Đúng vậy, khi Chung Mạn hỏi Mạc Lâm có thể đến hay không, Diệp Minh Hi đã lấy lý do là chỗ ngồi ở sân có hạn để từ chối. Thế nhưng Mạc Lâm vẫn cứ khăng khăng tự mình lái xe tới đón hai người, giúp họ không phải chen chúc trong xe buýt chật chội dưới thời tiết nóng nực của mùa hè.
“Chúng ta đi thôi.” Diệp Minh Hi nắm lấy tay Chung Mạn theo thói quen, nhưng vừa mới chạm vào cô, cô đã theo phản xạ mà rụt tay lại. Đến khi Chung Mạn nhận ra, cô có muốn sửa chữa cũng không kịp nữa. Bởi tay Diệp Minh Hi đã dừng ở trong không trung, năm ngón tay cứng đờ dường như muốn nắm lấy thứ gì đó nhưng không được, trên mặt cậu ngoại trừ kinh ngạc, còn có tổn thương.
“Minh Hi….” Chung Mạn còn muốn nói gì đó, Diệp Minh Hi đã gục đầu xuống lùi lại một bước, lạnh nhạt mà lễ phép nhường cô đi trước. Chung Mạn lập tức hiểu ra cậu lại quay về tình trạng trước đây, chui vào trong vỏ bọc của chính mình, cự tuyệt đáp lại thế giới bên ngoài.
Lúc này nếu còn không ra khỏi cửa chắc chắn sẽ bị muộn. Chung Mạn chỉ đành phải ra ngoài trước, Diệp Minh Hi yên lặng theo sát sau lưng. Vào trong thang máy mỗi người chiếm một góc, không ai lên tiếng nói chuyện.
Xuống lầu, Mạc Lâm đã chờ sẵn ở bên ngoài. Anh ta cười cười chào hỏi hai người, còn cố ý bắt chuyện với Diệp Minh Hi:
“Xuống rồi à? Minh Hi em lại gầy rồi.” Lời này vừa dứt, toàn thân Chung Mạn lại run rẩy. Mạc Lâm chú ý tới sắc mặt không tốt của Chung Mạn, vội hỏi, “Sao vậy?”
“Không có gì, có lẽ là hơi hồi hộp thôi.”
“Yên tâm, không phải em nói Minh Hi rất có năng khiếu thể thao sao, còn lấy được cả học bổng nữa mà?” Mạc Lâm vừa an ủi cô, vừa thay hai người họ mở cửa xe, “Lên xe trước đã.”
Chung Mạn vì vị trí chỗ ngồi mà do dự, ngẩng đầu nhìn Mạc Lâm như cầu cứu. Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ngồi ở phía sau, cô cũng nghe lời bước vào ghế sau. Đợi Diệp Minh Hi lên xe, Mạc Lâm mới đóng cửa ngồi vào ghế lái.
Bầu không khí trong xe rất kỳ quái. Mạc Lâm thử mở lời một hai lần, tuy Chung Mạn có đáp, nhưng rõ ràng không hề có hứng thú. Mà Diệp Minh Hi lại không hề mở miệng, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không nhìn, chỉ cúi đầu ngẩn người.
Mạc Lâm thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, mở loa phát nhạc rồi tiếp tục lái xe. Sau khi Chung Mạn xuống xe Mạc Lâm nhẹ nhàng hỏi cô:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em vẫn chưa nghĩ ra…” Chung Mạn lộ vẻ lúng túng, “Cứ để em suy nghĩ trước đã nhé?”
“Được, anh sẽ không hỏi nữa.”
“Ừm.” Mạc Lâm không truy hỏi khiến Chung Mạn khẽ thở phào. Mỗi người đều cần có không gian riêng tư, giữa các cặp đôi cũng không phải ngoại lê. Cô thấy vui vì Mạc Lâm cũng nghĩ như vậy.
Mạc Lâm đưa họ đến cửa sân tập. Chung Mạn cười vẫy tay với anh ta rồi đi vào. Vào trong sân bóng rổ, Chung Mạn thấy khu chỗ ngồi đã được phân đôi, hai đội bóng rổ cũng đang tụ tập bàn bạc chiến lược. Tự thấy mình đã đến chậm, Chung Mạn quay đầu nói với Diệp Minh Hi: “Em mau ra kia đi, không phải để ý đến chị đâu.”
Tùy ý ngồi xuống ghế đá cạnh bậc thang. Trận đấu còn chưa bắt đầu, cô cũng có thêm không gian để suy nghĩ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã? Không phải cô và Minh Hi vẫn thỉnh thoảng tiếp xúc gần gũi, hai người vẫn ngồi cùng salon nói chuyện phiếm xem TV, thậm chí cô còn xoa đầu hay vuốt má nó nữa cơ mà. Vì cớ gì cô lại phản ứng như vậy?
Cô nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu rõ cảm giác của mình – vừa nãy trong chớp mắt, cô đã coi Diệp Minh Hi như một người đàn ông.
Cô có thể cùng một đứa trẻ không hề cố kỵ mà vui đùa ầm ĩ, nhưng không thể cùng một người đàn ông có hành động quá thân mật.
Lẽ nào cô lại là người đa nghi sinh ảo giác? Ban nãy bộ dạng Minh Hi tuyệt đối không có gì gọi là khiếm nhã, nếu như Diệp Minh Hi là em trai ruột của cô… Nhưng trước kia Chung Minh không hề như vậy. Ở thời kỳ nổi loạn nó vẫn thường xuyên dựa dẫm ỷ lại cô xin tiền mua kẹo ăn, cô cũng chưa từng nghĩ tới mặt đó.
Đây không phải có nghĩa là, từ trước đến giờ cô không hề coi Diệp Minh Hi là người một nhà đấy chứ?
“Tuýt –”
Tiếng còi chói tai vang lên cắt đứt suy nghĩ của Chung Mạn. Cô nhìn về phía sân bóng, đội viên hai bên đang đứng tại vị trí của mình, quả bóng rổ hứng lấy ánh mặt trời mà rơi xuống, còn chưa kịp bật về phía trước, đã bị một cầu thủ thân hình cao lớn của Nhị Trung đoạt lấy.
Ánh mắt Chung Mạn bắt đầu tìm kiếm Diệp Minh Hi. Hôm nay cậu mặc một bộ áo quần bóng rổ màu cam, vẻ ngoài càng thêm anh tuấn, thân thủ linh hoạt, di chuyển qua lại trên sân bóng rất bắt mắt.
Nhị Trung không phải là một đội yếu. Hai đội ganh đua quyết liệt từng điểm một. Nhưng nhờ sự phối hợp ăn ý của Diệp Minh Hi và một đội viên khác, tỉ số giằng co một hai điểm nay đã được dãn dần, mà người xem cũng không ngừng chú ý tới hai người của đội Hoằng Văn.
“Số 33 trường Hoằng Văn là ai vậy? Đẹp trai quá!”
“Cậu cũng để ý à? Nhiều lần toàn là do cậu ấy giúp nên mới được điểm đó. Hơn nữa lúc cậu ấy cướp bóng, gần như chưa lần nào thất bại cả. Ngầu chết đi được!”
Những lời bàn tán như vậy rơi vào tai Chung Mạn khiến tâm tình sa sút của cô tươi tỉnh hẳn lên, trên mặt cũng nở nụ cười ‘vinh dự và tự hào’.
Nhịp độ trận bóng rất nhanh, chưa xem được bao lâu, trọng tài đã thổi còi ‘tuýt tuýt’. Hai đội lập tức tụ tập lại ở phần sân của mình nghiên cứu chiến thuật.
Giờ nghỉ này rất ngắn, nói chưa được đôi lời đã phải quay lại trận đấu. Nhưng sau khi Diệp Minh Hi và đội viên ra hiệu bằng tay thì lập tức chạy ngược lại về hướng khán đài, làm cho đám nữ sinh đang bàn tán về Diệp Minh Hi đồng loạt hét lớn. Thậm chí còn có người thay nhau đập vai vỗ lưng nháy mắt đưa tình, chờ mong thái độ của cậu.
Diệp Minh Hi thế nhưng lại nhìn không chớp mắt, đi thẳng đến chỗ Chung Mạn, chìa tay ra, nghĩ gì lại buông xuống. Chung Mạn nhìn động tác của cậu, nội tâm bị bóp chặt, cố gắng dùng giọng nói bình thường nhất hỏi: “Sao vậy?”
Cậu mím môi, chần chờ hồi lâu mới rụt rè nói: “Nắng…. sẽ chiếu đến đây.”
Chung Mạn nghe không hiểu, ngây người nhìn cậu. Diệp Minh Hi lại càng thêm lo lắng, phiến môi mím chặt, bộ dáng vô tội điềm đạm đáng yêu khiến cho các cô gái ngồi quanh đều nổi lòng thương yêu.
“Em nói nắng sắp chiếu đến chỗ chị….” Chung Mạn ngẩng đầu nhìn mặt trời dần ngả về tây, quay qua nhìn Diệp Minh Hi. “Muốn chị đổi chỗ ngồi?”
“Vâng!” Diệp Minh Hi gật đầu, ánh mắt làm bộ như rời đi, cuối cùng vẫn quay về nhìn Chung Mạn. Rõ ràng vô cùng để ý câu trả lời của cô, cũng vô cùng vụng về tỏ vẻ mình chẳng hề quan tâm.
“Đương nhiên rồi, em tốt với chị thật đấy.” Thấy Chung Mạn cười lên, Diệp Minh Hi liền tươi cười rạng rỡ, hào hứng dẫn cô tới chỗ khác.
Chung Mạn nhìn bóng lưng nó, trong lòng chua đắng lẫn lộn. Cậu đối xử tốt với cô, vì sao còn phải hèn mọn như vậy?
Tâm địa cậu thuần khiết, chỉ đơn thuần muốn thoa kem chống nắng cho cô, chỉ đơn thuần không muốn cô phải phơi mình dưới cái nắng chói chang. Chính mình lại đi suy diễn lung tung, có phải là phản ứng quá mức rồi hay không?
Cô thầm mắng bản thân mặt dày hèn hạ. Muốn bồi thường cho cậu, cô càng cố gắng động viên Diệp Minh Hi, hò hét cùng các nữ sinh.
“Tuýt – “
Tiếng còi vang lên có nghĩa là trận bóng đã chấm dứt. Trung học Hoằng Văn chiến thắng với tỉ số cách biệt mười điểm.
Chung Mạn đứng dậy vỗ tay như mọi người, đội viên hai bên chào nhau.
Cổ động viên hai đội chạy đến bên kia sân bóng, hoặc khích lệ hoặc an ủi đội mình ủng hộ. Chung Mạn tự thấy mình lớn tuổi hơn nên cũng không lại gần, chỉ lẳng lặng ngồi trên khán đài nhìn Diệp Minh Hi bị đám fan hâm mộ vây quanh.
“Ổn rồi chứ?”
Giọng nam quen thuộc vang lên bên tai, Mạc Lâm đã đến.
Hai người họ trò chuyện chưa được mấy câu, Diệp Minh Hi đã thoát khỏi đám fan hâm mộ đến chỗ bọn họ. Mạc Lâm nhìn bảng điểm trận đấu hiểu được trung học Hoằng Văn đã thắng, thuận miệng nói: “Chẳng phải anh nói em không cần lo lắng rồi sao? Tối nay anh khao, chúng ta phải ăn mừng một bữa mới được.”
“Thế sao được, Minh Hi là em họ của em, nó thắng sao lại để anh mời.” Chung Mạn phủi phủi tay đứng lên, “Đi, em đãi hai người đi ăn món ngon!”
Mạc Lâm ăn xong cùng lúc với Diệp Minh Hi. Lần trước sau khi xem kịch đi ăn ở ‘Xuyên Vị Cư’, Diệp Minh Hi và Dương Thanh Xuyên có rất nhiều chuyện để nói, nhưng hôm nay trên bàn cơm, Diệp Minh Hi ngoại trừ lúc gọi món nói bốn lầ chữ “ăn” và ngăn cản không cho Chung Mạn ăn thủy chử ngư* ra, còn lại một câu cũng không nói.
*Một món ăn Tứ Xuyên, có nghĩa là cá nấu trong nước, tuy nhiên khi thưởng thức món này thì bạn sẽ nhận ra phần nước dùng này không hẳn là nước mà thực chất lại được sử dụng rất nhiều dầu thực vật. Đây là một món ăn vô cùng cay bởi thành phần gây cay không chỉ có ớt đỏ mà điểm nhấn ở đây chính là tiêu hạt Tứ Xuyên Majiao (麻 椒) có màu xanh hoặc Huajiao (花椒) có màu đỏ tươi. Hai loại tiêu này đẳng cấp đến mức không chỉ tạo vị cay xé mà còn gây tê cả đầu lưỡi khi thưởng thức.
Tuy Mạc Lâm không hỏi, nhưng bữa tiệc tẻ ngắt này vẫn khiến Chung Mạn ngại ngùng vô cùng. Về đến nhà, cô chân thành nói với anh ta: “Xin lỗi anh. Hôm nay lúc ra ngoài em và Minh Hi có chút hiểu lầm, cho nên nó mới như vậy, anh đừng để bụng.”
“Không sao đâu, chỉ là….”
“Sao cơ?”
Mỗi lần Mạc Lâm gặp Diệp Minh Hi, anh ta luôn cảm thấy nét đơn thuần thơ ngây của cậu có gì đó kỳ lạ, thi thoảng còn tỏa ra chút âm u lạnh lẽo không đúng tuổi. Nhưng đây chỉ là cảm giác của anh ta, không có chứng cớ thì không thể nói với Chung Mạn.
“Chỉ là bây giờ muộn rồi, em không lên, ngày mai đi làm trễ cũng đừng trách anh.”
Chung Mạn cười liếc nhìn anh ta, sẵng giọng: “Người ta hẹn hò với cấp trên thì lợi ích vô số, tại sao em đây lợi ích đã không có, trách anh một chút cũng không được vậy hả?”
“Anh cho em lợi dụng đấy.”
“Vậy em đây phải cảm ơn anh rồi?”
“Không cần cảm ơn, việc phải làm thôi.”
Gần đây, Chung Mạn mới phát hiện Mạc Lâm là chuyên gia đấu võ mồm, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nhiều lần hại Chung Mạn dở khóc dở cười, càng cãi càng hăng. Cô còn muốn cãi lại, nhưng Diệp Minh Hi đang chờ ở cửa nhà, đành hậm hực liếc xéo Mạc Lâm rồi lên lầu. Vào đến nhà, cô mới kéo rèm cửa sổ đoan trang vẫy tay tạm biệt anh ta.
Chung Mạn như không còn cột sống ngã xuống sofa, nhắm mắt buông lỏng cơ thể và tinh thần. Nhưng chỉ được năm phút, cô có chút mất tự nhiên nhích nhích người, lúc thì trở mình sang bên phải, lúc thì trở mình sang bên trái. Lăn lộn thế nào cũng vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Hôm nay sao lại quay người dễ dàng thế này, sao sofa lại trở nên rộng rãi như vậy?
Thiếu vắng đương nhiên là Diệp Minh Hi thường ngày vẫn luôn bám dính lấy cô.
Cô mở to mắt tìm cậu, không phí chút hơi sức đã thấy Diệp Minh Hi ngồi ở bàn ăn. Trước mặt trống trơn không có thứ gì, cậu chỉ ngồi yên lặng cúi đầu, không hề động đậy.
Bóng dáng cô độc của Diệp Minh Hi như kim nhọn đâm vào trái tim Chung Mạn. Trông cậu như vậy rất giống như khi mới tới nhà cô, ngày nào cũng ngây người xem TV, mà thực ra cái gì cũng không thèm nhìn.
Ngỡ rằng trẻ con không bao giờ hằn học, nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của cậu, Chung Mạn không khỏi có chút lo lắng.
Chiều nay, cô thực sự đã làm tổn thương cậu đến vậy sao?
Chung Mạn dừng mắt ở bóng dáng cô đơn của nó một lúc lâu, biết rõ nếu mình còn không chủ động ra tay, thằng nhóc này có thể ngồi đến tận lúc thiên hoang địa lão. Cô lập tức quyết định đổi bị động thành chủ động, dùng giọng nói dịu dàng nhất hiền hòa nhất, cô nói:
“Minh Hi, em ngồi đó làm gì?”
Diệp Minh Hi co người lại, không lên tiếng.
Thấy cậu phớt lờ mình, Chung Mạn có chút luống cuống, cố giữ bình tĩnh nói: “Ở đó không có gì hay đâu, tới xem TV với chị đi?”
Chân Diệp Minh Hi đá đá, vẫn không mở miệng.
“Bên đây có đồ ăn vặt này.”
Hai chân cậu khẽ động đậy.
“Sofa thoải mái lắm nha.”
Lần này cả hai tay của cậu cũng động đậy.
“Còn có gối ôm mềm mại nữa.”
Đầu Diệp Minh Hi nghi ngờ quay qua quay lại mấy lần.
Đối với những chuyện khác ngoài công việc, Chung Mạn dạo này kiên nhẫn rất có hạn. Dụ ngon dụ ngọt cũng không có phản ứng, cô bèn giả giọng ủ rũ nói: “Này, nhóc, em mà không ra đây, chị mặc kệ em luôn đấy.”
Vừa rồi cậu chỉ run tay động chân giờ đây lập tức bật dậy chạy đến chỗ Chung Mạn. Đến khi đến gần cô, cậu lại ổn định bước chân, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, đưa mắt nhìn xuống dưới đất, kiên quyết không nhìn Chung Mạn.
“Em làm sao vậy?” Chung Mạn ngồi dậy, nản lòng gãi gãi đầu. “Chiều nay là tại chị ngớ ngẩn, không biết làm sao lại đẩy em ra. Đừng giận chị nữa được không?”
Ánh mắt Diệp Minh Hi liếc trộm sang Chung Mạn, hiển nhiên rất hoài nghi những lời này, muốn kiếm tìm sự bảo đảm.
“Sao, chị còn lừa em được à?” Chung Mạn bị cậu làm cho dở khóc dở cười, “Không phải em từng hứa có chuyện gì cũng sẽ nói ra đấy sao? Bây giờ em đang nghĩ gì, nói cho chị biết, đừng nghĩ ngợi linh tinh nữa.”
Rốt cuộc cũng chịu nói chuyện! Chung Mạn hăng hái vểnh tai nghe.
“Em….” Diệp Minh Hi hít vào một hơi, lại lén nhìn Chung Mạn, ấp a ấp úng hỏi: “Em, em thực sự có thể… qua đó được sao?”
Tim Chung Mạn xiết chặt lại, “Đương nhiên, không phải chị gọi em tới à?”
Sau khi lấy được đáp án khẳng định, cậu do dự cất bước, đến trước sofa vẫn không chịu ngồi xuống, ngoảnh đầu lại có chút băn khoăn, lưỡng lự hỏi Chung Mạn:
“Em, em được ngồi thật à?”
“Trước đây em đâu có lải nhải như vậy đâu.” Chung Mạn thò tay trực tiếp túm cậu kéo lên sofa, nào đoán được sức kéo quá lớn khiến cậu ngã thẳng xuống người cô. Cơ thể ngày một trưởng thành của cậu ép lên cơ thể mềm mại của cô, hơi thở nam tính phả vào mặt cô, nhưng lần này cô không dám đưa tay đẩy nữa, mà không ngừng thầm nhủ với chính mình: “Chung Mạn mày không được nghĩ nhiều, đây là em mày, đây là em mày….”
Diệp Minh Hi thấy Chung Mạn không phản ứng, tìm vị trí quen thuộc thoải mái nhất dựa vào lòng cô. Cậu chẳng mảy may để ý chiều cao của mình đã hơn nhiều so với trước, hai chân miễn cưỡng gập lại mới nằm vừa vào salon mà không đè đau cô.
“Thực sự có thể sao….” Dựa vào lòng cô, Diệp Minh Hi được một tấc lại tiến một thước thấp giọng hỏi.
“Có thể, có thể.” Để tăng sức thuyết phục, Chung Mạn đưa tay xoa đầu cậu như trước đây. Sự đụng chạm này dường như đã vô tình kích hoạt phải bộ phận gì đó, đôi tay rắn chắc đột nhiên ngang ngược chen vào ôm lấy eo cô, lồng ngực cô cũng bị hơi thở ấm áp đè nặng. Cả người cô tựa như bị một chiếc khóa sắt dày đặc kiên cố nhất giam chặt lấy, hãm thật chặt, ép đến gần như ngạt thở.
Cô há miệng muốn kêu, bên tai lại nghe được Diệp Minh Hi rầu rĩ trầm giọng hỏi:
“Đừng đẩy em ra, được không…..”
Cổ họng cô nghẹn lại, nói không nên lời. Cậu vẫn tiếp tục lẩm bẩm:
“Em chỉ có chị thôi, đừng đẩy em ra, được không….”
Trong phút chốc, cô nghe thấy giọng mình truyền đến: