Sau khi cậu bé cần mẫn mổ thức ăn, chỉ còn lại một mẩu nhỏ của chiếc bánh ngọt ban đầu.
Chú vẹt xinh đẹp này tự mình cầm chiếc bánh ngọt bằng đôi cánh của mình, mê hoặc vị khách đang đói bụng trước mặt với giọng điệu quỷ dị.
“Anh muốn ăn không?”
Nhìn thấy mặt của đối phương, bắp chân của Đường Nạp Đức run lên, may mà bị vùi trong cát, cũng không có ai phát hiện anh ta nhát gan thế này.
Ăn là bản năng của con người, đôi mắt Đường Nạp Đức phát sáng lên khi nhìn thấy đồ ăn, mắt anh ta bất giác chuyển động theo chiếc bánh ngọt ngon lành vừa bị cắn một miếng.
Dù sao thì làm ma chết no được hơn là ma chết đói, nghĩ như vậy, Đường Nạp Đức không hề thấy nhục nhã hay hổ thẹn mà gật gật đầu.
“Muốn ăn.”
Chú chim vẹt kêu một tiếng rồi nuốt miếng bánh xuống miệng, sau đó đắc ý nói: “Anh muốn ăn à, không cho các người ăn đâu.”
Đường Nạp Đức có ngốc hơn nữa thì lúc này cũng biết mình bị nhóc con trước mặt chơi khăm rồi.
Mặt của anh ta đỏ bừng, nén một cục tức, suýt nữa tức chết anh ta rồi.
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhóc con trước mặt không phải kiểu con chim ngu ngốc đấy đâu.
Mặc dù chúng có vẻ ngoài giống nhau, nhưng mỗi một sinh vật trong nhà trẻ này đều vô cùng nguy hiểm.
Một giọng nói rất rõ ràng và du dương đã giải cứu Đường Nạp Đức ra khỏi trạng thái gay go này.
“Nguyên Cửu, về lại chỗ của mình.”
Đứa trẻ trêu đùa người đàn ông méo miệng, cũng rất nghe lời, bay lại chỗ của mình.
Trên chiếc ghế ban đầu có một cái túi vải mềm, bên trong chứa đầy lông cừu, cũng như một ít lá và cành cỏ khô. Bây giờ Nguyên Cứu rất thích chiếc ghế mới của mình.
Túi vải chất thành đống cao, Nguyên Cửu ngồi xổm ở tư thế thoải mái ở giữa, đầu vừa tầm mặt bàn, có thể nhìn thấy nội dung trên bảng đen lớn.
Sau quá trình làm việc chăm chỉ của Hứa Thu và đám trẻ, chỗ ngồi của mỗi đứa trẻ đã khác rất nhiều so với lúc chúng mới vào.
Ghế của Châu Nương đã được làm thành hình vỏ trai, ghế của người cá được khoét rỗng, bên dưới đặt một cái chậu lớn chứa đầy nước.
Ghế của Hoa Lan nhìn trông giống như cọc gỗ mà cậu bé yêu thích, bên trên còn vẽ thêm những chiếc lá xanh và những đóa hoa.
Bộ bàn ghế của những chú dơi nhỏ không có thay đổi nhiều nhưng thoạt nhìn, bộ ghế trông như một cái hang tối.
Đèn trong lớp cũng đã được di chuyển, đối với những chú dơi nhỏ không thích đèn sáng, chúng ở vị trí này tệ hơn nhiều so với những đứa trẻ ở trong ánh sáng.
Hứa Thu đứng trên bục giảng, dùng thước dạy học gõ nhẹ lên bàn: “Được rồi, các em đặt bát xuống, để cho bạn học Châu Nương phụ trách.”
Bát đũa cần được đặt vào trong bồn nước và rửa cùng nhau.
Xét đến việc một mình cô không thể hoàn thành tất cả các việc trong nhà trẻ được, Hứa Thu đã bổ nhiệm Châu Nương làm lớp phó cuộc sống, phụ trách bát đũa và phân phát thức ăn cho đám trẻ sau đó.
Đợi đến lúc công việc sau này phức tạp hơn, bận rộn hơn, Hứa Thu sẽ sắp xếp càng nhiều bạn trẻ cùng nhau làm việc.
Nguyên Cửu, người thích nói nhiều nhất, hiện tại đảm nhiệm chức lớp trưởng trong lớp mầm ở nhà trẻ, nhiệm vụ chủ yếu là tổ chức các hoạt động và hô đứng lên.
Không sai, mặc dù những những đứa trẻ này có độ tuổi khác nhau, cũng có đứa khá lớn, nhưng chúng đều là lứa học sinh đầu tiên của nhà trẻ này, chưa từng nhận được sự giáo dục của hệ thống, cho nên Hứa Thu sắp xếp học sinh của mình vào lớp mầm.
Đợi một năm sau, chúng có thể lên lớp chồi.
Nếu như đến lúc đó cô vẫn còn ở nơi này thì cô sẽ luôn dạy chúng để thuận lợi tốt nghiệp.
Ánh đèn chiếu vào mặt Hứa Thu, làm cô nhìn trông dịu dàng xinh đẹp hơn ban ngày.
Lúc sáng, dưới sự dẫn dắt của Hứa Thu, đám trẻ đã sửa sang lại bàn ghế của mình trong tiết học thủ công mỹ nghệ.
Buổi trưa là thời gian ăn trưa, Hứa Thu để đám trẻ nghỉ trưa hai tiếng đồng hồ.
Đám trẻ đều rất thích bộ ghế (ổ nhỏ) mới sửa sang của mình, so với ký túc xá to hơn thì gần như tất cả đứa trẻ đều lựa chọn chiếc ghế kém thoải mái hơn.
Đến chiều, Hứa Thu tổ chức một cuộc họp lớp cho học kỳ mới và bổ nhiệm cán bộ lớp.