Đến tận thế, cả mẹ và bà ngoại đều không trụ được, từ đó không còn ai làm đường dầm cà chua cho cô ấy nữa.
Lúc này, vị ngọt ngào của đường trắng hòa cùng vị chua thanh cà chua thấm sâu vào lòng Cao Thiến, xoa dịu trái tim đau đớn của cô ấy.
Cao Thiến lại múc một thìa cháo nếm thử, mặc dù nhận ra thịt bò hành tây trong cháo có vị thịt hộp mà lúc nãy đội phó Đằng mới phát nhưng kiểu nấu thịt bò và gạo này lại kích phát ra hương vị thơm ngon của thịt bò, khiến cô ấy cảm thấy loại đồ hộp chán đến tận cổ bình thường cũng biến thành một món ăn ngon.
Tốt thật...
Cao Thiến đỏ vành mắt, cố nhịn dòng nước mắt chực trào trong hốc mắt.
Cô ấy nghẹn ngào nói: "Ninh Mông, mặc kệ đồ ăn này cậu lấy ở đâu ra nhưng không được nói cho bất kì ai biết, nếu để người khác biết sẽ rất nguy hiểm."
"Thật ra thì cứ xem như tớ có dị năng đi." Với Cao Thiến, cô không muốn che giấu nữa, dù sao nhà xe cũng phải tiếp tục thăng cấp, cô có muốn cũng chẳng giấu nổi.
"Dị năng? Cậu thức tỉnh dị năng rồi? Là cái gì?" Cao Thiến sốt sẵng hỏi.
"Cái nhà xe này xem như là dị năng của tớ, nó sẽ giao cho tớ vài nhiệm vụ, nếu hoàn thành sẽ nhận được mức khen thưởng nhất định. Cà chua và gạo hôm nay xem như là phần thưởng vì hôm nay chúng ta đã làm nhiệm vụ cứu viện trên diễn đàn, nếu như hoàn thành thêm hai nhiệm vụ nữa nhà xe này sẽ nâng cấp, sẽ có càng nhiều phòng và không gian hơn."
"Trời ơi... Ra thế!" Cao Thiến tỉnh ngộ, bảo sao rõ ràng Ninh Mông chỉ là một tân binh cùi bắp mà lại muốn tiếp nhận lời cầu cứu trên diễn đàn.
"Vậy thì tốt, nếu cậu không chê thì tớ có thể giúp đỡ, trên diễn đàn có rất nhiều lời cầu cứu, bất cứ lúc nào cũng có thể làm mới, tớ sẽ giúp cậu sàng lọc một lần, chúng ta lựa chọn nhiệm vụ nào ít nguy hiểm là được." Tính tình Cao Thiến hấp tấp, có ý nghĩ một cái là lập tức hành động ngay, vừa nói xong cô ấy đã cầm điện thoại lướt diễn đàn.
Hai người ăn hết nửa nồi cháo và cà chua, mỗi thứ còn một nửa.
Cao Thiến nói: "Để trong tủ lạnh đi, sáng mai tớ lại ăn tiếp."
Ninh Mông: "Chẳng biết người phụ nữ chúng ta vừa cứu giờ thế nào rồi, hay chúng ta mang chỗ cháo còn lại cho bác ấy đi.
Cao Thiến bĩu môi: "Cậu chỉ thích lo chuyện bao đồng thôi."
Ngoài mặt không vui nhưng hành động của vẫn rất tích cực, cô ấy lấy hai cái túi đựng thực phẩm trong bếp ra rồi đặt cháo và cà chua vào.
"Đi thôi, đi thôi, tớ đi cùng cậu, miễn giữa đường lại bị người ta cướp mất, thế thì thiệt lớn rồi...
Lúc này, Lục Trác đang lo lắng đứng ngoài phòng cấp cứu, mãi mới đợi được người tới cứu viện đưa mẹ đến trạm cứu hộ trong khu cách ly nhưng bác sĩ lại chẩn đoán tình trạng của mẹ cậu không khả quan. Bác sĩ thực tập đã gọi bác sĩ trưởng đến, nhân viên y tế liên tục ra ra vào vào phòng bệnh, vẻ mặt ai nấy trông rất nghiêm trọng.