Hứa Thu nhân cơ hội này giảng bài cho đám trẻ: “Archimedes đã từng nói, hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng quả đất lên.”
“Archimedes là ai thế?”
“Không biết.”
Đám trẻ nói chuyện lẩm bẩm, rì rào, ríu rít.
Hứa Thu hắng giọng, nói: “Được rồi được rồi, bây giờ là 9 giờ sáng, là thời gian học, các bạn học vào chỗ ngồi của mình đi.”
Đám trẻ chen chúc với nhau, ai cũng muốn ngồi ở vị trí trung tâm.
Hứa Thu đi tới dưới bục giảng, tìm trong giữa đám trẻ, lấy ra một tờ giấy note từ trong túi.
Tổng cộng có mười chiếc bàn, chia thành hai dãy năm hàng.
Hứa Thu tiến hành đánh số từ một đến mười, và viết tên của từng đứa trẻ trên bàn.
Ngoài tên ra thì cô còn dùng cọ vẽ để phác lại những dấu in của đám trẻ.
Dấu in chân mèo, dấu in đuôi của người cá, vỏ trai của Châu Nương, vả cả một con nhện nhỏ và hai con dơi nhỏ.
Cho dù không nhận ra tên của mình, nhưng chỉ cần nhìn hình vẽ là chúng có thể tìm được vị trí thuộc về mình.
Lúc đến vị trí của Thanh Sa, Hứa Thu đứng vững trước bàn, sau đó đặt cánh tay của mình lên giữa bàn: “Xuống đi.”
Chú rắn nhỏ vô cùng luyến tiếc, nhưng mà sau một hồi giằng co với Hứa Thu thì cậu bé vẫn buông lỏng đuôi mình ra, từ từ mò đến trên bàn.
Hứa Thu quay lại trên bục giảng, lấy cọ vẽ làm thước dạy học, gõ gõ lên trên bàn giáo viên.
“Mọi người im lặng, nhìn theo số vào chỗ ngồi.”
Lần này đám trẻ bay tới chạy lui, rất nhanh đã tìm được vị trí thuộc về mình.
Bàn học đều được làm thống nhất với nhau, cho dù là lớn hay nhỏ, cao hay thấp thì đều giống y như đúc.
“Nhân viên trông trẻ, em muốn khiếu nại!”
Giọng nói hơi sắc bén liền thu hút sự chú ý của Hứa Thu.
Hứa Thu nhìn theo hướng giọng nói truyền đến, một con chim dùng hai móng vuốt túm chặt lấy thành ghế.
Mặc dù Nguyên Cửu thường xuyên nhảy ra để chống lại cô, nhưng chính sự nhiệt tình và nhí nhảnh tích cực của cậu bé đã giúp Hứa Thu hòa nhập với đám trẻ nhanh hơn và tốt hơn.
Lúc trước khi họ đi học, cũng có những người bạn tinh nghịch như thế này.
Ấn tượng của Hứa Thu dành cho Nguyên Cửu vẫn rất tốt, cô dịu dàng hỏi thăm: “Bạn học Nguyên Cửu, em muốn khiếu nại gì thế?”
Nguyên Cửu duỗi thẳng cái cổ ngắn ngủn, ngạo nghễ nói: “Em muốn khiếu nại Mộc Chức với Thanh Sa, hai cậu ấy không ngồi trên ghế một cách đàng hoàng.”
Biểu cảm của Hứa Thu bất giác trở nên khéo léo.
Cô liếc nhìn vị trí số 7 của Thanh Sa, với vị trí số 6 của Mộc Chức.
Vị trí số 6 vừa hay ở đằng sau tiểu hồ ly Lị Lị.
Trong số rất nhiều đứa trẻ, Lị Lị xem như là có vóc dáng khá cao, chiều cao tương đương với một đứa trẻ gần sáu, bảy tuổi.
Đối với Lị Lị mà nói, chiếc ghế thống nhất do nhà trẻ tạo ra vừa vặn với cô bé.
Ghế ngồi đều chạm rỗng, mặt ghế bằng kim loại có ba thanh, ở giữa có một khoảng trống lớn.
Tiểu hồ ly ngồi trên ghế và nhét cái đuôi to bằng lông tơ vào khoảng trống ở giữa lưng ghế, cái đuôi đỏ rực lửa vẫn treo lủng lẳng ở đó, như một ngọn lửa nhói lên.
Sau lưng cô bé, Mộc Chức nhanh chóng làm một tấm mạng nhện giữa ghế và bàn, một con nhện lông nhỏ cỡ nắm tay ngồi chồm hổm trên tấm mạng nhện.
Nghe thấy mình bị khiếu nại, trong đôi mắt tròn xoe của Mộc Chức liền ngấn nước mắt.
Cô bé thỏ thẻ nói: “Hồ ly che mất rồi, em không nhìn thấy.”
Nhìn thấy nơi có kẽ hở thì liền làm mạng nhện, đó là hành động bản năng của Mộc Chức, nhưng mà cô bé cũng thật sự không nhìn thấy.
Nếu không thì, ngăn kéo của bàn và mặt dưới của ghế là nơi thích hợp để làm mạng nhện, môi trường ở những nơi đó tối hơn và ẩm ướt hơn, phù hợp với sở thích của Mộc Chức hơn.
Cô bé chọn nơi có ánh sáng tốt hơn chính là vì muốn có thể nhìn thấy mặt của nhân viên trông trẻ.
Nghe thấy giọng nói của Mộc Chức, có mang chút nghẹn ngào. Lị Lị cũng không kìm được lên tiếng: “Nhưng mà tớ vốn dĩ lớn như vậy mà, cậu cũng không thể trách tớ được.”
Hai bọn chúng đều là con gái, Mộc Chức biết khóc, Lị Lị cũng biết khóc.
Còn về Thanh Sa, mặc dù chú rắn lục nhỏ có thể duỗi thẳng người lên, nhưng chiều dài cơ thể của cậu bé cũng có hạn.