Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 1029: Không Chiếm Được Ngươi, Ta Tình Nguyện Hủy Ngươi 3 (1)

Chương 1029: Không Chiếm Được Ngươi, Ta Tình Nguyện Hủy Ngươi 3 (1)


“Loảng xoảng”. Cửa phòng bệnh bị phá, Trương Chấn đột ngột xông vào, có lẽ do dùng sức quá mạnh nên trọng tâm không ổn định khiến hắn lảo đảo hai bước. Hắn đảo mắt tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Dương Tư Vũ đâu, chỉ thấy người đàn ông trẻ tuổi đang cầm điện thoại ngồi bên giường. Điều này khiến hắn không khỏi sững sờ.

Bốn bảo tiêu theo sau Trương Chấn cũng bước vào, bao quanh hắn thành một vòng bảo vệ .

Phòng bệnh rất nhỏ, liếc mắt một cái liền đem toàn bộ gian phòng nhìn không sót một thứ nào. Không nhìn thấy Vương Tư Vũ, hiển nhiên trong lòng Trương Chấn vô cùng sốt ruột hướng về Mười Một quát hỏi: “Tư Vũ đâu?”

Mười Một không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, năm người mới đi vào trong mắt hắn giống như là không khí vậy. Tiếp tục để điện thoại sát lỗ tai, không nói một lời nào. Hắn đang đợi tin tức liên hệ của Cuồng Triều.

Trương Chấn có thể chạy tới nơi này đã nằm trong dự liệu của Mười Một. Bốn ngày trước, Trương Chấn bị Thính Phong đuổi đi cũng không có lập tức rời khỏi bệnh viện, mà dưới sự giám thị của Cuồng Triều quan sát thấy hắn đi tới văn phòng viện trưởng rồi ở trong đó chừng hơn mười phút. Nội dung nói chuyện không ngoài việc lập mối quan hệ với bệnh viện, khiến bệnh viện chăm sóc chu đáo cho Vương Tư Vũ, còn có thông báo tin tức của cô thường xuyên cho hắn. Có tiền quả nhiên mọi chuyện dễ xử lí, Dương Tư Vũ mới tỉnh lại không được bao lâu, Trương Chấn đã thu được tin tức mà chạy đến rồi.

Tuy nhiên từ chuyện này, cũng có thể nhìn ra Trương Chấn là thật lòng thích Vương Tư Vũ, nếu không lấy thân phận đại thiếu gia của hắn muốn có đàn bà, vẫy tay một cái thì người cũng đủ xếp hàng từ kinh thành đến Đông Hải. Có thể làm cho hắn hạ mình vì Dương Tư Vũ mà chạy ngược chạy xuôi, thậm chí không để ý tới nguy hiểm của bản thân, đủ thấy hắn đối với cô là thật lòng thật dạ. Phải biết ông nội của Trương Chấn, Trương Hồ Ly có rất nhiều kẻ thù. Nếu để cho những tên cừu gia kia biết được, Trương đại thiếu gia lẻ loi một mình chạy đến Long quốc, có thể sẽ mang đến họa sát thân. Mà Trương Chấn lại vì một người phụ nữ mà ngay cả an nguy bản thân cũng không để ý tới. Không biết nên khen hắn si mê vì tình, hay nên gọi là ngu ngốc mới phải.

Thấy Mười Một không để ý tới mình, tính tình đại thiếu gia của Trương Chấn nổi lên, lớn tiếng quát: “Ta hỏi ngương Tư Vũ ở đâu? Ngươi tai điếc rồi ah?”

Lúc này, vệ sỹ tóc màu cà phê phía sau hắn nhỏ giọng nói: “Thiếu gia” Sau đó ánh mắt hướng về phía toilet

Trương Chấn lập tức vội vàng chạy đến trước cửa toilet, nhưng không dám đẩy cửa, chỉ ở bên ngoài la lên: “Tư Vũ, ngươi có ở bên trong không?”

Trong phòng vệ sinh im lặng không có tiếng trả lời

Trương Chấn càng sốt ruột la lên: “Ta là Trương Chấn đây!Tư Vũ?”

Vỗ vỗ lên cánh cửa mà bên trong vẫn không có tiếng trả lời, Trương Chấn lòng như lửa đốt, la lên: “Tư Vũ? Ngươi trả lời ta một tiếng đi. Bên trong không xảy ra chuyện gì chứ? Ta đụng cửa vào đây?”

“Đừng!” Cuối cùng bên trong vang lên tiếng thét kinh hãi.

Nghe được tiếng Dương Tư Vũ, Trương Chấn nhẹ nhõm thở ra, ý mừng trên hiển hiện trên mặt, nói: “Ngươi thiếu chút nữa làm ta sợ chết. Ta còn nghĩ ngươi có chuyện gì ở bên trong nữa. Vậy ta đợi ngươi ngoài này a.”

Trong phòng vệ sinh không có tiếng trả lời. Trương Chấn lùi ra sau hai bước đứng trước cửa toilet, sau đó nhìn chằm chằm vào Mười Một, coi hắn như tình địch vậy. Mà thực tế thì cũng gần như vậy. Nhưng Mười Một không để ý tới hắn, tiếp tục cầm điện thoại. Lúc này, võng đã kết nối liên lạc với Mười Ba. Chỉ là cả hai dường như rất ăn ý, không ai mở miệng nói chuyện trước. Ở đầu dây bên kia, Mười Ba giống như đang nghe chuyện chuyện náo nhiệt bên này vậy. Sau một lát, cửa phòng vệ sinh truyền đến tiếng “Răng rắc”, cửa hé ra một cái khe, Dương Tư Vũ núp ở phía sau len lén nhìn ra.

