Từ khi chính thức xác nhận quan hệ yêu đương với Mạc Lâm, Chung Mạn cảm thấy rất kỳ diệu.
Mấy ngày đầu, lúc gặp nhau ở công ty, cô sẽ có một chút mất tự nhiên. Nhưng thái độ của anh ta lại rất thẳng thắn vô tư, nên mắng thì vẫn mắng, nên khen ngợi vẫn khen ngợi, không hề thay đổi. Lịch vận hành của máy đan len thô trong xưởng quá kín, bắt buộc phải hi sinh đơn đặt hàng khác. Anh ta bình tĩnh sẽ phân tích tất cả số liệu, căn cứ cho mọi người hiểu được, khiến người ta phải tình nguyện hi sinh một cách tâm phục khẩu phục.
Bởi vậy Chung Mạn hiện đang phiền muộn vì tâm phục khẩu phục.
Tuy rằng từ khi cô chịu trách nhiệm, Benton rất hào phóng về kỳ hạn giao hàng, dù có yêu cầu gia hạn thêm hai tuần cũng không thành vấn đề. Thế nhưng cô vẫn rất lo lắng – lỡ như lần này khách hàng không đồng ý thì sao? Lô hàng này là áo khoác len thô cộng thêm khóa kéo và cúc áo bằng kim loại nên rất nặng, nếu phải gửi bằng máy bay, không chỉ không thu được lãi mà còn lỗ vốn, công sức mấy tháng này sẽ đổ xuống sông xuống bể. Đến cuộc họp nhân viên kinh doanh cô lại phải lên bục diễn thuyết giải thích nguyên nhân vì sao doanh thu không đạt mức tiêu chuẩn.
Lý trí nói cho cô biết Mạc Lâm làm đúng, nhưng tình cảm lại một mực oán trách anh ta: “Bạn trai người ta không phải luôn thiên vị bạn gái sao? Tại sao mà anh ấy lại đẩy mình vào chỗ chết chứ?”
Cô bối rối soạn email yêu cầu khách hàng cho phép kéo dài thời hạn. Lần này nên dùng lý do gì đây? Hay là trực tiếp tố cáo hành vi tồi tệ của Mạc Lâm cho ngài Benton biết, để ông ấy thông cảm cho cô?
Nếu thật sự làm như vậy, tiếng xấu của Mạc Lâm sẽ truyền đến nước Mỹ, nổi danh thế giới, hừ hừ!
Nội tâm còn mải trách móc anh ta, bên tai cô chợt vang lên một giọng nói quen thuộc vô cùng, hại cô nổi da gà toàn thân.
“Giận à?”
“Không, em biết anh đúng, đổi lại là em, em cũng sẽ làm thế.” Cô cố gắng không để lộ ra ý nghĩ ấu trĩ của mình.
“Đang viết email cho Benton à?”
Hỏi thừa, không phải là do anh hại à? Cô kìm nén xúc động muốn lườm Mạc Lâm, dùng sức gõ mạnh lên bàn phím.
“Viết xong thì gửi cho anh xem thử.”
Đã hại cô rồi còn không chịu tin tưởng cô! Chung Mạn không nhịn được quay đầu lại, nhưng Mạc Lâm đã sớm rời đi không còn bóng dáng.
Đáng ghét, đáng ghét!
Cơn giận dữ không có nơi phát tiết bùng cháy trong cô. Kết quả là bàn phím đáng thương vô tội bị cô lôi ra trút giận.
Hai tiếng sau, Chung Mạn nhận được email sửa lại yêu cầu kéo dài thời hạn của Mạc Lâm. Cô mở ra đọc, thấy Mạc Lâm đã chỉnh sửa lại toàn bộ bức thư, đưa ra nguyên nhân Benton hai lần sửa chữa bản thiết kế cùng ba lần trì hoãn vì có ý kiến về kiểu dáng. Anh ta dùng những từ ngữ vô cùng khách khí để chỉ ra rằng, mặc dù đã muộn một tháng mới sản xuất, may thay nhà máy nhất mực coi trọng quan hệ hợp tác tốt đẹp với Benton, gấp rút đẩy nhanh tốc độ. Hiện tại chỉ cần lùi lại thêm hai tuần sẽ giao hàng đến, hi vọng Benton chấp nhận,…
Xem xong, Chung Mạn thầm cảm thán Mạc Lâm đúng là người có thể leo lên chức tổng giám đốc. Anh ta liệt kê một loạt lỗi từ phía Benton, còn kèm theo bản sao bằng chứng như vậy, làm sao đối phương có thể không chấp nhận việc gia hạn thời gian đây?
Cách làm của anh ta quả thực vô cùng chính xác. Tại sao mình lại không nghĩ đến cách này? Trước đây cô cũng từng chứng kiến không ít đồng nghiệp lần nào cũng đều ôm hết lỗi lầm vào mình, ăn nói khép nép cầu xin đối phương kéo dài thời gian. Dần dà, không phải đối phương trở nên quá mức kiêu ngạo, động một chút là trách cứ bên sản xuất làm có chút chuyện mà cũng không ra hồn sao? Còn nhớ có một đồng nghiệp nữ từng bị khách hàng mắng đến nước mắt chảy ròng ròng, cúp điện thoại xong còn phải vừa khóc vừa thu dọn tàn cuộc.
“Mình nhất định không thể để bản thân rơi vào hoàn cảnh đó.” Chung Mạn thầm nhắc nhở chính mình.
Trước khi tan làm vẫn chưa nhận được thư trả lời của Benton, Chung Mạn đành đi đến trung tâm dạy thêm trước. Lúc rời khỏi trung tâm, cô không tìm thấy bóng dáng quen thuộc. Nếu không phải đã nhìn thấy xe của anh sau một hồi tìm kiếm, cô thực sự sẽ cho là anh ta tán tỉnh thành công xong liền chịu không nổi mà từ bỏ.
Cô đi ra phía trước xe, cuối cùng cũng nhìn thấy Mạc Lâm. Không biết anh ta đang nói chuyện điện thoại với ai, vừa nhìn thấy cô thì mỉm cười, lập tức quay lại đưa cô lên xe. Chung Mạn thấy vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc, thầm suy đoán có lẽ người bên kia đầu dây không phải người tầm thường.
Quả nhiên vừa mở cửa xe, cô đã nghe thấy một tràng dài tiếng Anh.
Chung Mạn im lặng đóng cửa xe, thắt chặt đai an toàn, lẳng lặng đợi đến khi anh ta cúp điện thoại, cô mới mở miệng hỏi:
“Benton đấy à?”
“Ừ, chuyện kỳ hạn giao hàng này tốt nhất vẫn nên trao đổi qua điện thoại vẫn hơn.” Mạc Lâm khởi động xe, thấy Chung Mạn không nói lời nào liền hỏi: “Sao, vẫn còn giận anh à?”
“Em không giận, anh đúng mà.” Chung Mạn rầu rĩ đáp.
“Đôi khi biết là một chuyện, cảm giác lại là một chuyện khác. Cho dù là anh, nếu bị ép buộc phải nhường cho người khác, anh cũng sẽ mất hứng.”
“Anh mà cũng biết mất hứng?” Chung Mạn bất ngờ hỏi.
“Đương nhiên, anh cũng là con người mà.” Mạc Lâm kinh ngạc bật cười, “Em nghĩ anh là cái gì?”
“Em không biết, em chỉ cảm thấy mình trẻ con quá, biết rõ anh đúng mà vẫn hậm hực không vui.”
“Không sao, trước kia anh thậm chí còn xông vào phòng cấp trên tranh cãi ầm ĩ. Em chỉ hờn dỗi đã là không tệ rồi.” Mạc Lâm thuần thục rẽ xe sang hướng khác, tiếp tục nói, “Con người mà, tuổi tác khác nhau, suy nghĩ tất nhiên cũng sẽ khác.”
“Cũng đúng.” Chung Mạn thở dài gật đầu.
