Sau khi tan làm, Chung Mạn không đợi thêm một giây nào liền vội vã trở về nhà. Vừa bước vào cửa, trước mắt cô hiện ra cảnh tượng Diệp Minh Hi ngồi làm bài tập dưới ánh đèn êm dịu tỏa ra khắp phòng, kèm theo tiếng bút viết sột soạt, là một bức tranh cuộc sống bình yên.
Cô vừa bỏ túi xách xuống, Diệp Minh Hi đã thu gọn bài tập lại, đổi thành ngồi sofa xem ti vi.
"Làm xong bài tập rồi à?" Cô hỏi, thấy Diệp Minh Hi gật đầu, bèn ngồi cạnh cậu truy hỏi: "Sao chiều nay em lại muốn gọi điện thoại cho chị?"
Cậu chỉ nhìn cô, không trả lời.
"Có việc gì nhất định phải nói với chị đấy biết chưa? Không muốn nói thì có thể viết."
Trước kia Diệp Minh Hi không nói chuyện, cô rất muốn cậu mở miệng. Bây giờ đã biết cậu có thể nói, cô lại không nỡ ép cậu mở miệng. Cậu không nói, chắc hẳn là vì gặp phải chuyện gì đó không vui rồi để lại ám ảnh không thể xóa đi? Cô biết việc này không thể vội, bây giờ mình nóng vội tra hỏi sẽ chỉ khiến cậu khó xử, sau này từ từ dẫn dắt cậu là được.
Cô đứng dậy đi vào phòng, lật tìm một hồi, lấy ra một đồ vật đặt vào tay Diệp Minh Hi.
Cậu cúi đầu xuống, nhìn thấy đó là một chiếc điện thoại di động màu trắng, thân máy có chút cũ kĩ, vài chỗ còn bị mòn tới thảm hại, nếu mang ra bán chắc chắn chẳng ai chịu ra giá mua về.
Tất nhiên Chung Mạn biết chiếc điện thoại này quá cũ, cô hơi xấu hổ gãi gãi đầu: "Chị mua cho em cái này, trong điện thoại cũng lưu số của chị rồi... Chị biết chiếc điện thoại này không đẹp lắm, nhưng bình thường để trong cặp cũng chẳng ai nhìn thấy, đúng không nào?"
Diệp Minh Hi không nói gì, chỉ dán chặt hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đó.
"Mặc dù chị rất muốn nghe thấy giọng nói của em, nhưng nếu em không muốn mở lời thì cũng có thể viết những gì muốn nói ra, nhờ thầy cô hoặc bạn học gọi điện cho chị..." Thấy Diệp Minh Hi vẫn nhìn vào chiếc điện thoại, toàn thân không động đậy. Chung Mạn nghĩ chắc là chiếc điện thoại này cũ quá rồi, hơn nữa bắt một đứa con trai như cậu dùng điện thoại màu trắng ngọc trai, dường như làm khó cậu quá. Thế là cô lấy lại điện thoại, nói:
"Thôi, nếu em không thích..." Lời còn chưa kịp nói xong, cổ tay cô đã bị Diệp Minh Hi nắm lấy, đôi mắt đen láy long lanh nhìn cô không chớp mắt.
"Em chịu dùng?" Cô nở nụ cười, hơi ngạc nhiên xác định lại. "Thật à?"
Diệp Minh Hi gật đầu không do dự.
"Tốt quá rồi." Cô đem điện thoại đặt lại vào tay cậu, sau đó xoa đầu cậu. "Thế thì cất điện thoại cho kĩ nhé, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Cậu kinh ngạc nhìn cô một cái, cô lại chỉ thúc giục cậu thay quần áo, không có ý định nói với cậu lí do là vì mình về nhà vội quá không kịp mua thức ăn.
Thời tiết tháng ba vẫn hơi lạnh, Diệp Minh Hi thay chiếc áo bông dài tay mới, mặc chiếc quần bò xanh đơn giản. Chung Mạn cũng thay bộ trang phục công sở thành chiếc quần bò kiểu dáng thường trông rất hợp với bộ cậu đang mặc.
Trước khi ra ngoài, cô nhìn thấy dáng vẻ hai người qua chiếc gương toàn thân ngay cạnh cửa chính, cười hỏi: "Trông chúng ta thế này giống chị em thật nhỉ?" Cô lại ngắm nghía, nhìn khuôn mặt đẹp hơn cô gấp trăm lần của Diệp Minh Hi, con ngươi khẽ chuyển rồi tự phì cười. "Đúng là mặt dạn mày dày, chị đâu sánh được với em? Đây không chỉ là dát vàng lên mặt, là gắn kim cương lên mặt mới đúng!"
Diệp Minh Hi không trả lời, năm ngón tay nhỏ cẩn thận kéo kéo tay cô.
"Em đói rồi đúng không?" Tưởng cậu đang giục cô đi nhanh, cô hơi áy náy hỏi: "Em có thích món gì không? Món Trung? Món Âu?" Diệp Minh Hi trước sau vẫn im lặng, Chung Mạn không để bụng, tiếp tục độc thoại một mình. "Hừm, chắc em thích đồ ăn nhanh nhỉ? Tuy nó không tốt cho sức khỏe, nhưng thỉnh thoảng ăn một lần cũng không sao."
Thật ra chính cô muốn ăn đồ ăn nhanh thì có?
Diệp Minh Hi theo cô đi tới cửa hàng đồ ăn nhanh. Đang định tìm chỗ ngồi, Chung Mạn bỗng thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Không phải anh Thành đấy sao?" Sau khi tan làm còn gặp được cấp trên, trong lòng Chung Mạn vô cùng mất hứng. Thế nhưng đối phương đã nhìn thấy cô, cô đành chán nản dẫn Diệp Minh Hi qua đó chào hỏi.
"Anh Thành, sao anh lại tới cửa hàng đồ ăn nhanh?" Chung Mạn vừa nói vừa gật đầu cười cười với người đàn ông đối diện Lâm Thành.
"Quanh chỗ này không có quán cà phê, đành phải tới đây thôi." Lâm Thành bê tách cà phê trên bàn lên, chỉ vào người trước mặt. "Đúng lúc để cô gặp mặt tổng giám đốc Mạc. Cậu ấy được tổng công ty bên Mỹ cử tới, phòng làm việc được dọn dẹp mấy ngày trước là của cậu ấy đấy." Lâm Thành quay qua nói với giám đốc Mạc. "Đây là Chung Mạn, năm nào thành tích của nhóm của cô ấy cũng không tồi, có khách hàng nào không xử lý được cứ giao cho cô ấy là ổn ngay."
"Không phải đã nói là cứ gọi tên tôi là được rồi sao?" Người đàn ông cười lịch sự, quay về phía Chung Mạn. "Gọi tôi Mạc Lâm là được, ngày mai tôi chính thức làm việc, mong được cô Chung chỉ giáo nhiều."
Chung Mạn nói vài câu khách sáo, Lâm Thành thấy cô đưa theo một đứa trẻ xinh xắn, tò mò hỏi: "Chung Mạn, đây là?"
Nó là em họ tôi, mới lên thành phố X đi học." Cô cười giải thích, "Minh Hi, chào tổng giám đốc Mạc với anh Thành đi."
"Diệp Minh Hi ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Thành thấy thế thì liên tục khách sáo khen ngợi cậu, lại hỏi: "Giờ nó sống với cô à?"
"Đúng vậy, ở thành phố X chỉ có hai chúng tôi nương tựa lẫn nhau." Chung Mạn ôm vai Diệp Minh Hi tỏ vẻ đáng thương, khiến hai người đàn ông đều cười rộ lên.
"Cả buổi tối vẫn chưa ăn gì, sợ là thằng bé đói meo rồi. Chúng tôi đi mua đồ ăn trước, hai người cứ từ từ nói chuyện."
Đưa mắt tiễn hai người rời đi, nụ cười của Lâm Thành dần tắt, đổi thành vẻ mặt kiêu căng, nói với Mạc Lâm: "Cái cô Chung Mạn này, trước giờ không đi muộn, chưa từng xin nghỉ ốm lần nào, cậu nói xem có tính là nhân viên tốt không?
"Từ góc độ quản trị, đây hẳn là một nhân viên lý tưởng." Mạc Lâm nghe ra Lâm Thành vẫn còn câu sau, nhướn nhướn mày. "Lẽ nào không đúng?"
Lâm Thành lắc lắc đầu, "Cô ta giỏi nịnh bợ, chuyện không dễ xử lý là dứt khoát không làm. Đến giờ vẫn không nghỉ làm chỉ là vì tiền thưởng chuyên cần và tiền thưởng cuối năm thôi." Đánh giá Mạc Lâm vài cái, dường như xác định anh ta người đáng tin, Lâm Thành hạ thấp giọng nói: "Hồi trước ngày nào cô ta cũng tan ca đúng giờ để tranh thủ đi làm thêm, về sau bị tôi tóm được mới bỏ việc đó."
Mạc Lân đáp lại một tiếng, Lâm Thành thấy anh không có phản ứng gì, hơi kích động nói: "Thứ nhân viên này đúng là ung nhọt của công ty, hàng tháng cầm tiền lương mà lại tiêu tốn sức lực vào nơi khác. Nếu không phải tôi phát hiện ra lúc dáng vẻ kì lạ lúc làm việc của cô ta, chỉ sợ hôm nay công ty vẫn còn phải chịu cái thiệt này!"
"Thế mới nói, may mà có giám đốc Lâm." Mạc Lâm mỉm cười nói.
"Thật ra chuyện kiểu này quản lý có kinh nghiệm rất dễ dàng nhìn ra được." Lâm Thành nghe nói bên Mỹ định nâng đỡ Lục Hữu Lương lên làm giám đốc ngang hàng với anh ta. Giờ anh ta nhất định phải cố gắng thể hiện tài năng của mình. "Tình hình trong nước chắc cậu không biết, rất nhiều người đều lén lút làm thêm ở ngoài, tình huống này tôi thấy nhiều rồi..."
Lâm Thành ngồi trước mặt cứ thao thao bất tuyệt tự tâng bốc mình. Mạc Lâm trông như đang lịch sự lắng nghe, thật ra đã sớm dời sự chú ý sang chỗ khác. Cái cô Chung Mạn mới gặp lúc nãy vừa mua xong đồ ăn, đang ngồi ở một góc của cửa hàng cùng cậu em họ, đặt xuống hai chiếc hamburger và một cốc nước ngọt.
Xem ra điều Lâm Thành nói chưa chắc đã không phải sự thật.
"Tổng giám đốc Mạc, chuyện này cậu thấy sao?"
Mạc Lâm thu ánh mắt đang nhìn về bàn của Chung Mạn lại, "Chuyện này ấy à..."
Một góc của cửa hàng, một màn lừa gạt lẫn nhau nho nhỏ đang diễn ra. Còn ở một góc khác, hai chiếc ống hút đang vui vẻ chia sẻ chung một cốc nước ngọt.