“Tư Vũ” Trương Chấn kích động vô thức bước lên một bước. Cửa phòng vệ sinh đột nhiên “Loảng xoảng” một tiếng nặng nề rồi đóng rầm lại. Trương Chấn đứng bên cửa, mặt lộ vẻ buồn bực, xem ra Dương Tư Vũ đối với hắn vẫn bài xích như cũ.

Thở dài, Trương Chấn lui trở về bên cạnh mấy vệ sĩ nói: “Tư Vũ, ta không đứng ngoài cửa nữa, ngươi đi ra đi.”

Trong phòng rửa tay vẫn không có phản ứng, phải đợi một lúc cửa mới lại mở ra một khe hở, Dương Tư Vũ lén nhìn ra, thấy Trương Chấn quả nhiên lui về ngoài cửa phòng bệnh. Mà Mười Một vẫn như cũ ngồi ở trên giường, không nhìn Trương Chấn, cũng không nhìn cô.

Nhìn một chút Dương Tư Vũ mới chậm rãi mở cửa, một mặt cẩn thận canh chừng mấy người Trương Chấn, một mặt vịn vào vách tường bước từng bước về giường bệnh.

Bỗng nhiên, bước chân cô lảo đảo, cả người chúi về phía trước sắp ngã. Trương Chấn thấy thế vội chạy lại muốn đỡ cô. Song mới chạy được vài bước, Dương Tư Vũ hoang mang muốn lui người lại, đồng thời kinh hãi hét lên: “Đừng!”.

“Thình thình!” Nhưng cô quên mất chân của mình đã không còn khí lực, ngay cả bước một bước cũng không vững ngã nhào lên mặt đất. Cô hoảng lên muốn vùng dậy thì thấy Trương Chấn đã chạy đến trước mặt mình. Dương Tư Vũ sợ hãi hai tay nâng lên ôm đầu, nhắm mắt lại thét to: “Không cần qua đây!”

“Tư Vũ” Trương Chấn hướng một cánh tay về phía cô nhưng bị gạt đi. Nhìn vào Dương Tư Vũ đang cuộn mình run rẩy, Trương Chấn thở dài thu cánh tay lại. Rồi lại lui lại mấy bước, cùng cô duy trì khoảng cách như lúc trước, biểu đạt thành ý của mình. Nhưng thấy Dương Tư Vũ khánh cự mình như thế, trong lòng Trương Chấn không khỏi buồn bực quay đầu sang mấy người vệ sĩ nổi giận nói: “Bác sĩ đâu?”

Vĩ ca lập tức chạy nhanh ra ngoài, rất nhanh sau đó đã đem một vị bác sĩ chạy về.

Vừa nhìn thấy bác sĩ, Trương Chấn ngay lập tức không nhịn đượcc thóa mạ liên hồi. Đối với Dương Tư Vũ hắn có thể nhịn, nhưng đối với với người khác thì tính tình của hắn không có dễ chịu như vậy. Đem tức khí lúc nãy xả hết lên đầu gã bác sĩ xui xẻo.

Bác sĩ này cũng rất không may, đang yên đang lành khám bệnh cho người ta trong phòng làm việc thì bị Vĩ ca xông tới không nói hai lời đem hắn lôi đến nơi này. Vừa đến nơi chưa hiểu ất giáp gì đã bị tên mặt trắng này mắng như tát nước vào mặt, điều này làm cho hắn rất khó chịu. Tuy nhiên nhìn vào bốn gã vệ sĩ xung quanh tên thỏ mặt trắng thì dù là ngu ngốc cũng biết tên mặt trắng này rất có lai lịch, không thể dây vào. Cho nên bác sĩ cũng chỉ có thể tự nhận mình số chó cắn, đứng ở một bên liên tục xưng phải, còn thường trực treo một nụ cười cầu tài trên mặt. Chỉ là trong lòng hắn, sớm đem tổ tông mười tám đời của Trương Chấn hỏi thăm một lượt.

Nghe Trương Chấn mắng một hồi, đại khái bác sĩ cũng nắm được tình hình, đến khi Trương Chấn đã hơi hơi hạ hỏa, hắn mới cười nói ra: “Cái này cũng không liên quan đến chúng tôi, vị Dương tiểu thư này bị khiếp sợ quá mức nên đến giờ vẫn chưa ổn định. Nên ta đề nghị ngươi tốt nhất nên đợi một hai ngày nữa, đến khi tâm trạng cô ổn định lại thì sẽ không còn chuyện gì nữa.”

Trương Chấn thực ra cũng biết chuyện này không liên quan đến bác sĩ, chỉ là muốn tìm người xả cục tức trong lòng mà thôi. Nghe được bác sĩ nói như vậy, hắn tức giận hỏi lại: “Mất bao lâu?”.

“Cái này… cái này thuộc về phương diện trị liệu, ta cũng không biết được. Ta đề nghị tốt nhất ngươi nên bố trí một bác sĩ tâm lý hỗ trợ điều trị, như vậy cô khôi phục sẽ nhanh hơn.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch