Tư Vũ trốn trong phòng tắm khóa kỹ cửa lại, mới mới bỏ quần áo ra, mở một dòng nước ấm rồi dùng một cái khăn mặt xem chừng chưa từng dùng qua để lau thân thể mình. Trên người cô vết thương cũng chỉ mới cắt chỉ, cô không biết bây giờ có thể tắm rửa hay không, vì tránh để ảnh hưởng đến vết thương, tốt nhất là chỉ lau chùi thân thể.
Người ta nói đàn bà thích làm đi làm lại quả không sai. Dương Tư Vũ ở bên trong, chỉ là lau thân thể thôi cũng đã tốn hơn một giờ. Sau đó cô còn tìm thấy mấy bộ quần áo, váy dài , nội khố, còn có trang phục của Mười Một vấy đầy máu khô. Nhìn đến trang phục Mười Một Dương Tư Vũ còn giật nảy mình, bộ quần áo này quả thật không thể mặc lại được nữa, bên trên vết rách cũng thật là to, nhưng mà vì sao Mười Một trên người một điểm vết thương cũng không có? Nghĩ một chút, Dương Tư Vũ liền bỏ qua rồi đem quần áo của chính mình và Mười Một đem rửa sạch sẽ. Nếu như bên trong phòng không truyền ra tiếng vắt khăn mặt và tiếng chà quần áo thì Mười Một còn tưởng cô xỉu trong đó rồi.
Dương Tư Vũ từ trong phòng tắm đi ra , trên người vẫn đang mặc đồ của Thính Phong, đầu tiên là đem mớ quần áo kia đem phơi, sau đó lại ngồi ở trên giường ngẩn người .
Cho đến khi Mười Một đi vào phòng bếp làm cơm trưa, Dương Tư Vũ mới hồi thần lại, lặng lẽ xuống giường đi tới phòng bếp, đi tới trước người Mười Một đang chuẩn bị nấu cháo, cặp mắt xinh đẹp nhưng ít đi cái thần lặng lẽ nhìn hắn không nói lời nào.
Dường như hiểu được ý tứ từ trong mắt cô, Mười Một hỏi:” Ngươi nấu cơm? “
Dương Tư Vũ khẽ gật đầu.
“Oh” Mười Một cũng không nói lời thừa nữa, trực tiếp quay người đi ra ngoài.
Dương Tư Vũ lặng lẽ nhìn Mười Một rời khỏi phòng bếp, cô mới mở tủ lạnh ra nhìn bên trong có thứ gì. Trong tủ lạnh có đầy đồ hộp , ngoài ra còn có mấy túi nilon đựng rau dưa trái cây, ngoài ra còn có mấy bình nước. Dương Tư Vũ ngẩn người trong chốc lát, rồi lấy từ bên trong ra hai túi rau với vài món đồ hộp. Cô mở khí gas lên rồi bắt đầu bận rộn.
Dương Tư Vũ không giống với những thiên kim tiểu thư Dương gia, luôn đi trên đại sảnh mà chưa bao giờ xuống bếp.( kiokew: cấu trúc nhà bao h hành lang lớn, tức là đại sảnh , luôn luôn nối với bếp). Nhà của cô ngay cả một người hầu cũng không có, tất cả mọi chuyện đều phải tự làm. Dương Tư Vũ từ khi còn rất nhỏ đã biết làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà,… những công việc mà các Dương gia đại tiểu thư khác cả đời không bao giờ đụng đến, Dương Tư Vũ mỗi ngày đều phải làm.
Một bàn thức ăn tuy không hề phong phú nhưng ngon miệng rất nhanh đã được đặt trên bàn, hoàn hảo là Thính Phong ngay cả gia vị cũng có chuẩn bị, bằng không Dương Tư Vũ làm sao có thể không bột mà gột nên hồ . Bữa cơm này, ngay cả Mười Một trong thời gian vừa qua không có yêu cầu gì với đồ ăn cũng không nén nổi ăn nhiều hơn trước. Dương Tư Vũ mặc dù ăn rất ít, tuy nhiên mỗi khi thấy Mười Một đưa đũa vào đĩa rau trên bàn, trong mắt cô lại hiện ra một chút vui sướng rất khó chú ý.
Bữa cơm trưa rất nhanh đã kết thúc, Dương Tư Vũ không phải không đói bụng, nhưng cô ăn rất ít mặc dù so với bình thường đã nhiều hơn một chút, trái ngược hẳn với cái tốc độ như gió cuốn mây tan, như lang như hổ , người không biết còn tưởng hắn là quỷ đói đầu thai. Trên bàn hai người cũng không mở miệng nói chuyện nhiều, chỉ có tiếng đũa gõ vào miệng bát. Khi Mười Một đặt cái bát trống không còn đến một hạt cơm xuống, Dương Tư Vũ cũng ăn xong nửa bát cơm nho nhỏ của cô. Sau đó cô bắt đầu chủ động thu lại bát đũa, hiền tuệ như một người vợ, người mẹ hiền.
Rửa bát xong, Dương Tư Vũ tâm tình tốt hơn được một chút, cũng không quay về giường ngẩn người nữa mà lại chủ động đi lau nhà, còn Mười Một thì vẫn vận động như cũ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trời chuyển tối, Dương Tư Vũ lại bắt đầu thấp thỏm lo âu, tránh ở bên cạnh túm lấy áo Mười Một như thế nào cũng không cho hắn đi. Giống như ngày hôm qua, hai người sớm đã lên giường ngủ, Dương Tư Vũ lại một lần nữa tránh trong lòng Mười Một,cô nhẹ nhàng run rẩy thân thể, dưới sự bảo vệ của Mười Một mới chìm vào giấc ngủ say…
Ngày thứ ba, Dương Tư Vũ lại có việc để làm, đó là sửa quần áo. Bộ quần áo kia của cô đã được đem phơi, trên người có một cái lỗ do viên đạn xuyên qua, mặc dù mặc lên người cũng không vấn đề gì, nhưng mà cái vị trí của nó làm cho người ta quả thật xấu hổ, chính là chỗ bị thương của cô, trước sau áo có hai cái lỗ trông như con rết (???) mà để người ta nhìn thấy thì Dương Tư Vũ không bằng lòng. Cô rất nhanh tìm được hộp kim chỉ từ trong tủ quần áo, cẩn thận vá quần áo cho chính mình. Dương Tư Vũ cũng không khâu mới từng chỗ, mà cô đem gấp hai mép của vết thủng rồi khâu lại, nhìn trông giống như một đường viền hoa, không nhìn thấy bên trong được nữa.
Vừa lòng đem quần áo được may vá với nội y của chính mình mặc lại, Dương Tư Vũ mới nhẹ nhàng thở ra, y phục của mình vẫn là thoải mái với an toàn nhất. Sau khi sửa soạn xong, Dương Tư Vũ lại nhìn về bộ quần áo tan nát của Mười Một mà ngẩn người. Bộ quần áo này quả thực không thể mặc lại được nữa, nhưng mà Mười Một cũng chỉ có một món đồ như vậy để mặc. Trong tủ treo quần áo mặc dù còn vài món đồ nam, tuy nhiên so với hắn đều quá lớn, Mười Một nếu mặc vào chắc hẳn trông rất dọa người.
Nghĩ một lát, Dương Tư Vũ quyết định tự mình sửa chữa. Cô trước tìm môt cái áo cộc của Cuồng Lôi, dựa theo khổ người của Mười Một mà chỉnh sửa . Một món đồ tưởng chừng như đơn giản nhưng cũng rất tốn thời gian, Dương Tư Vũ phí một ngày mới miễn cưỡng làm ra một cái áo Mười Một có thể mặc được.
Khi Mười Một cầm trên tay cái áo đã được sửa chữa, cũng không nén nổi kinh ngạc trước sự khéo tay của Dương Tư Vũ, nhìn không ra cô ngoài nấu ăn ngon lại còn biết thêu thùa.
Thực ra Dương Tư Vũ có thể biết may vá cũng là do cuộc sống bắt buộc, trong quá khứ của cô, bà nội và cha mẹ đều rất tiết kiệm, những quần áo thủng đã may vá không ít lần. Không có biện pháp, Dương gia đối với một nhà bọn họ quả thực quá keo kiệt, trừ khi thỉnh thoảng người một nhà bọn họ phải đi đại diện mới đưa cho mấy bộ để khỏi làm Dương gia mất mặt, bình thường đối với khoản ăn mặc của họ cũng chẳng quan tâm. Mặc dù tình huống này đã chuyển biến tốt hơn sau khi Lý Tú Châu kế thừa di sản ông cậu để lại (???) , nhưng trước đó quả thật người một nhà bọn họ so với đầy tớ Dương gia cũng không bằng.
Dương Tư Vũ nhớ rõ hồi còn nhỏ, những người chị họ , em họ trong gia tộc đều có búp bê Ba Bỉ Oa Oa (búp bê Barbie), thậm chí không thiếu những chị em họ chất đầy trong phòng những con búp bê đáng yêu. Nhưng mà Dương Tư Vũ cái gì cũng không có, cô luôn luôn ước mơ có được một con búp bê cho chính mình, nhưng mà Dương gia không cho cô, bà nội và cha mẹ cũng không có khả năng để mua cho cô. Còn ông nội Dương Bình Minh của cô thì không cần phải nói, mỗi lần nhìn thấy cô là đánh là mắng, trông chờ lão mua cho mình búp bê chắc là đến kiếp sau cũng không có khả năng.
Cuối cùng Dương Tư Vũ liền quyết định làm cho chính mình một con búp bê, cô xin bà nội một cái cũ không mặc lại được nữa, rồi đem mớ quần áo cũ không nỡ bỏ đi cho cô, cô tự may vá ra đầu, thân thể và tứ chi, sửa chữa , cuối cùng cũng hoàn thành. Một con búp bê đơn giản, xấu xí, tay chân dài ngắn khác nhau, ngay cả ngón tay cũng không có.
Mặc dù vì con búp bê vải này, Dương Tư Vũ bị chị em họ chế giễu nhiều năm, nhưng cô cũng không quan tâm. Đây là món đồ chơi đầu tiên của cô, do cô tự mình làm được. Dương Tư Vũ rất thích con búp bê vải xấu xí này, cho đến giờ cô vẫn còn giữ nó. Đáng tiếc hôm nay bỏ đi quá vội vàng, cô không kịp đem con búp bê vải đó mang đi, đó là một cái hối hận. Dù sao cũng là con búp bê vải đã cùng cô đi suốt hơn mười năm. Lúc mà cô làm con búp bê này, cô mới có bốn tuổi rưỡi.
Bốn tuổi là lúc cô có thể tự mình làm ra một con búp bê vải, huống chi là hôm nay. Đối với Dương Tư Vũ mà nói, sửa chữa một bộ y phục mặc dù không dễ dàng, nhưng cũng không phải rất khó.
Nhìn Mười Một mặc vào chiếc áo do chính mình tự tay sửa, Dương Tư Vũ cuối cùng trên mặt lộ ra một nụ cười. Đồng thời vấn đề làm cho Dương Tư Vũ xấu hổ cũng đã được giải quyết, cô đem quần lót đã được giặt sạch sẽ đem trả cho Mười Một mặc lên người, cuối cùng không còn trần truồng nữa. Đối với Mười Một, mặc hay không mặc quần áo cũng không sao cả, nhưng mà Dương Tư Vũ rất không bằng lòng khi có một người đàn ông suốt ngày đem mông lắc trước mặt cô o.0 , huống chi khi trước, cô đối với thân thể nam giới cũng chỉ biết qua sách vở với trong miệng chúng bạn.
Cuộc sống cứ thế yên lặng qua đi hai ngày, ở ngày thứ năm sau khi Dương Tư Vũ tỉnh lại.
Thủ đô, hôm nay mưa phùn xuống mịt mờ. Mặc dù mới vào thu, nhưng mà thủ đô ở phương bắc đã chuyển lạnh. Nhất là khi trời mưa, trong không khí luôn có một cảm giác mát lạnh.
Trên đường tình cảnh giữa mùa hè làm cho bọn sắc lang phún máu đã không còn. Các nữ sinh đã thay các loại váy dài váy ngắn thành áo dài quần dài, đem nhưng cặp đùi đẹp che lại chặt chẽ. Ít đi những phong cảnh hạm lệ, trên đường những giống đực thích chơi “nằm vùng” cũng ít đi rất nhiều. Chỉ có vài nữ sinh độ mát không cản nổi độ hot, vào lúc thời tiết biến đổi vẫn kiên trì mặc váy ngắn mới lôi đầu của các sinh vật giống đực quay lại. Đương nhiên ánh mắt bọn hắn hầu hết dừng lại ở giữa hai chân nữ sinh, cùng với cái mông phô ra.
Kinh thủ đại học. Là học viện tập trung tài tử tài nữ cả nước, nhưng tài nữ cũng không thiếu những mỹ nữ, nhất là mỹ nữ xinh đẹp lại gợi cảm.