Lâm Tịnh là bà chủ của trung tâm dạy thêm. Bề ngoài trông cô ấy có vẻ là người dễ nói chuyện, nhưng thật ra là người có kinh nghiệm lăn lộn lâu năm trong xã hội, vô cùng tháo vát. Nếu không phải như vậy, chỉ với một người phụ nữ chạy đôn chạy đáo cũng chẳng thể chống đỡ nổi một trung tâm dạy thêm như này.
Bảy giờ kém năm, Chung Mạn đúng hẹn đẩy cửa bước vào. Lâm Tịnh ngẩng đầu thấy cô đến, nhướn mày cười hỏi:
"Lại thiếu tiền à?"
"Con người ta ở đời, sao có thể không thiếu tiền?" Chung Mạn cười chán nản, "Chỗ chị có bao nhiêu lớp cho em dạy đấy?"
"Chị xem đã." Lâm Tịnh rút một cuốn lịch làm việc dày cộp từ trong ngăn kéo ra. "Nói thật thì chỉ có hai ba lớp... Đủ không?"
"Không đủ cũng phải chịu thôi." Chung Mạn thầm tính toán, 3 lớp mới có 3 tiếng, tính theo giá 40 tệ một tiếng thì một tháng chưa được 500 tệ. Trong nhà còn khoản chi nào có thể tiết kiệm được nữa nhỉ? Có lẽ tối đi ngủ chỉ mở điều hòa một tiếng sẽ tiết kiệm được ít tiền điện, hạn chế thời gian tắm của mình nữa...
Lâm Tịnh thấy Chung Mạn mặt đầy khổ sở, đột nhiên nảy ra một ý: "Thật ra chị muốn tống cổ một giáo viên ra từ lâu rồi, nhưng không tìm được người nhận lớp của anh ta. Nếu em đồng ý nhận thì chị cho anh ta đi luôn."
Chung Mạn nhận lấy lịch làm việc, cầm lên đọc qua. Các buổi tối từ thứ hai tới thứ sáu, giáo viên đó đều có tiết, hơn nữa còn là 3 tiếng mỗi ngày, tính ra một tháng được hơn hai ngàn tệ, không chỉ đủ chi trả cho phí sinh hoạt, còn có dư tiền để mua ít quần áo hay thứ gì đó khác cho Minh Hi nữa. Chung Mạn đắn đo một lúc rồi gật đầu đồng ý.
"Em chắc chứ?" Lâm Tịnh thấy Chung Mạn do dự lâu như vậy, biết là chuyện không đơn giản đến thế. Hơn nữa lần trước Chung Mạn bỏ việc là vì công ty phản đối, sao lần này lại đi làm được rồi. Vậy nên cô ấy tò mò hỏi: "Bây giờ công ty cho em làm thêm rồi à?"
Chung Mạn trầm mặc, tuy quan hệ giữa cô và Mạc Lâm không tệ, nhưng không có nghĩa anh ta sẽ đồng ý cho cô làm thêm.
Nhưng nếu không làm thêm... Từ sau khi Diệp Minh Hi tới, cô đã phải liên tục dùng tiền tiết kiệm bù vào mới có thể ứng phó với các khoản chi tiêu. Bây giờ số dư chẳng còn là bao, lại thêm việc không còn một ngàn tệ tiền phụ cấp nữa, nếu không làm thêm thì quả là khó sống tiếp.
Lâm Tịnh thấy Chung Mạn như vậy, biết là kinh tế của cô chắc chắn rất khó khăn, bèn chống má nhìn lịch làm việc, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Hay là như này, chị xếp lớp thứ bảy, chủ nhật thay em nhé?"
"Bây giờ có bao nhiêu lớp thứ bảy, chủ nhật?"
"Tạm thời thì không có, nhưng chị có thể tuyển sinh."
Chung Mạn lập tức lắc đầu: "Em không đợi được."
"Vậy... Hay là em nhận lớp ngày thường trước. Nếu thật sự không tới kịp thì gọi điện cho chị, chị dạy thay em tiết đó. Nhưng chủ nhật em phải trực tổng đài thay chị." Ngày nào Lâm Tịnh cũng phải trực tổng đài, muốn hẹn hò cùng bạn trai nhưng đến cả ngày chủ nhật cũng không nghỉ được. Cô ấy đã bị bạn trai trách móc rất nhiều lần.
"Không thành vấn đề!" Nếu như vậy, thỉnh thoảng cô cũng có thể tan làm muộn một chút, giấu giếm chuyện đi làm thêm.
Chuyện này cứ thế được quyết định.
* * *
Lúc trước mỗi tuần Diệp Minh Hi còn có ba ngày được thấy Chung Mạn về nhà trước khi ngủ. Nhưng từ hôm đó trở đi, cậu không còn nhìn thấy cô nữa. Nếu không phải thấy thức ăn trong tủ lạnh tự động biến mất, cậu gần như đã tưởng rằng căn nhà này chỉ còn mỗi mình cậu.
