất lỏng bên trong những bình ngọc kia rồi bắt đầu điều chế.
Thời điểm những chất lỏng ấy vừa được nhỏ xuống mặt dĩa thì mùi tanh hôi cũng tản ra khắp phòng, chỉ hít phải một chút cũng khiến người khác choáng váng mặt mày, có thể thấy những thứ này đều chứa kịch độc bên trong.
Tuy rằng Vệ Thương Lan và Vệ Thanh Thanh đã biết việc này từ trước nhưng lúc nhìn thấy cũng không nhịn được mà biến sắc.
-Điện hạ... người tính làm gì?
Vệ Thanh Thanh do dự cắn môi một cái rồi hỏi.
Chu Nguyên một bên điều chế một bên cười trả lời cô:
-Chướng Ma Độc cực kỳ mạnh mẽ, nếu như dùng cách thông thường, trừ phi tìm được một đại sư có thể vẽ ra nguyên văn trừ độc tứ phẩm, nhưng mà đại sư có trình độ như thế này ở Đại Chu chúng ta cực kỳ hiếm thấy. Cho nên ta chỉ có thể dùng cách khác để giải độc.
Chu Nguyên dừng lại một lát rồi mới nói tiếp:
-Lấy độc trị độc.
-Cách làm như thế nào, các ngươi chờ lát nữa sẽ biết rõ thôi. Có điều xin Đại tướng quân cứ yên tâm, hậu quả của việc giải độc không thành trong lòng ta biết rất rõ, nếu như ta không chắc chắn sẽ không hành động bừa bãi đâu.
Chu Nguyên thản nhiên nói với Vệ Thương Lan.
Vệ Thương Lan nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên sau đó ông chậm rãi nói:
-Nếu điện hạ đã chắc chắn bản thân có thể làm được vậy thì xin người cứ làm đi. Một khi độc con trai ta được giải hoàn toàn, Vệ gia chúng ta nợ điện hạ một ân tình cực lớn.
Nghe vậy, Chu Nguyên chỉ cười một tiếng rồi không lên tiếng nữa, hắn cúi đầu tập trung điều chế nọc độc đặc sệt trong dĩa, qua một lúc sau, đến khi nọc độc bốc mùi hôi nồng nặc, hắn mới dừng lại.
Sau đó hắn cầm lấy Thiên Nguyên bút đeo bên hông, chấm ngòi bút vào chất độc đặc sệt đã được điều chế. Gương mặt của hắn trở nên vô cùng nghiêm túc, hắn hít sâu một hơi rồi từ từ hạ bút xuống lưng Vệ Bân.
Mà Yêu Yêu cũng đứng sau lưng Chu Nguyên đề phòng bất trắc xảy ra, cô chỉ có thể tự mình ra tay để xoay chuyển tình thế.
Xuy!
Lúc chất độc dính trên ngòi bút rơi xuống da của Vệ Bân thì lập tức phát ra âm thanh xèo xèo, đồng thời xuất hiện một đạo nguyên ngấn màu đen.
Cổ tay Chu Nguyên tiếp tục chuyển động, ngòi bút theo động tác của hắn cũng không ngừng lại lưu loát như mây bay nước chảy vẽ ra từng đạo nguyên ngấn.
Vệ Thương Lan và Vệ Thanh Thanh nhíu mày nhìn những đạo nguyên ngấn mà Chu Nguyên vẽ ra, tuy rằng bọn họ không tinh thông nguyên văn nhưng vẫn có thể nhận ra được Chu Nguyên đang vẽ nguyên văn nhất phẩm mà thôi.
Mà loại nguyên văn cấp thấp này không có tác dụng với Chướng Ma Độc.
Trong lòng bọn họ tràn đầy sự nghi ngờ nhưng cũng không dám quấy rầy Chu Nguyên, bọn họ chỉ đành tiếp tục đứng xem.
Lúc này, Chu Nguyên hết sức tập trung vào việc vẽ nguyên văn, hắn không để ý đến ánh mắt của người xung quanh. Sau khi hắn vẽ xong một đạo nguyên văn nhất phẩm, hắn lại chấm ngòi bút vào dĩa rồi tiếp tục vẽ ra thêm một đạo nguyên văn nhất phẩm khác.
Cứ như thế trôi qua nửa canh giờ, Chu Nguyên đã vẽ xong tám đạo nguyên văn nhất phẩm.
-Tám đạo nguyên văn nhất phẩm này... vừa khéo vây quanh đốt sống thắt lưng của Vệ Bân khoảng ba tấc.
Thời điểm Chu Nguyên vừa vẽ xong đạo nguyên văn thứ tám, ánh mắt Vệ Thương Lan lập tức sáng lên, ông phát hiện, những nguyên văn nhất phẩm này giống như đang bày binh bố trận bao vậy chỗ Chướng Ma Độc mà Doanh đại sư đã ép xuống lúc trước.
Sau khi liên tục vẽ tám đạo nguyên văn nhất phẩm, Chu Nguyên thở ra một hơi, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục cầm bút.
Hiện tại khuôn mặt của hắn trở nên cực kỳ nghiêm túc. Bởi vì Chu Nguyên sắp vẽ Thiên Nghĩ Thực Độc Văn mà thời gian gần đây hắn vừa học xong, đây cũng là khâu quan trọng nhất trong quá trình giải trừ Chướng Ma Độc.
Chu Nguyên trầm ngâm một lát, hắn đột nhiên chấm ngòi bút xuống cơ thể Vệ Bân.
Mà thần hồn ở mi tâm hắn cũng lóe sáng, giống như hòa làm một với Thiên Nguyên bút hắn đang cầm trong tay.
Xì xì!
Lúc âm thanh xì xì vang lên, trên lưng Vệ Bân cũng xuất hiện từng đạo nguyên ngấn liên kết với nhau một cách hoàn mỹ. Dưới sự kinh ngạc của hai người Vệ Thương Lan và Vệ Thanh Thanh, một đạo nguyên văn phức tạp không kém phần ảo diệu từ từ hiện lên trước mắt bọn họ.
-Đây là.. nguyên văn nhị phẩm.
Sau đó hai người nhìn nhau một cái, bọn họ đều cảm thấy đạo nguyên văn nhị phẩm này không đơn giản chút nào.
Lúc này Chu Nguyên cũng dừng bút, hắn nhìn nguyên văn được vẽ hoàn chỉnh trên thắt lưng Vệ Bân, giống như trút được một gánh nặng to lớn trên lớn mà thở dài một hơi, cuối cùng hắn cũng vẽ Thiên Nghĩ Thực Độc Văn thành công.
-Bây giờ mới là thời khắc quyết định.
Nghe Chu Nguyên nhỏ giọng nói vậy, trong lòng Vệ Thương Lan và Vệ Thanh Thanh đều run lên một cái.
Chu Nguyên cầm Thiên Nguyên bút điểm nhẹ lên đạo nguyên văn nhất phẩm nằm ở chính giữa thì đạo nguyên văn này đột nhiên lóe lên một luồng sáng nhạt rồi bắt đầu chuyển động, nhìn qua cứ như một con rắn có tám vuốt đang cựa mình.
Ngay khi đạo nguyên văn nhất phẩm này bắt đầu chuyển động thì Vệ Bân lập tức kêu đau. Tất cả mọi người trong phòng hoảng sợ nhìn thấy làn da của nó ở vị trí đốt sống thắt lưng bỗng nhiên biến thành màu đen như mực, sau đó màu đen này dần dần lan ra tới các đạo nguyên văn nhất phẩm ở xung quanh đó.
Chướng Ma Độc hung hãn lao tới tầng tầng nguyên văn nhất phẩm đang bao vây nó, đột nhiên một đạo nguyên văn nhất phẩm tách ra khiến cho Chướng Ma Độc cũng tách ra một đốm nhỏ bao vây nó.
Mà bảy đạo nguyên văn nhất phẩm cũng đồng loại xoay tròn tách Chướng Ma Độc thành từng đám độc khí lớn nhỏ khác nhau.
Trên lưng Vệ Bân lúc này xuất hiện từng đốm đen to nhỏ khiến người khác nhìn vào đều bị giật mình kinh hãi.
Trong lúc đó, Chu Nguyên bình tĩnh cầm Thiên Nguyên bút lại chấm thêm một cái, sau đó một luồng Chướng Ma Độc từ bên trong lao thẳng đến nguyên văn Thiên Nghĩ Thực Độc Văn.
Bản thân Thiên Nghĩ Thực Độc Văn cũng chứa đựng kịch độc, cho nên lúc hai luồng chất độc này va vào nhau giống như một núi có hai hổ, vừa nhìn thấy nhau thì lao lên chiến đấu giành địa bàn.
Lúc này, Chướng Ma Độc hóa thành một luồng khí đen lao về phía Thiên Nghĩ Thực Độc Văn, mà đạo nguyên văn nhị phẩm này cũng không sợ hãi mà lùi lại, nó giống như một vực sâu nuốt sạch luồng khí độc Chướng Ma Độc đang lao tới.
Sau khi Thiên Nghĩ Thực Độc Văn nuốt chửng Chướng Ma Độc, nó cũng dần dần chuyển động, sau đó lóe lên một tia sáng đen kỳ dị, qua một lúc sau thì biến mất nhưng ngay lúc này, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người trong phòng, trong da thịt của Vệ Bân bỗng bốc lên một luồng khói độc màu đen.
Luồng khói này lại tản ra một cỗ tanh hôi khiến người khác cảm thấy buồn nôn ghê tởm.
Nhưng hai cha con Vệ Thương Lan khi nhìn thấy luồng khói này, trên mặt bọn họ hiện lên sự mừng rỡ tột cùng, bởi vì bọn họ biết rõ luồng khí độc khi nãy chính là Chướng Ma Độc!
Nói cách khác, Chướng Ma Độc trong người Vệ Bân thật sự bị Chu Nguyên giải được.
-Đừng vui mừng quá sớm, bây giờ mới là lúc bắt đầu thôi.
Chu Nguyên lên tiếng nhắc nhở cha con Vệ gia, lúc này lại thêm một luồng Chướng Ma Độc bị bảy đạo nguyên văn nhất phẩm kia tách ra, lao nhanh về hướng Thiên Nghĩ Thực Độc Văn.
-Chiêu này thật cao thâm, thật lợi hại!
Ánh sáng trong mắt Vệ Thương Lan càng ngày càng đậm, ông không nhịn được mà khen một tiếng.
Vệ Thanh Thanh đứng bên cạnh nghi ngờ hỏi:
-Cha, vì sao nguyên văn điện hạ vẽ ra chỉ là nhị phẩm nhưng lại có thể hóa giải được Chướng Ma Độc?
Trong mắt Vệ Thương Lan tràn đầy sự khâm phục:
-Đây là chỗ cao siêu nhất. Phương pháp mà điện hạ đang dùng giống việc điều binh khiển tướng trong chiến đấu vậy. Đầu tiên người lấy một đạo nguyên văn nhất phẩm làm mồi, khiến Chướng Ma Độc phải chui ra ngoài, kế tiếp điện hạ lại dùng bảy đạo nguyên văn nhất phẩm còn lại chia Chướng Ma Độc thành từng đám nhỏ, làm suy yếu lực lượng của nó, cuối cùng dẫn những luồng khí đã bị suy giảm sức tấn công này đến chỗ nguyên văn nhị phẩm kia.
-Hơn nữa bản thân nguyên văn nhị phẩm cũng là chất độc, lấy độc trị độc, dùng độc giải độc, hóa giải sạch sẽ từng luồng Chướng Ma Độc.
-Như vậy, Chướng Ma Độc trong cơ thể Tiểu Bân dần dần sẽ bị hóa giải hoàn toàn!
-Hay! Kế sách vô cùng tuyệt diệu!
Vệ Thương Lan lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chu Nguyên, ánh mắt của ông tựa như đang nhìn vào một món báu vật hiếm có. Có thể thấy tuy rằng cách làm của Chu Nguyên không giống nguyên văn tam phẩm mà Doanh đại sư vẽ ra tấn công Chướng Ma Độc nhưng lại kết hợp tám đạo nguyên văn nhất phẩm với một đạo nguyên văn nhị phẩm, phối hợp với nhau, đùa bỡn Chướng Ma Độc trong tay.
Sự nhạy bén cùng với trình độ nguyên văn của Chu Nguyên khiến bản thân Vệ Thương Lan là một cường giả Thái Sơ cảnh cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi nghe cha cô giải thích rõ ràng, trong lòng Vệ Thanh Thanh cũng bị chấn động mạnh mẽ, cô không hề nghĩ tới việc Chu Nguyên có thể làm được đến bước này.
-Xem ra lần này tiểu đệ thật sự được cứu rồi!
Tâm trạng Vệ Thanh Thanh không ngừng kích động, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cặp mắt ửng đỏ chăm chú nhìn bóng lưng thon dài anh tuấn của thiếu niên đang ngồi bên giường, trong mắt lộ ra một chút ánh sáng kỳ lạ.