Đến giờ nghỉ trưa, Chung Mạn bê hai hộp cơm bước ra từ phòng trà, nói với Lục Hữu Lương đang bận tới sứt đầu mẻ trán: "Em mang hộp cơm của anh vào phòng họp nhỏ trước nhé?"
"Ừ ừ." Lục Hữu Lương nghiêng đầu kẹp ống nghe, hai tay lướt nhanh như múa trên bàn phím, thật sự không có thời gian để trả lời hẳn hoi.
Chung Mạn nhún vai, ngồi một mình ở trong phòng họp nhỏ. Lúc cô sắp ăn xong cơm đến nơi rồi, Lục Hữu Lương mới lững thững đi vào, kéo ghế ra ngồi xuống trước hộp cơm nhưng lại không hề mở ra.
"Sao vậy? Luyện cách không thủ vật* à?" Chung Mạn tò mò hỏi.
*Lấy được vật mà không tiếp xúc với vậy đó, cách xa một khoảng không gian nhất định.
"Nếu mà cách không thủ vật được thật, anh chắc chắn sẽ vặn đầu bà ta xuống!" Lục Hữu Lương tức giận bất bình nói, tay phải còn nắm chặt thành nắm đấm, nện cái "rầm" lên bàn, khiến đồ đạc trên bàn đều rung chuyển.
"Vẫn có khách hàng nữ mà anh không xử lý được sao?"
"Thì Eliza đó, không biết trao đổi như nào nữa. Mất mấy lần đều không nói rõ được, lẽ nào tiếng Anh bọn anh nói không phải cùng một kiểu tiếng Anh sao?" Lục Hữu Lương vô cùng phiền não, Eliza là giám đốc của một cửa hàng Tây, đại lý của rất nhiều nhãn hàng, nhất định không được làm mất lòng. Thế mà anh ta và bà ta lại không bắt sóng được nhau, cứ như thể hỏi bà ta "Thời tiết hôm nay đẹp không?", bà ta sẽ trả lời "Ăn rồi" vậy, hoàn toàn không biết phải làm sao.
"Eliza suy nghĩ rất nhanh, cứ nói liên tục trái một câu phải một câu không ngừng. Nếu anh không cẩn thận thì sẽ bị làm cho mê man luôn." Trước kia Chung Mạn cũng đã từng được lĩnh giáo suy nghĩ nhanh nhạy của Eliza không ít lần rồi.
"Bị mê man còn đỡ, đáng ghét nhất là bà ta còn chê anh, bảo anh nói chuyện không có logic không có trọng tâm!" Lục Hữu Lương giận dữ mở hộp cơm ra, cầm đũa chọc chọc miếng thịt kho tàu. "Bảo anh không logic không trọng tâm?!"
"Này này, đừng lãng phí đồ ăn." Chung Mạn phì cười ngăn lại hành động trẻ con của anh ta. "Anh để người khác nói là được mà, trước kia họ cũng từng trao đổi với bên Eliza."
"Em tưởng chuyện có thể không làm anh sẽ tự nhặt về làm sao?" Lục Hữu Lương gắp một miếng thịt kho tàu vào miệng, liều mạng nhai nhồm nhoàm. "Chính vì họ không xử lý được, anh mới phải vua gặp vua* với bà ta đấy.
*王见王: Ý chỉ hai người đứng đầu ra nói chuyện với nhau.
Cũng phải, xã hội rất thực tế, nhân viên quèn sẽ chỉ trao đổi với nhân viên quèn, chắc chắn không có chuyện vượt cấp. Lục Hữu Lương đã phải đấu với Eliza thì chắc hẳn chuyện này đã lằng nhằng không giải quyết được ở dưới "dân gian" rồi. Đến khi không thể kéo dài thêm nữa thì cuối cùng mới báo lên trên để người cấp "thánh" trực tiếp solo.
"Vậy anh cứ kiên nhẫn thêm một chút là được, rồi sẽ có cách thôi."