Không có Chung Mạn, khuôn mặt vốn không có biểu cảm của cậu lại càng không cảm xúc. Lý Linh thấy cậu rầu rĩ không vui cũng có hỏi thăm cậu mấy lần. Nhưng cậu chỉ lắc đầu không đáp, vẻ mặt có chút cô đơn.
Lúc duy nhất cậu nở nụ cười chính là khi thấy trong bồn có thêm bát đĩa chưa rửa, biết cô có ăn hết đồ mình nấu, biết mình vẫn còn quan trọng đối với cô.
Ngày thứ bảy vốn không cần làm việc và làm thêm thì Chung Mạn cũng phải chạy tới công ty tăng ca, xử lý sạch công việc ngày thường tích lũy lại. Tới tận 9 giờ tối cuối cùng cô cũng về được đến nhà. Mở cửa nhìn thấy Diệp Minh Hi ngồi trước bàn ngoan ngoãn ôn tập, trong nhà yên tĩnh hài hòa, cô bỗng cảm thấy tất cả đều xứng đáng.
Cô đặt chìa khóa xuống, giày còn chưa kịp tháo ra, Diệp Minh Hi đã quăng bút chạy tới, giang tay ôm lấy cô.
"Sao vậy?" Cô mặc kệ cho cậu ôm, gần như không có ý định buông ra. Thằng bé này đúng là làm nũng đến độ lão luyện rồi, hoàn toàn nắm chắc được cái tính dễ mềm lòng của cô. Chung Mạn hết cách, đành giả bộ chán nản nói: "Chị mệt lắm rồi, để chị ngồi xuống đã nha!"
Cậu nghe xong liền ôm cô tới trước sofa. Thấy cậu vẫn không chịu thả ra, cô vừa bực vừa buồn cười: "Có phải em làm sai chuyện gì không, sao nãy giờ chẳng dám nhìn chị thế?"
Cô vừa dứt lời, đôi mắt long lanh xinh đẹp của cậu lập tức ngước nhìn cô, ánh mắt đáng thương lại tha thiết khiến lòng cô mềm nhũn. Cô vuốt đầu cậu, than thở: "Được rồi, chị biết chị không tốt. Hôm nay chị không lên mạng nữa, chỉ chơi với em thôi được chưa?"
Cô nằm xuống sofa, xúc cảm mềm mại khiến cô hài lòng thư giãn. Diệp Minh Hi đã tự giác chui vào trong lòng cô từ lâu.
Chung Mạn mệt tới mức không muốn nói chuyện, tay phải thi thoảng lại vỗ nhẹ lên lưng Diệp Minh Hi, khép mắt nói. "Báo cáo tình hình gần đây với chị xem nào."
"Em và các bạn rất tốt, rất hòa thuận. Hàng ngày đều ăn trưa cùng với họ."
Chung Mạn ngáp một cái. "Chuyện này không tệ."
"Kết quả kiểm tra ngữ văn, tiếng Anh với toán đều được 100 điểm."
"Làm tốt lắm, không uổng công chị cố gắng xem bài cho em." Dù phải đi làm thêm, Chung Mạn vẫn cố gắng xem bài tập giúp Diệp Minh Hi. Cậu bé tiến bộ rất nhanh, bây giờ gần như không còn lỗi sai nào nữa.
"Học được cách làm làm sườn hấp chao tỏi bằm, cá khúc chua ngọt, đậu hũ nhồi*..." Sau khi nghe cậu kể tên mấy món ăn, Chung Mạn nhắm mắt dụi dụi vào gối ôm, lẩm bẩm một câu: “Thật ngon."
(*Yong Tau Foo, món ăn lâu đời của người Hakka được chế biến chủ yếu bằng đậu hũ nhồi nhân cá hoặc thịt lợn.)
Diệp Minh Hy nói thêm một hồi, Chung Mạn đáp lại ngày càng ít. Tới khi cậu bắt đầu im lặng, cô bỗng nhớ tới một chuyện, cố mở mắt ra nói với cậu: "Chị mua cho em vài bộ đồ mới đấy, mau mặc cho chị xem đi."
Vất vả làm việc bất kể ngày đêm khiến Chung Mạn nảy sinh ham thích mua đồ khó thể kiềm chế. Cô rất muốn tiêu tiền để chứng minh sự cố gắng của bản thân có giá trị. Đáng tiếc là mỗi lần cô tan làm, tất cả các cửa hàng đều đã đóng cửa. Hôm nay được dịp về sớm, cô chẳng mua lấy một bộ nào cho mình, nhưng lại mua rất nhiều đồ cho Minh Hi.
Minh Hi xuống sofa tìm quần áo, về phòng thay đồ rồi ra đứng trước mặt cô. Nhưng cô lại không cưỡng lại nổi sự mệt mỏi, đã sớm chìm vào giấc ngủ sâu.
Cậu mặc bộ đồ mới, nhìn cô ngủ say vì mệt mỏi hồi lâu, không hề có ý định gọi cô dậy. Cậu nhẹ nhàng về phòng mình lấy chăn rồi tắt đèn, chui vào sofa ngủ cùng với Chung Mạn.
