Anh ta muốn ăn bánh ngọt, còn muốn ăn cháo thịt nạc tràn đầy hương vị của gạo.
Cảnh tượng thuộc hạ của mình ăn đồ ăn, không thể không nói, điều này đã thành công kích thích được Quỳnh đang đói bụng cồn cào.
Tiếp theo Hứa Thu lại hỏi một vài câu đơn giản, Đường Nạp Đức đều có thể trả lời hết.
Mỗi lần đối phương trả lời thành thật thì cô đều cho một ít thức ăn.
Nếu như đối phương bị sặc thì còn được uống chút nước.
Nếu như hai người đều bị nhốt trong cùng một nơi, cùng chịu đựng cơn đói thì không nói.
Mọi người cùng nhau chịu đựng, cũng có thể có người đồng hành.
Nhưng Hứa Thu lại phân biệt đối xử!
Sắc mặt của Quỳnh càng ngày càng khó coi, nhưng anh ta mấp máy môi, không nói ra được một lời dư thừa nào.
Sau khi hỏi đáp được khoảng mười phút thì Hứa Thu đã tìm ra tất cả thông tin mà cô muốn thông qua Đường Nạp Đức.
Ngoại trừ một số rất ít những người dân bình thường, thì những đứa trẻ bị mắc kẹt ở đây đều có xuất thân kinh người và lai lịch rất lớn.
Nhưng người đằng sau họ, tâm thái lại rất mâu thuẫn, không hi vọng những đứa trẻ này trở nên trưởng thành xuất chúng.
Trong đầu Hứa Thu xuất hiện ra bốn chữ: Ân oán hào môn.
Mỗi gia đình đều có một quyển kinh khó đọc, sau ba nghìn năm, dù có sự khác biệt giữa các loài nhưng điều này vẫn không thay đổi.
Dù sao thì Đường Nạp Đức vẫn còn nhỏ, những thứ biết được còn có hạn.
Người đàn ông chết đói đã buông bỏ sự kiềm chế của mình, Quỳnh nuốt nước bọt, nghĩ về những thông tin hữu ích mà anh ta có thể nói.
Trong đầu anh ta xuất hiện hình ảnh người nhà đợi anh ta quay về, rốt cuộc vẫn quyết tâm, nếu như Hứa Thu mở miệng, anh ta lợi dụng sườn dốc đưa lừa xuống.
Nhưng mà anh ta đợi mấy phút đồng hồ, cũng không đợi được câu hỏi của Hứa Thu.
Bởi vì Hứa Thu nói: “Chúng ta đi phi thuyền xem thử.”
Đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với phi thuyền vũ trụ tư nhân, có phi thuyền rồi thì chi phí mua nhà trẻ có thể giảm đi rất nhiều.
Xét đến việc lúc trước hai người này ra tay với cô không một chút do dự, “thẩm phán” Hứa Thu quyết định: Phán quyết lấy phi thuyền như một lời nhận lỗi.
Lát nữa cô sẽ đứa 008 đi tiếp nhận chiếc phi thuyền đó, kể từ nay về sau, đó chính là tài sản của nhà trẻ!
…
Quỳnh nhìn thấy mắt Hứa Thu sáng lên, lúc trước anh ta đã chịu thiệt rồi, nên lúc này nắm bắt cơ hội: “Bên ngoài chúng tôi còn có một chiếc xe, nhưng chỉ có một mình cô, không có cách nào lấy được quyền sử dụng xe, hơn nữa hành tinh hoang lớn như vậy, cô cũng không biết phi thuyền ở nơi nào.”
Anh ta liếc nhìn Đường Nạp Đức, trong lời nói mang vài phần khinh bỉ: “Cô hi vọng vào cậu ta cũng không có ích, nhân viên lái phi thuyền và xe đều là tôi, không có thông tin cá nhân của tôi, cô đừng nghĩ đến việc có được hai thứ đồ đó.”
Giọng điệu của người đàn ông rất chắc chắn, nhưng Hứa Thu chỉ liếc nhìn anh ta một cái, rồi quay đầu đi lại phía bục giảng, chỉnh lý lại ghế của đám trẻ, sau đó cô bước thẳng vào lớp học.
“Này!”
Quỳnh hét lớn, giọng nói khàn khàn, anh ta đã lâu không uống nước, để tránh mất tiếng, anh ta chọn cách làm một con chim cút im lặng.
Dù sao thì đối phương chịu thiệt, nhất định sẽ quay lại tìm anh ta thôi.
“Hiệu trưởng ra rồi, đi mau đi mau.”
“Ai ya, cậu giẫm lên tớ rồi.”
“Đừng chen đừng chen!”
Nhìn thấy Hứa Thu thu dọn đồ đạc trong lớp xong đi ra ngoài, một đám lông tơ chen chúc với nhau, hoảng hốt vội vàng chạy về ký túc xá của mình.
Chúng đang nghe lén đấy, nếu như bị phát hiện thì toi.
Vì để phối hợp với đám trẻ này, Hứa Thu cố ý giảm tốc độ lại.
Đợi sau khi cô đi ra thì ngoài cửa trống rỗng, gió đêm thổi qua, một chiếc lông vũ bay đến trước mắt Hứa Thu.
Đám trẻ nằm dựa vào tường nhìn vẻ mặt của Hứa Thu, vừa nhìn thấy chiếc lông vũ, con dơi nhỏ thúc thúc con chim mập mạp mặt phồng lên: “Cậu còn rụng lông nữa!”