Không biết là do đã lấy lại được ý thức hay là vì cơn đau đầu tác quái, nhưng Chung Mạn vẫn chưa mở mắt đã cảm thấy đầu mình bị một sợi dây thừng xuyên qua, ép tới mức những thứ trong não tưởng chừng như đã dán thành một đống, hộp sọ cũng đau ghê sớm. Cô cong đốt ngón tay day day huyệt thái dương rồi ngồi dậy, nhìn sang đồng hồ báo thức đã thấy chỉ 11 giờ. Nghĩ tới công việc chất đống ở công ty, đầu lại càng đau hơn. Cô vịn tường lê chân vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt xong xuôi mới dần dần hồi phục sức sống, thay quần áo xong đi tới phòng khách liền thấy Diệp Minh Hi đang bê thức ăn từ phòng bếp đi ra.
"Bữa sáng à?" Chung Mạn hi vọng bừng bừng hỏi, không hề bất ngờ khi thấy Diệp Minh Hi gật đầu.
"Tốt quá!" Cô kéo ghế ra ngồi, hai giây sau một bữa sáng hoàn hảo kiểu Anh đã được bày ra trước mặt cô. Thịt xông khói và trứng gà được chiên vừa tới, bánh khoai thơm giòn, đậu hấp mềm mịn, còn có bánh mì nóng hổi phết bơ tan chảy được nửa phần. Sau khi ăn xong, uống tới cạn cốc sữa ấm nóng, Chung Mạn mới thấy mình đã sống lại!
"Nhóc con, hôm nay chị cũng phải tăng ca. Bữa tối em tự ăn trước đi, đừng đợi chị." Thứ bảy vốn là ngày nghỉ, nhưng vì nghĩ cho hạnh phúc của những ngày bình thường, dạo này Chung Mạn đều tự giác tăng ca.
"Vâng." Gật đầu.
Cô đứng dậy xách túi đi được hai bước, bỗng quay lại tìm đồ trong túi, tìm một lúc lâu cuối cùng lấy ra hai tờ giấy, chạy qua khoe với Diệp Minh Hi.
"Này, ở đây có hai tấm vé xem kịch, em có hứng thú không?" Sau khi đưa cho Diệp Minh Hi, cô cào cào đầu. "Nhưng mà chủ nhật là ngày mai rồi, kỳ thi của em có phải vẫn chưa kết thúc không?"
"Kịch của Dương Thanh Xuyên?" Diệp Minh Hi có chút kinh ngạc.
"Người này rất giỏi sao?"
"Vâng." Diệp Minh Hi gật đầu không chút do dự.
Có thể khiến Diệp Minh Hi gật đầu mạnh như vậy, Dương Thanh Xuyên này chắc chắn rất nổi tiếng. Cô chẳng biết chút gì về kịch, hôm qua khi Mạc Lâm cho cô cũng không bảo gì. Anh ta chỉ nói là vé bạn cho, cô có thời gian thì đi, không rảnh cũng không cần trả lại, làm cô tưởng chỉ là đoàn kịch nhỏ không nổi tiếng. May mà cô còn nhớ đưa cho Diệp Minh Hi, nếu không cứ để trong túi như vậy, nhỡ rách mất thì cô thật sự không biết kiếm ai mà khóc.
"Mạc Lâm này thật là, cũng chẳng nói cho mình một câu." Chung Mạn thầm trách cứ trong lòng, mở miệng hỏi: "Thế em có muốn đi không?"
Gật đầu.
"Thôi được, nhưng em phải học thuộc hết những kiến thức cần thi đã. Nếu mai chị hỏi mà em không trả lời được, đừng nói là xem kịch, cửa cũng không cho ra luôn, biết chưa hả?"
"Biết rồi."
"Ngoan." Chung Mạn xoa đầu cậu vài cái rồi mới hát ngâm nga bước ra khỏi nhà.
Diệp Minh Hi đưa tay chạm lên độ ấm vẫn còn sót lại trên đầu, ánh mắt tối đi, trầm mặc ngồi một lúc trong phòng khách rồi đứng dậy vào trong phòng lấy bóng rổ đi ra ngoài.
Khi tới sân bóng của trường, Lạc Văn và Tiểu Ngũ cũng ở đó. Hai người thấy Diệp Minh Hi thì sững sờ giây lát, Tiểu Ngũ mở miệng hỏi: "Sao ngày nghỉ mà mày cũng tới?"
"Tập luyện." Cậu ném bóng lên đất, bắt đầu luyện ném bóng vào rổ.
Hai người thấy tâm trạng cậu có vẻ không tốt lắm bèn mặc kệ cậu, tiếp tục cắm đầu bàn bạc chiến lược thi đấu. "Tiền đạo của đối phương là Tam Phân Vương, dáng người cao, độ chính xác cũng cao. Chúng ta chỉ cử một người lên theo sát chỉ e không đủ."
"Nhưng nếu cử tận hai người, lực phòng thủ ở vị trí khác sẽ rất yếu."
"Cũng phải..." Tiểu Ngũ bực bội nhíu mày, cùng Lạc Văn tiếp tục nghiên cứu tài liệu, lại lấy ra P4 xem clip thi đấu trước kia của đối phương, bàn bạc mất gần cả một buổi chiều mới đưa ra một kế hoạch không hoàn hảo cho lắm. "Cái này ngay cả em nhìn còn cảm thấy không ổn."
"Nói cho cùng, khoảng cách thực lực bày ra đó, điều chúng ta làm được cũng chỉ có cố gắng hết sức." Lạc Văn rất rõ tình hình đội mình, cậu ta an ủi Tiểu Ngũ vài câu. Đang thu dọn đồ đang định ra về, lại thấy cái bóng dáng loắt choắt trên sân bóng vẫn đang ném bóng. Còn chưa kịp nói gì, Tiểu Ngũ đã gào lớn lên: "Diệp Minh Hi, sao mày vẫn ở đây? Đã bốn tiếng rồi đó!"
Chẳng biết có phải quá say mê tập luyện hay không mà Diệp Minh Hi không trả lời cậu ta. Tiểu Ngũ và Lạc Văn nhìn nhau một cái, cùng đi về phía sân bóng.
"Này, mày tập cũng phải có mức độ, không phải tập lâu là có tác dụng đâu."
Diệp Minh Hi không trả lời, tiếp tục lên bóng.
"Tao đang nói chuyện với mày đấy, có nghe không vậy?" Tiểu Ngũ cũng cáu lên, chắn trước mặt Diệp Minh Hi không cho cậu đi qua. Diệp Minh Hi định vòng qua từ chỗ nào, cậu ta lập tức đi sang chỗ đó, giằng co một lúc Diệp Minh Hi vẫn không chịu dừng. Tiểu Ngũ bèn vươn tay cướp lấy bóng của cậu. Diệp Minh Hi đang đợi thời khắc này! Dáng người vốn nhỏ nhắn hạ thấp xuống, chẳng biết chui qua từ chỗ nào, bịch bịch bịch, ném, vào!
Tiểu Ngũ thấy thằng nhóc này lại thể hiện, không chịu thua liền bám theo quấn lấy cậu. Mà Diệp Minh Hi thấp bé lần nào bị chặn cũng đều lẩn được nhanh, tránh qua được hết, khiêu khích Tiểu Ngũ cao to cường tráng phải kêu la oai oái.
"Lẽ nào voi sợ chuột là có thật?" Lạc Văn lẩm bẩm hỏi, thấy Tiểu Ngũ vẫn đang ở đó giằng co với Diệp Minh Hi, bỗng loé lên một ý nghĩ, vui mừng khôn xiết nói với Tiểu Ngũ: "Anh nghĩ ra rồi, voi và chuột có thể liên thủ!"
"Gì cơ?" Tiểu Ngũ ngớ ra, thấy đội trưởng nhà mình mặt đầy tươi cười, ngừng lại một chút rồi vui mừng hỏi: "Anh nghĩ ra cách rồi à?"
"Không sai." Lạc Văn đi qua, chỉ chỉ vào Tiểu Ngũ và Diệp Minh Hi. "Anh muốn bồi dưỡng hai đứa thành cặp đôi thần thâu*!"
(*Thâu là trộm, cắp.)
"Gì cơ?" Tiểu Ngũ ngẩn ra, lại nhìn về Diệp Minh Hi, tôi cao cậu thấp tôi béo cậu gầy... "Sao, sao mà bồi dưỡng được? Làm cặp đôi chọc cười thì có!"