"Anh đã kiên nhẫn đủ rồi. Thật sự không thể hiểu nổi, bà ta cứ nói đi nói lại, rốt cuộc là không hài lòng cái gì chứ!" Lục Hữu Lương bực bội cào đầu, thấy Chung Mạn đã ăn xong, đang nhàn nhã uống trà đọc báo, chợt nảy ra một ý, nhào qua tóm lấy tay Chung Mạn, nói: "Tiểu Mạn, trước kia Eliza là khách hàng của em. Bà ta và em có thể nói chuyện được, tính khí của bà ta em hiểu rõ nhất, em chỉ điểm giúp anh đi!"
"Như này không tốt cho lắm, dù gì bây giờ chúng ta cũng không cùng nhóm..." Khách hàng trong công ty được phân chia rất rõ ràng. Công việc của mỗi nhóm gần như là việc cơ mật, cô đã không còn phụ trách khách hàng này thì không nên dây vào nữa. Huống chi việc này bao nhiêu người như vậy còn không xử lý được thì chắc chắn là vô cùng phức tạp, cô không có nhiều thời gian như vậy để đi nghiên cứu tài liệu.
"Anh cũng đã không bận tâm rồi, người khác có thể nói gì chứ?" Lục Hữu Lương càng nghĩ càng thấy khả thi. Trước kia phía Eliza đều do Chung Mạn phụ trách, trước giờ vẫn không xảy ra chuyện gì. Cho nên anh ta chỉ gặp Eliza mỗi năm hai lần ở hội nghị, vốn chưa từng nói chuyện được mấy câu. "Em cứ coi như chưa bàn giao hết công việc đi."
"Vậy cũng được sao?" Đã lâu như vậy rồi, có thể chưa bàn giao hết được sao?
"Chỉ cần em bằng lòng, anh đồng ý, còn gì không được chứ? Nếu còn không xử lý được chuyện này, năm nay chúng ta khỏi mong nhận được đơn hàng từ tay Eliza nữa. Em nhẫn tâm nhìn anh ở ngoài đường uống gió Tây Bắc* sao?" Lục Hữu Lương thấy Chung Mạn vẫn đang do dự, bèn nhào qua tóm chặt tay cô, giương đôi mắt rưng rưng nhìn cô, khiến Chung Mạn dở khóc dở cười. "Em không nhẫn tâm đúng không? Đúng không? Được chứ? Được nha!"
*Dùng để ví von với việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát.
"Ôi, đúng là không nói nổi anh." Không chống đỡ được anh ta năn nỉ nhiều lần, Chung Mạn đánh liều đồng ý. Trong lòng cô thầm nhắc nhở mình lát nữa phải cẩn thận sắp xếp lại thời gian bên trung tâm dạy thêm, có lẽ chủ nhật tuần này cũng phải hy sinh oanh liệt rồi.
"Tốt quá rồi!" Lục Hữu Lương ôm chầm lấy Chung Mạn, khiến cô cười khanh khách, lúc buông cô ra còn tiện tay vò rối tóc cô, cô cũng không chống cự lại. Rõ ràng hai người đã rất quen với kiểu thân mật này.
Hai người đang ở trong phòng đùa giỡn, hoàn toàn không biết Mạc Lâm không hề cùng đám người Lâm Thành ra ngoài ăn cơm. Anh ta đang phải họp trực tuyến ở trong phòng làm việc, hơn nữa còn vừa hay thấy rõ ràng toàn bộ cảnh tượng hai người thân mật đùa giỡn qua cánh cửa kính mà không hề gặp trở ngại nào.
Lục Hữu Lương thân thiết kéo tay Chung Mạn, nhẹ nhàng nói chuyện với cô.
Chung Mạn có hơi giãy ra một chút, sau cùng thì khó xử gật đầu.
Hai người họ ôm nhau vô cùng thân thiết ở trong phòng họp nhỏ...
Mạc Lâm sớm đã biết Lục Hữu Lương lợi dụng Chung Mạn, nhưng không biết tại sao tận mắt nhìn thấy hành động trêu đùa tình cảm của Lục công tử, anh ta lại cảm thấy cực kỳ gai mắt.
"Lục Hữu Lương là nhân vật nòng cốt của công ty, vạch trần anh ta chẳng hề có ích lợi gì." Mạc Lâm thầm nhắc nhở chính mình, quay đầu không nhìn cảnh tượng trong phòng họp nhỏ nữa, hi vọng có thể chuyên tâm làm việc.
Hiệu suất làm việc của buổi chiều hôm nay không hiểu sao lại vô cùng tệ. Mạc Lâm hơi bực bội, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ, định đợi tới 5 giờ thì sẽ cầm chìa khoá xe đi luôn. Ai ngờ kim đồng hồ vừa điểm tới 4 giờ rưỡi, Chung Mạn đã gõ cửa đi vào.
* * *
"Tổng giám đốc Mạc, hôm nay tôi có việc phải ở lại công ty tăng ca, không cần làm phiền anh nữa."
"Ồ? Benton lại có bộ sưu tập mới sao?"
"Không phải, là tôi cần sắp xếp lại tài liệu gần đây thôi."
Trong lòng Mạc Lâm hiểu rõ, chắc chắn cô đã đồng ý việc gì đó với Lục Hữu Lương rồi. Anh ta nhịn xuống ý định nhắc nhở cô trong lòng, trên mặt thì mỉm cười đáp lại một tiếng rồi cho cô ra ngoài.
Sau khi ra khỏi phòng của Mạc Lâm, Chung Mạn quay lại chỗ ngồi thở phào một hơi, bắt đầu lật xem chồng tài liệu dày cộp mà Lục Hữu Lương cung cấp, bao gồm tất cả email qua lại, yêu cầu chất lượng, điều khoản hợp đồng... Tuy có rất nhiều thứ Chung Mạn từng tiếp xúc qua, nhưng để sàng lọc thì cũng phải mất tầm hai tiếng đồng hồ. Sau khi vất vả xem xong, cô gọi điện thoại cho nhân viên mình quen biết ở cửa hàng của Eliza. Sau khi kéo gần quan hệ xong cô mới lân la hỏi chuyện:
"Sao bên các cô cứ mãi không chịu duyệt vật liệu phụ vậy, làm chúng tôi ngày nào cũng bị sếp mắng như tát nước." Lý do của vụ này xuất phát từ việc khách hàng không chấp nhận chất liệu của khuy áo, khiến tất cả trang phục đã được làm xong bị tồn đọng ở xưởng. Tất cả đều phải đợi mấy chiếc khuy nhỏ bé đó đưa ra quyết định.
Chuyện vốn không hề phiền toái, điều phiền toái nhất là khuy áo đã được đặt về hết rồi, khách hàng lại nói không phù hợp. Thiệt hại trung gian này ai đền bù? Thêm nữa, họ không còn thời gian để đặt lại khuy, cho nên bất đắc dĩ phải thuyết phục khách hàng chấp nhận loại khuy hiện tại.
"Còn dám nói sao, khi chúng tôi duyệt rõ ràng đã nói là khuy màu vàng kim. Giờ bên cô gửi qua đều là màu xám, sao chúng tôi có thể gửi cho khách hàng duyệt được? Đám người các cô còn khăng khăng rằng khuy vẫn là màu vàng kim. Sao có thể chứ? Nghĩ chúng tôi mù màu sao?"
Được rồi, đã vào trọng tâm, đây cũng là điều khiến Lục công tử hết lần này tới lần không thể thương lượng với Eliza thành công.
Mọi người đều không hiểu, tại sao cùng là chiếc khuy áo nhỏ bé, trong mắt những người khác nhau lại có sai lệch?
"Bình thường khi mua đồ ở cửa hàng, trên khuy đều bọc giấy lụa đúng không?"