Chiếc xe mau chóng đỗ lại dưới căn hộ. Diệp Minh Hi vẫn nhìn ngắm chiếc xe đáng ghét kia qua cửa kính như mọi khi. Thế nhưng hôm nay cậu mải ngơ ngẩn trước cửa sổ, chưa kịp chạy về phòng giả bộ ngủ thì Chung Mạn đã đỏ mặt mở cửa vào nhà.
“Muộn vậy rồi còn chưa ngủ à?” Giọng Chung Mạn bất giác run rẩy.
Diệp Minh Hi quay lưng không nói lời nào, trong đầu vẫn chỉ có hình ảnh ban nãy, làm cho trái tim cậu tan nát thành từng mảnh.
Trong bóng đêm mờ mịt, đèn đường nhàn nhạt chiếu vào phòng, khiến nửa người cậu bị nhuộm thành màu cam. Chung Mạn vốn không nhìn thấy mặt cậu, nhưng cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt vô tư lại phản chiếu hết thảy, khiến cô nhận ra hai gò má ngày thường có chút hồng hào của cậu giờ phút này lại tái nhợt như tờ giấy. Đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cậu khoác lên trùng trùng điệp điệp bóng mờ. Ở nơi ngọn đèn không thể chiếu tới, tối đen như mực ấy, cậu tựa như sắp biến mất trong bóng đêm mờ ảo, lại như đang bị bóng tối từ từ ăn mòn, chiếm đoạt, nuốt chửng.
Không hiểu vì sao, cảnh tượng cậu đứng ở nơi nửa sáng nửa tối này lại khiến Chung Mạn cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Người đứng ở đó là ai?
Thực sự chính là đứa trẻ mà mình luôn gọi ‘nhóc con’, ‘nhóc con’ mỗi ngày sao?
Nét mặt bi thương tịch mịch đến vậy, sao có thể xuất hiện trên mặt một đứa trẻ?
“Minh Hi?” Cô chần chờ khẽ gọi.
Diệp Minh Hi rốt cuộc cũng nghe thấy, cậu quay đầu, trên mặt vẫn là sự ngoan ngoãn ngày thường, dường như sự cô tịch vừa rồi chỉ là ảo giác thoáng qua của Chung Mạn.
“Chị về rồi à?” Cậu ngạc nhiên mừng rỡ hỏi, làm như đã được chứng kiến kỳ tích xuất hiện.
“Ừ….” Chung Mạn im lặng quan sát cậu một hồi, dè dặt hỏi. “Em không sao chứ?”
Chung Mạn nhìn cậu chằm chằm thật lâu, thấy cậu vẫn là nhóc con ngày thường. Cô nghĩ thầm, lẽ nào là tại mình quá mệt mỏi, nên không nhận ra thằng bé?
“Không có gì, chị bị hoa mắt thôi.” Cô lắc đầu thong thả bước đến sofa ngồi xuống. “Đúng rồi, chị còn chưa nói cho em biết…..”
Diệp Minh Hi đoán được cô định nói gì, hai tay đang giấu sau lưng đột nhiên siết chặt lại. Mười ngón tay bấm chặt vào nhau quá mức đau đớn, nhưng cậu thà bị gãy ngón tay cũng không muốn nghe Chung Mạn nói tiếp.
Đáng tiếc chuyện đời vĩnh viễn không theo ý người.
“Cuối cùng chị cũng có bạn trai rồi, nhanh nhanh chúc mừng chị đi!” Chân mày Chung Mạn có phần đắc ý nhếch lên, nắm lấy chiếc gối ôm trong tay vui vẻ nói. “Người đó em cũng biết đấy.”
“Là chú Mạc?”
“Cái gì mà chú, nếu anh ấy là chú thì chị là dì của nhóc à? Em phải gọi là anh Mạc.” Dứt lời, lại gật gù nói tiếp, “Đúng, chính là anh Mạc.”