"Tiền đạo chẳng phải toàn là người cao sao? Dáng cậu cũng cao mà, tên đó vừa ra tay thì cậu chụp bóng đi, Diệp Minh Hi lập tức từ vị trí ban đầu của tên đó đi qua tranh bóng... Nếu hai cậu phối hợp tốt, sẽ là bộ đôi tuyệt nhất của đội chúng ta!" Đúng vậy, sự linh hoạt của Diệp Minh Hi cộng thêm ưu thế về thể hình của Tiểu Ngũ. Nếu thật sự có thể bù đắp cho nhau, thì chắc chắn sẽ càn quét sân bóng.
Tiểu Ngũ nhìn Lạc Văn xong lại nhìn Diệp Minh Hi, thật sự ổn chứ? Nhưng mà cậu ta luôn tin tưởng quyết định của Lạc Văn, lần này dù sao cũng không nắm chắc, cậu ấy nói thế nào thì cứ như vậy đi. "Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Lạc Văn rút điện thoại ra gọi hai thành viên đội bóng cũng đang ở trường tới sân bóng. Sau đó Tiểu Ngũ kéo Diệp Minh Hi đang cắm đầu chơi bóng tới trước mặt Lạc Văn. Lạc Văn đem suy nghĩ của mình nói cho hai người, Tiểu Ngũ nghe rất chăm chú, Diệp Minh Hi thì lại xụ mặt xuống, chẳng thèm nghe.
"Đã rõ chưa?"
"Rõ rồi." Tiểu Ngũ trả lời sảng khoái, Diệp Minh Hi bên cạnh vẫn chẳng hó hé một câu. Tiểu Ngũ quay đầu qua hỏi: "Này, mày đã rõ chưa?"
Diệp Minh Hi nhếch nhếch miệng, không cam lòng gật gật đầu.
"Thế thì tốt." Thành viên được gọi tới cũng đã đến đông đủ. Mọi người khởi động tay chân một chút, sau đó cùng vào trong sân thi đấu với đội nhỏ do Tiểu Ngũ và Diệp Minh Hi tạo thành.
Bóng dáng của bốn người chạy qua chạy lại trong sân. Hai thành viên kia đã hợp tác quen nên vô cùng ăn ý, ngược lại Tiểu Ngũ và Diệp Minh Hi lại liên tiếp xảy ra sơ xuất, không nhắm được mục tiêu, không chặn được tấn công của đối phương, không tranh được bóng bật bảng... Có thể nói là muốn bết bát nhường nào thì bết bát nhường đó.
"Thằng ranh, đừng tranh vị trí của tao mãi thế, cút về chỗ của mày đi!" Tuy chỉ là luyện tập, nhưng liên tục sai sót như vậy, ai cũng đều không vui. Giọng điệu của Tiểu Ngũ cũng bắt đầu không khách khí.
Diệp Minh Hi chẳng nói chẳng rằng. Đối phương đưa bóng tới cậu vẫn giang hai tay chạy đi cản, vị trí và động tác chẳng khác gì Tiểu Ngũ.
"Mày làm trò gì đấy, nghe không hiểu tiếng người à!?" Tiểu Ngũ tức điên lên, cũng mặc kệ bóng chạy đằng nào, nhấc cổ áo sau của Diệp Minh Hi kéo cậu ra ngoài sân. Tay phải Diệp Minh Hi vung một cái về phía sau làm Tiểu Ngũ thu tay lại, sau đó quay đầu chẳng thèm nhìn Tiểu Ngũ, cứ như thể chẳng để cậu ta vào mắt. Lần này Tiểu Ngũ thật sự xù lông lên, vung nắm đấm định đánh lên khuôn mặt trắng trẻo của Diệp Minh Hi, may mà Lạc Văn kịp thời chạy tới ra tay ngăn lại.
"Đừng đánh nhau."
Tiểu Ngũ nổi nóng, "Thằng ranh này rõ ràng muốn đối đầu chúng ta mà! Đã nói trước là em phụ trách ngăn cản, nó lại cứ chạy tới tranh với em..."
"Anh thấy rồi." Lạc Văn bình tĩnh gật gật đầu với Tiểu Ngũ, quay lại nói với Diệp Minh Hi. "Cậu qua đây với tôi một lát."