"Tất nhiên rồi, phải làm vậy để tránh xuất hiện vết nhăn." Trang phục đều được vận chuyển bằng cách đóng gói trong thùng giấy lớn, tầng tầng lớp lớp đè lên nhau trong thời gian dài. Vì vậy, trên trang phục sẽ xuất hiện vết khuy rất rõ ràng.
"Nhưng bọc chỗ giấy lụa đó còn có một công dụng khác chứ?"
"Công dụng khác... Ý cô là để tránh mất màu?" Đối phương cũng không ngu ngốc, lập tức cầm chiếc khuy trong tay lật qua lật lại quan sát tỉ mỉ. "Ừm, giữa lỗ khuy hình như đúng là có màu vàng kim."
"Đợt hàng này là chất liệu lông cừu, tiếp xúc lâu với khuy áo làm hợp kim đồng, xuất hiện tình trạng mất màu cũng là rất bình thường."
"Các cô rõ ràng biết mất màu lại không thông báo trước sao?" Đối phương đưa ra tuyệt chiêu ghê gớm nhất, lời lẽ hùng hồn, ý muốn nói sai nhiều sai ít cũng đều là nhà xưởng sai.
"Xưởng này là xưởng được chỉ định để cung cấp, mã màu GD17583 được Affin xác nhận qua email vào ngày 27 tháng 3." Nói cách khác, nhà cung cấp là do bên cô chỉ định, bên tôi không đặt nhầm màu, trách nhiệm làm mất màu tất nhiên không nằm ở bên tôi.
Lần này đối phương đã hoàn toàn im lặng.
"Làm phiền xác nhận với khách hàng xem số khuy này có cần dùng giấy lụa bọc lại không."
"Ừm."
Cạch.
Cúp máy xong, Chung Mạn thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May mà phát hiện ra vấn đề mất màu, may mà ban đầu chọn nhà cung cấp được chỉ định chứ không phải tìm loại khuy thay thế có kiểu dáng tương tự. Nếu đặt nhầm màu làm kéo dài thời hạn giao hàng, tai hoạ lớn này ai mà gánh nổi.
Sắp xếp lại tài liệu một lượt, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 9 giờ rồi. Bên phía Lục Hữu Lương còn phải viết vài email, một bức gửi cửa hàng của Eliza tổng kết về nội dung của cuộc điện thoại ban nãy, một bức gửi bên xưởng thông báo có thể bắt đầu đính khuy vào, với cả một bức gửi Lục Hữu Lương kể cho anh ta biết mình đã giải quyết việc này như thế nào, mà cô còn phải xử lý phần việc riêng bị mình gác lại...
Cô day day huyệt thái dương, cầm chiếc cốc lớn ở trên bàn đi về phía phòng trà. Cho dù không thích cafe, lúc này cũng nhất định phải uống một tách cafe nóng để chống đỡ một lúc.
Chậm rãi đổ đường và sữa vào trong tách rồi liều mạng khuấy như thể không cần tiền. Cô cẩn thận nâng tách cafe đã được pha xong đi về phía ngoài. Cô vừa bước ra khỏi phòng trà thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng đen! Cô giật nảy mình, cafe nóng hổi tràn ra từ miệng cốc làm bỏng ngón tay cô.
"Á..." Cô khẽ kêu một tiếng, cố chịu đau đặt tách xuống. Còn chưa kịp ngẩng đầu, sau lưng đã vang lên giọng nói quen thuộc.
"Xin lỗi, cô không sao chứ?"
"Không sao." Cô mở nước lạnh ra xả vào ngón tay bị thương, hỏi: "Muộn như vậy rồi, tổng giám đốc Mạc vẫn chưa về sao"
"Ừm, việc hôm nay vẫn chưa làm xong, còn cô?" Anh cầm cafe của cô lên rồi đứng bên cạnh.