Nghe cô vui vẻ tuyên bố như vậy, trái tim Diệp Minh Hi bỗng co rút lại, miễn cưỡng mỉm cười nghĩ một đằng nói một nẻo “Chúc mừng”, đôi môi trở nên trắng bệch. Chung Mạn không hề biết được cậu đang không thoải mái. Cô dụi dụi mặt lên gối ôm vài cái, chìm trong suy nghĩ của chính mình, thỏa mãn nói: “Vấn đề gì cũng giải quyết xong, cuối cùng cũng nhẹ nhõm rồi….”
“Em biết không, Mạc Lâm được ở lại Trung Quốc rồi. Anh ấy nói ban đầu còn lo lắng vô cùng, nhưng bây giờ mọi người đều ủng hộ, anh ấy mới…”
“Anh ấy nói chị không giống những người khác, anh ấy…”
Diệp Minh Hi không biết cậu đã nghe Chung Mạn kể về Mạc Lâm bao lâu, cũng không biết cậu đã về phòng mình như thế nào. Cậu chỉ biết lòng cậu rất đau, đau lắm, đau đến mức cậu không thể không nằm nghiêng ôm lấy cơ thể mình, chỉ có thể cắn chặt răng gắng sức kiềm chế, cầu nguyện ông trời hãy để khổ sở mau qua đi.
Nhưng cậu quên rằng ông trời đã sớm vứt bỏ cậu.
Đã lạnh lùng cướp đi cha mẹ của cậu, bây giờ cũng không có ý định chìa tay ra giúp đỡ, mà còn ngại cậu chưa đủ khổ sở, giáng tiếp nỗi đau xuống cuộc đời đầy bất hạnh của cậu.
Dường như ông trời lấy việc hành hạ cậu đau đớn là thú vui, thích thú tham lam để trái tim cậu chạy loạn khắp nơi, tinh quái ra sức lôi kéo từng sợi thần kinh căng cứng, trêu đùa từng bộ phận trong cơ thể cậu.
Cậu muốn mở miệng hô hấp, nhưng không khí trong cơ thể như đột nhiên biến mất, khí quản bị ép chặt đến nỗi một khe hở cũng không có. Cậu không còn sức lực giãy dụa, chỉ có thể cuộn người chờ đợi thống khổ dần biến mất.
Không biết đã qua bao lâu, mặt trời đã lên cao, nhưng ánh nắng lại thật lạnh lẽo.
Mồ hôi mát lạnh từ đêm trước thấm lại vào da, thấm đến tận xương tủy. Trên chiếc giường này cậu đã từng có giấc ngủ ấm áp. Thế giới của cậu đã từng tràn ngập ánh sáng hạnh phúc.
Là ai đã cướp đi hơi ấm của cậu?
Vì sao ngay cả thứ tốt đẹp duy nhất trong cuộc đời cậu cũng muốn tàn nhẫn xé nát, phá tan?
Cậu không cam lòng, không cam lòng để bản thân một lần nữa rơi vào tối tăm lạnh lẽo, phải chịu đựng cô độc và thống khổ đến tận cùng.
Chắc chắn phải có cách.
Chỉ cần cậu không muốn, ai cũng không thể cướp đi thứ thuộc về cậu.
Mà hiện tại, cậu không muốn.
======================
“Tài liệu cậu muốn đây.”
Tần Tâm Lan gõ xong mấy chữ này, rồi gửi một file gì đó cho Diệp Minh Hi.
Đã nhận.
Diệp Minh Hi lặng lẽ mở file ra, cẩn thận đọc từng trang từng trang, một chữ cũng không bỏ qua.
Reng reng reng….
Tiếng chuông điện thoại vang lên, tiếp đó là giọng nói lạnh lùng của Tần Tâm Lan.
“Cậu muốn điều tra về anh ta vì chị cậu à?” Từ lần trước sau khi quyết định hợp tác với Diệp Minh Hi, Tần Tâm Lan đã đọc báo cáo điều tra về cậu. Ngoại trừ biết được sau khi cha mẹ cậu chết, cậu bị họ hàng thân thích ngược đãi, đá qua đá lại như một quả bóng. Cô ta cũng biết Chung Mạn không phải chị ruột của cậu, nhưng đương nhiên cô ta sẽ không để cho Diệp Minh Hi biết.
Diệp Minh Hi ở đầu dây bên kia vẫn không lên tiếng. Tần Tâm Lan lật qua lật lại bản báo cáo, vừa đọc vừa cảm thán:
“Gia thế trong sạch, phụ huynh là học giả có tiếng. Từ học tập đến thành tích thể thao đều đặc biệt xuất sắc, kinh nghiệm yêu đương chia thành từng giai đoạn riêng biệt, mỗi lần ít nhất có một năm trống không. Hiện tại đang là giám đốc hạng một có tiền đồ nhất trong một công ty quần áo của Mỹ …. Người đàn ông này quả thật quá hoàn hảo, cậu có thể yên tâm được chưa?”
Dù sao cũng đã điều tra, tiện thể điều tra luôn về Chung Mạn cũng chả mất gì. Thế nhưng đối với tài liệu báo cáo về Chung Mạn, cô ta chỉ thoáng lật qua một chút rồi thôi, bởi vì nội dung thực sự quá bình thường nhàm chán.
Cũng bởi vậy mà khiến cô ta sững sờ. Thật sự không thể hiểu nổi, tại sao Chung Mạn lại lọt được vào mắt xanh của một người ưu tú như Mạc Lâm.
Với một người anh rể như thế này, Diệp Minh Hi còn có gì không hài lòng nữa chứ?
“Anh ta không phải người tốt.”
Kết luận chắc nịch như chém đinh chặt sắt lại khiến Tần Tâm Lan không biết có nên hoài nghi bản báo cáo điều tra trên tay mình hay không.
“Vì sao?”
Lần này Diệp Minh Hi không đáp, kéo con trỏ chuột gửi một file cho Tần Tâm Lan. Sau một hồi im lặng đã hơn năm phút, giọng điệu bình tĩnh dị thường của Tần Tâm Lan truyền đến:
“Diệp Minh Hi, tôi rất tò mò về cấu tạo trí não của cậu đấy.”
“Đàn chị quá khen rồi.” Diệp Minh Hi ở bên này ngay cả ý cười cũng không có. “Miễn là kế hoạch này có thể hoàn thành thuận lợi, chị cũng có thể lấy lại những thứ đã mất.”
“Đúng vậy…..” File dữ liệu chỉ ngắn ngủn có hai trang, nhưng toàn bộ dự đoán, nên phản ứng thế nào đối phó ra làm sao đều được liệt kê đầy đủ. Không có khả năng phân tích và quan sát kỹ càng tỉ mỉ tuyệt đối không thể làm được như vậy.
Thời điểm lật ngược tình thế sắp đến, mấy ngày nay tâm trạng của Tần Tâm Lan vốn luôn sa sút bỗng bình tĩnh trở lại. Nhớ lại bài học thất bại lần trước, cô ta thấp giọng nhắc nhở: “Chúng ta phải cẩn thận, chuyện lần này không được tiết lộ ra ngoài.”
“Nếu thất bại lần nữa, đàn chị sẽ bỏ qua cho tôi ư?” Cố ý dùng điện thoại mà không phải trò chuyện qua chữ viết, còn không phải là sợ một khi sự việc bại lộ hay sao? Thư từ sao có thể là bằng chứng mạnh mẽ như một bản ghi âm được?
Ở phương diện này, Tần Tâm Lan so với Trương Dũng hoàn toàn khác biệt. Cô ta suy nghĩ tường tận hơn, nghĩ xa hơn nhiều. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cậu lại chọn chèn ép Tần Tâm Lan xong rồi mới quay lại hợp tác.
Cậu là loại người không có hậu thuẫn, đi nương nhờ kẻ này thì sẽ bị kẻ kia trả thù. Trả thù cậu thì không sao, nhưng cậu không thể để Chung Mạn gặp nguy hiểm. Bởi vậy, nếu không thể nhờ vả một trong hai bên, cậu phải gia nhập cả hai.