Cậu không hỏi cô vì sao đột nhiên đêm nào cũng về muộn, cũng không hỏi cô vì sao lại mệt mỏi như vậy. Tuy cậu không hiểu lắm, nhưng nếu chuyện đã như vậy, tạm thời cậu không thể thay đổi được gì. Điều duy nhất cậu có thể làm chính là ngoan ngoãn để cô yên tâm, không tăng thêm gánh nặng trên đôi vai cô.
Hai người đang mệt mỏi dựa vào nhau trên sofa phòng khách mà không hề hay biết, cơn giông bão mạnh mẽ đang nhen nhóm nơi góc tối, chờ đợi thời cơ bùng nổ.
* * *
"Anh nói thái độ làm việc của Chung Mạn có vấn đề?" Mạc Lâm nhìn Lâm Thành, hờ hững hỏi.
"Không sai, đây là ghi chép thời gian đi làm gần đây của cô ta." Lâm Thành lấy ra một phần tài liệu, đưa tới trước mặt Mạc Lâm. "Mỗi ngày đều đến công ty trong vòng 3 phút trước giờ làm việc, có mấy lần còn đến vừa kịp giờ, rõ ràng cô ta không hề để tâm đến công việc. Nghiêm trọng nhất là mấy tuần nay gần như mỗi ngày đều tan làm vào đúng 6 giờ, muộn nhất cũng không quá 7 giờ. Trong khi đó, người khác đều làm việc tới tận 11 giờ, như vậy không hề công bằng."
Mạc Lâm nhận lấy ghi chép đi làm của Chung Mạn, "Vậy anh thấy thế nào?"
"Trước kia Chung Mạn từng có tiền lệ xấu là đi làm thêm sau khi tan ca. Tôi đoán lần này cũng gần như vậy." Lâm Thành ngừng lại một lát, thấy Mạc Lâm không có phản ứng gì, bèn nói với giọng điệu nặng nề: "Loại người này nếu còn tiếp tục tồn tại, sợ là sẽ rước tới không ít rắc rối. Người trong nhóm tôi đã bắt đầu than vãn với tôi, tại sao người khác có thể tan làm đúng giờ. Cá biệt còn có người nhen nhóm ý định ra ngoài làm thêm." Tuy không trực tiếp nói ra, nhưng đại ý chính là, người làm tổng giám đốc như Mạc Lâm phải biết làm gương cho cấp dưới, phải nghĩ cho công ty, hãy tống cổ Chung Mạn ra khỏi công ty ngay lập tức.
Trái ngược với sự nóng nảy của Lâm Thành, Mạc Lâm vẫn thong thả xem hết cả phần tài liệu. Sau đó, anh ta khép mắt suy nghĩ một hồi rồi mới khoan thai hỏi: "Nếu không có Chung Mạn, phía Benton phải làm thế nào?" Benton đã yêu cầu rất rõ là phải để Chung Mạn phụ trách cả bộ sưu tập. Nếu Chung Mạn đi rồi, khách hàng Benton này chưa chắc đã giữ được.
"Giờ bộ sưu tập mùa đông đã bước vào giai đoạn sản xuất cuối cùng. Minh Nghi và Tiểu Triệu cũng đã quen với yêu cầu và hệ thống của Benton, cho dù thiếu Chung Mạn cũng sẽ không có ảnh hưởng. Tất cả cứ như cũ. Đây là chuyện làm ăn, Benton sẽ không thể vì một nhân viên quèn mà đầu tư thêm lượng lớn tiền bạc để hợp tác với công ty khác.”
Lý do của Lâm Thành rõ ràng, đầy đủ như vậy, hiển nhiên đã ủ sẵn âm mưu từ trước, đợi đúng thời cơ liền ra tay. Đứng ở lập trường của Mạc Lâm mà nói, lần này Chung Mạn đã cứu vãn cả kế hoạch hợp tác với Benton. Nhưng ở góc độ của Lâm Thành, cô lại là kẻ làm xấu mặt mũi của anh ta, còn cướp người của anh ta, hợp thành phe thứ ba ngoài anh ta và Lục Hữu Lương.
Cả công ty đều biết Chung Mạn và Lục Hữu Lương thân nhau. Nếu cô thật sự đạt được thành tựu, sợ là phe của anh ta sẽ khó trở mình. Bất kể là vì trả thù hay vì tiền đồ, Chung Mạn đều phải bị đuổi đi!
"Anh nói cũng không phải không có lý." Mạc Lâm gật đầu, thu lại tài liệu trên tay. "Tôi sẽ xử lý việc này."
Tuy không có được câu trả lời chắc chắn, nhưng Lâm Thành lại không hề lo lắng. Quyết định này không phải một chốc một lát là thực hiện được. Nhưng để làm gương cho cấp dưới, sa thải kẻ tái phạm như Chung Mạn chắc chắn là cách đơn giản nhất, cũng là lựa chọn duy nhất.