"Vẫn còn vài email chưa viết xong." Tắt nước xong, cô dùng khăn giấy lau khô hai tay, thấy cafe của mình đang bị Mạc Lâm cầm, bèn cười với anh rồi đi ra ngoài.
"Gửi sang Mỹ sao?"
Chung Mạn lắc đầu theo bản năng, vừa lắc xong thì thấy hối hận. Cũng chẳng sao, Mạc Lâm vốn đã biết cô đang bận việc của Lục Hữu Lương. Anh ta không vạch trần cô, chỉ khuyên ngoài miệng: "Vậy mai làm cũng không muộn, đã chín giờ rồi."
"Giờ tôi gửi đi, sáng mai họ có thể đọc được."
"Việc này rất gấp sao?" Mạc Lâm đặt cafe lên bàn cô, giả vờ như không nhìn thấy chồng tài liệu lớn về khách hàng cũ và liên quan đến kim loại đổi màu trên mặt bàn.
"Việc hôm nay thì hôm nay hoàn thành, lẽ nào không đúng sao?" Cô cười hỏi lại.
"Có việc gì tôi giúp đỡ được không? Hay là để tôi viết email cho?"
"Không cần đâu, khiến anh phải nán lại mỗi tối như vậy tôi đã rất ngại rồi. Sao giờ có thể làm phiền anh thêm nữa." Cô lắc đầu khéo léo từ chối. Mạc Lâm hỏi thêm vài lần cũng không được, sợ mình ở công ty sẽ làm cô bị vướng tay vướng chân, càng không thể nhanh chóng hoàn thành, đành phải xách cặp tài liệu rời đi.
Thật ra Chung Mạn không hề muốn lén lút giúp Lục Hữu Lương, chỉ là cô nghĩ không để cấp trên biết được thì càng tốt, tránh cho Mạc Lâm có ấn tượng không tốt về Lục Hữu Lương. Nếu Mạc Lâm có hỏi thì cô cũng sẽ không giấu. Nhưng cô không ngờ Mạc Lâm đã có suy nghĩ từ trước, ý tốt này lại khiến Mạc Lâm càng thêm ác cảm với Lục Hữu Lương.
Mạc Lâm vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe, sau khi ngồi vào xe thì không lập tức rời khỏi công ty ngay. Anh dựa vào ghế lái, ngẩng đầu nhìn trời, không nhìn vào ngọn đèn lấp lánh ở phía xa, trong đầu chỉ còn nụ cười mệt mỏi nhưng vô cùng điềm đạm của Chung Mạn.
Tại sao cô mệt như vậy mà vẫn không chịu từ chối yêu cầu của Lục Hữu Lương?
Tại sao cô bằng lòng bị Lục Hữu Lương lợi dụng hết lần này tới lần khác?
Tại sao gánh nặng trên vai cô nặng nề như vậy, nhưng vẫn cam lòng một mình vất vả chống đỡ, không chịu nhờ người khác trợ giúp?
Mạc Lâm, chú ý cảm xúc của mình nào.
Anh ta ngồi dậy, hơi bực bội dùng tay chải chải tóc, khởi động xe rời đi. Tiếng động cơ xe khẽ rì rầm trong yên tĩnh, đêm tối chật hẹp như tấm màn không tiếng động lặng lẽ bao trùm lấy anh ta, khiến cho mọi chuyện tưởng chừng như không liên quan đến anh ta ấy, tất cả đều trở nên rõ nét.
Ngón tay dường như muốn chạy thoát khỏi vùng áp thấp lạnh lẽo. Nó tự ý mở radio. Giọng nói dịu dàng không xua tan được sự trống vắng, ngược lại người dẫn chương trình nói chuyện chẳng có logic càng khiến người ta tức giận.
Anh ta phản bác lại theo bản năng, nói ra vài từ rồi mới nhớ ra trong xe chỉ có mỗi mình. Một mình phản bác lại một chiếc radio không phải là chuyện người bình thường sẽ làm.