Trương Dũng bất cẩn, thấy cậu làm cho thế lực Tần Tâm Lan suy yếu rồi, sẽ tin tưởng cậu thực sự đã quy hàng. Nhưng Tần Tâm Lan chưa bao giờ cùng chung hoạn nạn với cậu, hiển nhiên sẽ chỉ coi cậu như một quân cờ. Vì vậy cậu cố tình tạo ra một màn cùng chung hoạn nạn với cô ta.
Chỉ cần lần này lại thành công, sự cân bằng giữa thế lực hai bên sẽ được phục hồi. Thoạt nhìn dường như không hề có nửa điểm lợi ích gì với Diệp Minh Hi. Nhưng trên thực tế cậu lấy được sự tín nhiệm của cả hai phe, hơn nữa cả hai đều biết Diệp Minh Hi đang ở phía kẻ địch, cũng đều đồng ý trả cái giá lớn để khiến địch nhân lơ là, thay cậu giữ kín bí mật nhỏ nhoi này.
Nếu khống chế thỏa đáng, cậu sẽ trở thành người thuận lợi mọi bề duy nhất trong trường trung học Hoằng Văn.
Song kế hoạch của cậu cũng không chỉ kết thúc đơn giản như vậy.
Diệp Minh Hi cúp điện thoại, bắt đầu nghiên cứu tư liệu về Mạc Lâm.
---------------
Tần Tâm Lan dẫn đầu tổ chức ‘Đoàn tình nguyện trường Hoằng Văn’ định kỳ đến thăm hỏi trại trẻ mồ côi và viện dưỡng lão của thành phố X, lại còn vì mấy trận thiên tai gần đây mà quyên góp đồ đạc. Chuyện người tốt việc tốt này thật trùng hợp được đài truyền hình phát hiện, cố ý làm một chương trình đặc biệt, đi theo phỏng vấn nhóm tình nguyện viên trong quá trình làm việc.
Chứng kiến những học sinh trung học tuổi còn nhỏ mà đã biết vì cộng đồng dầm mưa dãi nắng giúp ích cho đời, rất nhiều người trưởng thành xem được đều không khỏi xấu hổ. Tần Tâm Lan trở thành mẫu người hiền đức tiêu chuẩn nổi tiếng trên mạng. Có nhiều người còn mang tâm lý nho chua* mà nhân nhục** cô ta, kết quả tìm ra càng khiến người người sửng sốt. Không ngờ cô con gái cả của chủ nhà máy dược lớn nhất cả nước lại tốt bụng thiện lương đến thế!
*Nho chua: được bắt nguồn từ truyện ngụ ngôn “Con sói và chùm nho” trong tập truyện ngụ ngôn của Aesop. Dùng để chỉ những người giả vờ không quan tâm đến ai/cái gì mà họ không/không thể có, vì vậy nội tâm trở nên bất an, tự bịa ra một lý do gì đó an ủi bản thân giảm bớt áp lực.
**Nhân nhục: viết tắt từ cụm ‘Nhân nhục sưu tác dẫn kình’ – ‘Bộ máy lục tìm thịt người’, từ lóng trên mạng chỉ nỗ lực lớn để tìm hiểu chi tiết về một người hoặc sự kiện gì đó.
Câu chuyện này vang danh khắp nơi. Trường trung học Hoằng Văn lập tức trao giấy khen ‘Học sinh xuất sắc nhất’ cho Tần Tâm Lan, hình ảnh của lễ tặng thưởng còn được gửi đến tòa soạn báo, ngay hôm sau đã xuất hiện ở toàn bộ các ấn phẩm báo chí. Trung học Hoằng Văn lập tức nổi danh cả nước, tiếng tăm của trường lên như diều gặp gió, dù là người không hay xem thời sự như Chung Mạn cũng nói với Diệp Minh Hi một câu “Bạn học của em thật sự rất tốt bụng đó.”
Danh dự Tần Tâm Lan có chuyển biến tốt. Mọi người cũng nhanh chóng quên đi ý đồ phả hỏng thanh danh nhà trường trước đây của cô ta. Nếu người nào không có mắt mà nhảy ra phê phán, tức thì sẽ bị người ta vặn lại: “Vậy cô ấy có thành công không? Không chứ gì. Đã không làm rồi cậu còn nhắc lại làm gì?”
Hai thế lực trong trường trung học Hoằng Văn lại một lần nữa phục hồi tình thế cân bằng.
“Đàn chị, gia đình chị có quan hệ tốt với bên hải quan đúng không?”
“Hải quan?” Tần Tâm Lan ngây người, “Cũng coi như vậy. Nhà máy dược muốn xuất khẩu nhập khẩu các loại thuốc cũng rất phiền toái, đặc biệt là thuốc mẫn cảm. Vậy nên nhà chúng tôi cũng có chút quan hệ với bên hải quan. Cậu muốn làm gì?”
Tần Tâm Lan không hề hỏi ‘Vì sao cậu lại hỏi vậy’. Cô ta biết rõ Diệp Minh Hi nhất định có việc muốn nhờ mình giúp.
“Tôi muốn chị nhờ bên hải quan ngăn lại lô hàng của một công ty quần áo Mỹ, cũng không cần quá lâu, hai tuần là được.”
“Công ty của chị cậu phải không?” Tần Tâm Lan suy tư hồi lâu, “Cậu muốn tạo áp lực cho Mạc Lâm à?”
“Nếu lô hàng này bị giữ lại sẽ gây ra tổn thất lớn cho anh ta. Đến lúc ấy tổng công ty ở Mỹ rất có thể sẽ điều anh ta về.” Diệp Minh Hi vốn không muốn giải thích, nhưng lúc này đang muốn nhờ Tần Tâm Lan giúp đỡ, cậu không thể không trả lời. “Cho dù anh ta không bị điều đi. Nhưng nếu phải xử lý vấn đề lớn như thế này, hẳn sẽ không còn thời gian quấy rầy người khác nữa.”
“Cách này rất hay. Cậu yên tâm, lần này cậu đã giúp tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu lo liệu tốt việc này. Cho tôi chút thời gian là được.” Cô ta chỉ là một học sinh trung học. Muốn giải quyết được phải tìm cơ hội cùng cha đề cập chuyện này, hoặc gặp mặt đám người bên hải quan ở tiệc lớn thì mới được.
“Không thành vấn đề.” Sau khi gác máy, Diệp Minh Hi mở danh bạ bấm số một dãy số điện thoại. “Đội trưởng Văn, lúc đầu hẹn thi đấu hữu nghị vào thứ bảy. Nhưng đội bọn tôi có mấy người không đến được, có thể đổi thành bốn giờ chiều chủ nhật được không?”
“Lúc trước không phải đã giao hẹn ổn thỏa rồi à, sao lại muốn sửa?” Đội trưởng bên kia trách móc, “Được rồi, đừng có sửa lại nữa, tôi còn phải đi thông báo cho đội viên của tôi đấy.”
“Xin lỗi, làm phiền anh rồi.” Diệp Minh Hi lịch sự cúp máy rồi gọi cho Lạc Văn. “Đội trưởng, bên Nhị Trung bảo thi đấu hữu nghị chuyển sang bốn giờ chiều chủ nhật thì tốt hơn, ánh mặt trời khi ấy không quá chói chang.”
“Đổi thành chủ nhật à? Ừ, dù sao cũng đang nghỉ hè, người bên mình chắc không có vấn đề gì đâu.”
“Vậy thì tốt quá. Em đi thông báo cho đội viên khác đây.”
“Ừ, cám ơn cậu.”
“À, Tam Trung cũng bảo là muốn thi đấu với chúng ta, nhưng chưa định được ngày.”
“Sao chúng ta được hoan nghênh dữ vậy?” Lạc Văn nghi hoặc hỏi, nhưng chẳng thể trông cậy vào việc Diệp Minh Hi có thể giải đáp. “Vậy cậu liên lạc với họ, định ngày giờ xong thì nói lại với anh.”
Diệp Minh Hi khẽ nhếch khóe miệng, “Không thành vấn đề.”