Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 1032: Không Chiếm Được Ngươi, