Màn biểu diễn của học sinh ngày hôm nay được thực hiện để nhằm thỏa mãn sự kỳ vọng của phụ huynh với con cái, để tất cả các phụ huynh có thể thấy con mình được tỏa sáng trên sân khấu. Nếu có ai ghi hình lại phần biểu diễn, về nhà càng có cái để khoe khoang trước mặt họ hàng và bạn bè, còn tiện dịp quảng bá hình ảnh cho trường trung học Hoằng Văn, có lợi cho việc tuyển sinh của nhà trường sau này. Đây coi như là một mũi tên trúng hai đích.
Chung Mạn ngồi ở vị trí dành cho phụ huynh. Màn biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, bệnh nghề nghiệp nổi lên làm cho cô lại bắt đầu đánh giá trang phục của những phụ huynh ngồi xung quanh. Người ngồi đằng trước mặc đồ của nhãn hiệu bán lẻ nổi tiếng giá toàn lên đến tiền vạn. Bên phải mặc trang phục nằm trong bộ sưu tập mới của nhãn hiệu đồ da nổi tiếng. Bên trái cũng không kém cạnh, là sản phẩm của nhãn hiệu Golf chất lượng cao nào đó... Cô bất giác sờ vào hàng mẫu của công ty mình đang mặc trên người, ừm, đằng nào cũng chỉ được như này thôi.
Không phải đợi lâu, người dẫn chương trình bước ra từ sau cánh gà, nói: "Khiến các vị phụ huynh phải chờ lâu rồi, bây giờ ban A của khối cấp 2 sẽ ra sân khấu, tiết mục được biểu diễn chính là Romeo và Juliet..."
Bức màn được vén lên, một tốp học sinh ăn mặc theo phong cách châu Âu bắt đầu diễn kịch. Chung Mạn xem thấy chẳng thú vị gì, nhưng mấy phụ huynh lại cầm máy quay hết lia trái lại lia phải, phải ghi lại mọi góc độ của con mình. Kinh khủng nhất là có tận mấy chiếc máy quay chuyên nghiệp hoạt động cùng một lúc, có vài phụ huynh ở cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ. Rõ ràng là mời riêng đoàn quay phim tới quay, hành động này thật khiến người khác phải líu lưỡi!
Cô nhìn lại thiết bị bản thân mang bên mình chỉ có điện thoại di động, chức năng chụp ảnh thì có, nhưng quay video thì không ổn... Quả thật hơi có lỗi với Minh Hi, nhưng cô cũng hết cách rồi. Cô chỉnh lại cài đặt của điện thoại, đợi phần biểu diễn của Diệp Minh Hi.
Cuối cùng, bức màn được vén lên trong sự mong đợi. Tiết mục này cũng là kịch nói, kể về câu chuyện cổ tích kinh điển "Nàng tiên cá"! Chung Mạn vươn dài cổ tìm kiếm bóng dáng Diệp Minh Hi khắp tứ phía, tất nhiên cậu sẽ không mặc trang phục tiên cá đầy vảy, cũng không phải chàng hoàng tử đẹp trai cao lớn, cũng không phải mụ phù thủy độc ác, càng không phải nàng công chúa õng ẹo của nước láng giềng... Thậm chí còn không phải là quân lính bảo vệ thành hay binh tôm tướng tép dưới dưới. Không phải đến cả màn biểu diễn của lớp mình mà cậu cũng không tham gia đấy chứ? Nhưng rõ ràng cậu được gọi đi diễn tập mà.
Chẳng lẽ cô nhìn không đủ kĩ? Chung Mạn mở to mắt kĩ càng quét thêm một lượt, thật sự không có cậu.
Đợi mãi đợi mãi, tới khi chào khán giả vẫn không thấy dáng người nhỏ bé kia, rốt cuộc là ở đâu vậy? Lẽ nào có xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Hay là bị những bạn học bài xích cậu kéo tới chỗ tối đánh đập nên không xuất hiện rồi?
Tấm màn che từ từ thả xuống, Chung Mạn đứng dậy bắt đầu kiếm người, lúc này trên sân khấu có một cô bé vén tấm màn bước ra, cầm mic nói. Cái tên được nhắc tới trong đó khiến Chung Mạn dừng bước lại: "Chào mọi người, cháu là Lý Linh, giám chế của vở kịch này. Rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, cháu cũng hy vọng nhân cơ hội này cảm ơn sự đóng góp của mỗi thành viên trong lớp, đặc biệt là đạo diễn của chúng cháu: Diệp Minh Hi."
Chung Mạn lập tức nhìn vào một góc của sân khấu theo sự chỉ dẫn của ánh đèn, quả nhiên thấy dáng người nhỏ bé quen thuộc đang ở đó.
"Việc phải phụ trách cho một vở kịch có rất nhiều rắc rối. Nếu không có cậu ấy xử lý gọn gàng tất cả những việc vụn vặt, cháu nghĩ hôm nay các bác sẽ không được xem vở kịch này đâu ạ." Lúc Lý Linh nói chuyện, Diệp Minh Hi được rất nhiều bạn vây quanh đi tới trước sân khấu, tuy động tác có vẻ cứng nhắc, nhưng vẫn giữ nụ cười gật đầu với mọi người.
Chung Mạn nhìn thấy cảnh này, hốc mắt bỗng nóng lên. Đứa trẻ không lâu trước kia còn như con chim non sợ cành cong ấy, dáng người bé nhỏ từng trải đầy vết thương ấy, bỗng trưởng thành chỉ sau một đêm. Cô có thể tưởng tượng ra, cậu đã cố gắng nhiều như thế nào mới có thể khắc phục chướng ngại tâm lý, rồi phải bỏ ra bao nhiêu thời gian mới có thể hòa nhập với tập thể này, thậm chí còn nhận được sự yêu mến.
Kệ chuyện trốn tiết với bài tập của cậu đi, kệ đám bạn xấu đi! Cô thà lấy trăm nghìn cái đứng đầu cả nước ra đổi, cô thà để Diệp Minh Hi nhận một triệu điểm 0, rồi sử dụng tất cả thời gian vào những cái đáng làm, cuối cùng có thể thẳng lưng, tràn đầy tự tin đứng trước mặt tất cả mọi người.
Cô lập tức lấy điện thoại ra, “tách” một cái, ghi lại thời khắc rung động lòng người này.
Diệp Minh Hi đứng trên khấu đã nhìn thấy Chung Mạn, trong lòng hơi lo chuyện cô vẫn đang tức giận vì thành tích và hạnh kiểm của cậu. Tới khi xuống sân khấu, bước tới gần cô, lại thấy cô tươi cười vui vẻ, không hề thấy chút tức giận và buồn bã nào. Cậu không nắm chắc tâm trạng của cô, vẻ tự tin trên sân khấu biến mất sạch sẽ. Cậu rụt rè lặng lẽ kéo góc áo cô, cô quay lại nắm tay cậu, ôn hòa nói:
"Vở kịch này rất hay, đáng tiếc là hôm nay không mang máy chụp ảnh. Sao em không nói với chị là mình làm đạo diễn vậy?"
“Không nhớ ra." Thật ra là vì cô đi làm về muộn quá, chưa có cơ hội nói.
"Lần sau nhất định phải nói với chị, cho dù có phải cướp chị cũng sẽ cướp về một chiếc máy quay để ghi lại làm kỷ niệm." Cô cười, thấy bạn cùng lớp cậu tụ tập lại một chỗ, bản thân Diệp Minh Hi lại ở đây, bèn thả tay cậu ra, nói: "Em vẫn nên đi làm hết việc còn lại trước đi, chị ở đây đợi em."
Thấy tâm trạng của Chung Mạn có vẻ đã tốt lên thật, Diệp Minh Hi gật đầu chạy về chỗ lớp mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại xác định Chung Mạn vẫn còn ở đó không. Lần nào Chung Mạn cũng dùng nụ cười để đáp lại cậu.
"Minh Hi, tình cảm của cậu với chị tốt thật nhỉ." Lý Linh thấy hành động giữa cậu và Chung Mạn, cảm thán nói.
Diệp Minh Hi gật mạnh đầu, nhanh chóng xử lý đủ thứ việc, muốn tranh thủ hoàn thành nhanh nhất có thể để được về nhà cùng Chung Mạn.
Lý Linh cũng không phải người kém tinh ý, sau khi để cậu làm xong việc quan trọng nhất bèn chủ động ôm lấy mấy thứ khác, xua xua tay với cậu: "Chị cậu đang ở đằng kia đợi kìa, không thể để chị ấy đợi lâu được, đi đi, chỗ này tớ làm cho." Diệp Minh Hi thấy không ổn, Lý Linh lại nói: "Đi mau, đừng có ở đây xong chốc chốc lại quay đầu, cản trở bọn tớ."
Lúc này Diệp Minh Hi cũng không nói gì thêm, cười cảm ơn với Lý Linh rồi đi tới bên Chung Mạn, nắm tay cô trở về nhà. Trên đường nghe cô hỏi câu được câu chăng, bên môi cậu là nụ cười đáp lại đủ loại câu hỏi của cô, để từng thứ thuộc về bản thân hòa vào trong suy nghĩ của cô.