Lạc Văn đi tới ngồi ở ghế gần sân, Diệp Minh Hi cũng đi theo sau ngồi xuống. Vốn tưởng là Lạc Văn sẽ lên lớp giáo huấn cậu một phen, không ngờ Lạc Văn chỉ nhìn ba người trong sân chơi bóng. Cậu ta đã không sốt ruột, Diệp Minh Hi cũng sẽ không phản ứng. Kết quả là hai người ngồi đó trông cứ như đang xem bóng thật.
Qua một lúc sau, Lạc Văn không khỏi có chút khâm phục Diệp Minh Hi. Thằng nhóc này không những thông minh và cố gắng, điều khó hơn là nhẫn nhịn được cơn giận. Chỉ cần chỉ bảo một chút, sau này chắc chắn sẽ là một tướng tài.
Nếu đã muốn bồi dưỡng cậu, bây giờ cần phải hiểu rõ về cảm xúc của cậu. Trông có vẻ như với Diệp Minh Hi thì chiến lược thi đấu thế nào cũng được, nhưng Lạc Văn để ý thấy khi phân vị trí cậu có nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng.
"Tại sao lại cố chấp với vị trí của Tiểu Ngũ như vậy?"
Diệp Minh Hi quay đầu nhìn Lạc Văn một cái rồi lại quay đầu đi, lắc đầu.
"Không phải?" Lạc Văn nghĩ ngợi, lại hỏi. "Thế cậu ghét vị trí của mình à?"
Nói xong liền thấy lông mày Diệp Minh Hi nhíu lại, Lạc Văn biết mình nói đúng rồi. Nếu đã tìm đúng hướng, tất cả đều dễ xử lý. "Tại sao lại không hài lòng với vị trí này? Trên sân bóng rổ không có nhiều người có điều kiện di chuyển linh hoạt như cậu, trong đội chúng ta ngoài cậu thì gần như không ai làm được..." Lông mày Diệp Minh Hi càng nhíu chặt hơn. Lạc Văn thấy có hiệu quả thì càng thao thao bất tuyệt. "Sự linh hoạt có thể nói là một điều kiện mà một cầu thủ bóng rổ thành công cần có. Đội không linh hoạt giống như voi đối diện với chuột vậy..."
"Đủ rồi." Diệp Minh Hi đứng dậy định đi, Lạc Văn tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu.
"Ban đầu chẳng phải cậu liều sống liều chết đòi gia nhập đội bóng rổ sao? Giờ gặp phải một chút chuyện không vừa ý đã muốn chùn bước rút lui rồi à? Nếu tôi biết cậu là kẻ hèn nhát vô dụng như vậy, nhất định sẽ không bao giờ cho cậu cơ hội vào đội."
Năm chữ "kẻ hèn nhát vô dụng" hoàn toàn đâm trúng vào tâm bệnh của Diệp Minh Hi. Cậu nắm thật chặt nắm đấm, chân dẫm mạnh định quay người bỏ đi. Ai ngờ Lạc Văn ở sau lưng cứ như có sở thích bỏ đá xuống giếng, còn thêm dầu vào lửa bồi một câu: "Cậu đi như thế thì cả đời này chỉ có thể là kẻ hèn nhát, chỉ có thể là đồ bỏ đi vô dụng mà thôi.”
Lời nguyền rủa tàn nhẫn này khiến Diệp Minh Hi không thể không ngừng bước. Cậu quay lại nhìn chằm chằm vào Lạc Văn, nói từng chữ một: "Tôi không phải đồ bỏ đi."
"Thế thì cậu hãy chứng minh cho tôi thấy."
Cậu ngẩng đầu lên, "Đó không phải vị trí tôi nên đứng."
"Tại sao?"
Diệp Minh Hi nhếch môi nói, "Tôi sẽ có sức mạnh ngăn cản sự tấn công của đối phương, có thể tranh được bóng họ chuyền giữa không trung. Anh không nên chỉ vì dáng người hiện giờ của tôi không cao, thực lực không đủ mà phủ nhận khả năng tiến bộ của tôi."
Lần này Lạc Văn đã hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu. Thì ra là tự ti về chiều cao, chê vị trí thần thâu không xứng! Cậu ta cười cười hỏi: "Cậu nói xem dáng người của Tiểu Ngũ tiếp cận đối phương dễ dàng, hay là cậu tiếp cận đối phương dễ dàng hơn?"
Diệp Minh Hi nghe thế lông mày lại nhíu chặt. Lạc Văn mặc kệ phản ứng của cậu, nói tiếp: "Tôi không phủ nhận cậu, là tự cậu đã phủ nhận chính mình. Không sai, dáng người thấp với một cầu thủ bóng rổ có thể nói là điểm yếu trí mạng, nhưng nếu có thể biến bất lợi thành lợi thế thì sao? Tại sao cứ phải mù quáng theo đuổi thứ người khác có, tại sao phải vứt bỏ giá trị của chính mình?"
Ánh mắt của Diệp Minh Hi bỗng sáng tới lạ thường, giống như tìm thấy sao Mai trong màn đêm đen kịt.
"Ý anh là, cho dù sức lực không đủ, tôi vẫn có ích?"
"Tất nhiên, chẳng có ai là đồ bỏ đi cả. Đội bóng rổ khác đều toàn toàn người cao, động tác thoải mái nhưng không linh hoạt, xoay người cũng chậm hơn người khác vài giây. Cậu hoàn toàn là khắc tinh của họ. So sánh những thứ giống với người khác không hề thú vị, tìm kiếm vị trí phù hợp nhất với mình, làm việc người khác không làm được mới là thực lực chân chính!"
Lời của Lạc Văn như soi sáng cho Diệp Minh Hi, chốc lát sau cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, bình tĩnh lại. Đúng vậy, tuy cậu không làm được việc giống như người khác, nhưng lại có thể làm được việc người khác không làm được. Cậu có ưu thế của riêng cậu!
"Nào, hãy phát huy ưu thế của cậu ra." Thấy tinh thần Diệp Minh Hi thả lỏng sảng khoái, Lạc Văn biết cậu đã nghĩ thông suốt, đưa tay đẩy cậu về sân bóng rổ rồi hô to vào trong sân. "Tiểu Ngũ, người cộng tác của cậu về rồi này."
Tiểu Ngũ nhướn mày quay đầu, con ngươi Diệp Minh Hi quét qua cậu ta một cái, bỗng vụt người chạy về phía đối thủ đang giữ bóng, cướp bóng, nghiêng người, vượt qua, động tác liền mạch dứt khoát. Đợi tới khi mọi người hoàn hồn lại, Diệp Minh Hi đã đưa bóng chạy thẳng về phía trụ bóng rổ.
"Chết tiệt!" Người bị cướp bóng khẽ rủa một tiếng, nhấc chân đuổi theo. Tiểu Ngũ cũng không chậm chân đuổi theo từ phía khác. Diệp Minh Hi người nhỏ chân chậm chẳng mấy chốc đã bị hai người bao vây, dáng người thấp bé luồn trái xen phải giữa những cánh tay chân, cố gắng lừa được. Chạy được tới vạch lập tức nhảy lên định ném. Có người đuổi tới giơ cánh tay dài định chặn bóng giữa chừng, không ngờ ném bóng chỉ là giả vờ, chớp mắt bóng đã xuyên qua nửa sân rơi vào tay Tiểu Ngũ tới tiếp ứng. Một giây sau, quả bóng đã ung dung xuyên qua vành rổ.
"Hay!" Không chỉ Lạc Văn cảm thấy hay, ngay cả người bị cướp bóng cũng không khỏi khen ngợi một câu "Tuyệt vời!" với mánh khoé của Diệp Minh Hi.
"Nhóc con, làm không tệ." Tiểu Ngũ vỗ mạnh lên vai Diệp Minh Hi. Diệp Minh Hi cũng nở nụ cười hiếm thấy. Đây là lần đầu tiên cậu nhận được sự khen ngợi và khẳng định trong đội bóng rổ.
"Này, mấy cậu đừng ngẩn người, tiếp tục tập đi!" Lạc Văn thấy kế sách có hiệu quả, lập tức lấy ra khí thế của đội trưởng thúc giục bọn họ tăng cường tập luyện.
"Đúng vậy, ban nãy là bọn tôi sơ suất. Hai người muốn suôn sẻ nữa cũng không dễ dàng vậy đâu." Hai người phe kia cũng hăng hái lên, xoa tay hăm hở muốn gỡ lại một hiệp.
"Ai sợ ai chứ, xuất chiêu xem nào!" Tiểu Ngũ nói xong, lại có chút ỉu xìu quay đầu lại xin ủng hộ từ Diệp Minh Hi. "Đúng chứ?"
"Tất nhiên!"
Đôi mắt cậu ánh lên sự tự tin rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, vô cùng chói mắt.