* * *
Về đến nhà, Chung Mạn thả tay cậu ra, vùi đầu vào dọn đồ đạc trong một ngăn tủ, hình như muốn dọn ra một chỗ trống. Diệp Minh Hi định giúp đỡ, nhưng bị cô xua đi ngồi trên sofa. Cậu thấp thỏm không yên chờ đợi. Lúc lâu sau, cuối cùng Chung Mạn cũng dọn ra được một chỗ trống. Cô vào phòng bếp uống một cốc nước, sau đó chuyển một chiếc ghế tới trước mặt Diệp Minh Hi, ngồi đối mặt với cậu.
Bình thường Chung Mạn đều ngồi cạnh cậu, hoặc là cuộn tròn trên sofa tám chuyện cùng cậu. Chỉ có lần trước, khi đưa thông tin về các trường trung học ở thành phố khác cho cậu, cô mới ngồi mặt đối mặt với cậu. Cảnh tượng quen thuộc ấy hiện ra trước mắt khiến nỗi sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng, cậu ngồi thẳng người đợi phán quyết.
"Đừng lo, chị không định làm gì em đâu." Dù sao cậu cũng đã biết tình hình nghiêm trọng rồi, cô không muốn tạo thêm áp lực cho cậu nữa. "Thành tích của em đúng là khiến chị rất lo lắng, nhưng chị biết bản thân mình cũng có nửa phần trách nhiệm. Chị nên quan tâm nhiều đến việc học của em hơn, chứ không phải ngày nào về nhà cũng nằm xuống ngủ luôn."
"Không, chị không sai." Trước kia chẳng hề có ai quan tâm đến thành tích cậu, cho dù cậu có đi học hay không, có làm bài tập hay không, thậm chí thi kém như nào, cũng không có ai nói cậu một câu. Nếu không phải hôm nay Chung Mạn có phản ứng như thế thì cậu thực sự không hề biết rằng thành tích lại quan trọng như vậy.
"Chị biết em ngoan mà." Cô không kìm được giơ tay xoa đầu cậu, "Thấy chỗ trống chị vừa dọn ra chứ? Sau này bài tập của em cứ đặt vào đó, chị sẽ xem giúp em, hiểu chưa nào?" Thấy cậu gật đầu, cô lại nói: "Thường thì bài tập của em phải nộp khi nào?"
"Thứ sáu."
"Vậy trước ngày thứ sáu chị sẽ xem hết. À đúng rồi, sau này em không cần nấu cơm nữa đâu, tránh lỡ dở bài tập của em."
Vốn tưởng cậu cũng sẽ ngoan ngoãn gật đầu, ai ngờ cậu lại lắc đầu nguầy nguậy, hơn nữa còn rất kiên quyết.
"Sao vậy? Em thích nấu nướng lắm à?" Lẽ nào thằng bé quyết chí trở thành người đàn ông tốt của thời đại mới?
Cậu lập tức gật đầu như giã tỏi.
"Vậy cũng được." Chung Mạn nhún nhún vai, "Nhưng đừng dậy sớm làm bữa sáng nữa. Tối hôm trước em làm xong cho vào tủ lạnh, sáng ra chị cho vào lò vi sóng hâm nóng lại là được. Nếu em ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng đến học tập."
Lại gật đầu.
"Nói trước nhé, nếu thành tích của em vẫn không tốt, chị sẽ không cho em nấu cơm nữa đâu."
Tiếp tục gật đầu.
"Bây giờ đi lấy hết bài tập ra đi, chị xem luôn bài ngày mai em phải nộp."
Diệp Minh Hi nghe lời lấy bài tập ra đưa cho cô, sau đó ngoan ngoãn ngồi lại vào sofa, bất an tiếp tục chờ đợi phán quyết. Chung Mạn thấy vẻ mặt ủ rũ này của cậu, không khỏi bật cười: "Sao vậy, tưởng chị sẽ mắng em tiếp sao?"
Đôi mắt long lanh của cậu giương lên, không nói gì.
"Đừng nhìn chị như vậy." Cô giơ hai tay lên làm động tác đầu hàng. "Bây giờ chị chỉ muốn nói một câu thôi."
Vẻ đáng thương tội nghiệp càng hiện rõ hơn.
"Đó chính là..." Chung Mạn hắng giọng. "Chị đói rồi."
Diệp Minh Hi vừa nghe xong, chân lập tức thả xuống đất lao nhanh vào bếp. Lúc vào phòng bếp còn không yên tâm quay lại nhìn Chung Mạn một cái, nhưng thấy cô đã cầm vở bài tập của mình cuộn người trên sofa, trên mặt không có chút tức giận nào. Lúc này cậu mới yên tâm bắt đầu lo liệu bữa tối.
Diệp Minh Hi đang bận rộn trong phòng bếp, bên này Chung Mạn cũng không rảnh rang. Với người học ban xã hội như cô, vừa động vào toán lý hóa là hết thuốc chữa. Cô nhìn chỗ đáp án môn toán như đúng mà lại sai kia, đúng là phiền phức chết đi được. Chung Mạn ngồi bật dậy ngồi trước máy tính, gạt hết mấy đồ linh tinh ra, tập trung tinh thần làm nhà toán học.
"Ăn cơm thôi."
Chung Mạn ngẩng đầu lên từ biển số mênh mông, một lúc lâu mới tỉnh táo lại. Cô ăn cơm tối với Diệp Minh Hi xong lại tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu. Tình huống này vô cùng giống với việc Chung Mạn chìm đắm vào internet, Diệp Minh Hi đã sớm quen nên không làm phiền cô, rửa bát xong thì đi tắm rồi về phòng ngủ.
Mấy ngày liên tiếp sau đó, hai người cũng chẳng nói chuyện được mấy. Mỗi tối đều 11 giờ hơn Chung Mạn mới về đến nhà, về tới nơi thấy Diệp Minh Hi chưa ngủ, cô đều nhíu mày hỏi "Em vẫn đang trong tuổi dậy thì, sao vẫn chưa ngủ?" rồi xua cậu đi ngủ. Mặc dù cậu muốn ở bên cạnh cô nhiều thêm, nhưng không muốn khiến cô tức giận, chỉ đành chán nản trở về phòng.
Sáng thứ sáu, khi cậu đang làm bữa sáng, Chung Mạn xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nói với cậu: "Chị xem xong hết bài tập của em rồi. Lát nữa em tự xem lại đi, sửa lại những chỗ sai, có gì không hiểu thì về nhà hỏi chị."
"Vâng." Cậu gật đầu, tiếp tục làm bữa sáng. Ăn xong thì Chung Mạn đi làm, cậu đi học.
Tới trường, Diệp Minh Hi lấy bài tập toán ra. Nhưng vừa rút sách từ trong cặp, bên trong loạt xoạt rơi ra vài tờ giấy, cậu nhặt lên xem thử, sau khi đọc được liền ngẩn người.
"Chào buổi sáng, Minh Hi. Cậu đang làm gì vậy?" Lý Linh thấy Diệp Minh Hi không đáp lại, tò mò liếc nhìn tờ giấy trên tay cậu vài cái, "Ở đâu ra bài giải tường tận như vậy? Cậu đi học thêm à?"
Diệp Minh Hi không trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nét chữ xinh xắn trên giấy.
Trên tờ giấy không chỉ có các bước giải, còn gần như liệt kê hết nguồn gốc của công thức, cách vận dụng, biến đổi. Những chỗ không thể dùng con số để biểu đạt thì đã có các con chữ giúp đỡ. Mấy tờ giấy được viết rành mạch trên tay cậu đều như vậy, rốt cuộc Chung Mạn đã tốn bao nhiêu thời gian để viết chúng?
Tuần này hôm nào cô cũng phải tăng ca đến tối muộn, cậu còn nghĩ cô tắm xong liền đi ngủ. Nhưng thấy bài giải kỹ càng như này, cậu thật sự hoài nghi cô rốt cuộc có ngủ hay không! Nghĩ tới quầng thâm dưới mắt cô đúng là ngày càng rõ hơn, sáng nay lúc vào phòng tắm đánh răng còn tông vào khung cửa, rõ ràng là ngủ không đủ giấc. Ngay cả những việc này cậu cũng chưa từng để ý đến!
Cậu bỗng xoay người lại lấy tất cả bài tập từ trong cặp ra, hóa học, lịch sử, sinh học, ngữ văn, địa lý, tiếng Trung, tiếng Anh... Cậu giở mỗi quyển vở ra đều thấy giấy kẹp bên trong, vẻ mặt cứng đờ. Tới khi lật hết tất cả các cuốn bài tập, phần chú thích viết tay của Chung Mạn đã chồng được một xấp dày như sách giáo khoa, cậu bỗng thấy căm ghét bản thân vô cùng.
Tại sao cậu không cố gắng làm bài tập, phải để cô thức đêm kiểm tra và chú thích giúp mình?
Tại sao hậu quả của việc hàng ngày cậu không chăm chỉ học tập lại bắt cô phải nhận lấy?
Tại sao cậu lại không hề chú ý đến những điều cô đang làm?
"Minh Hi, cậu không sao chứ?" Lý Linh thấy sắc mặt cậu đột nhiên trở nên nghiêm trọng thì sợ hết hồn, vội vàng hỏi.
Cậu lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt phẳng tờ ghi chép của Chung Mạn, bắt đầu đọc cẩn thận từng tờ từng tờ một rồi sửa lại lỗi sai trong bài tập của mình. Lý Linh thấy thế cũng không quấy rầy cậu nữa, lặng lẽ rời đi.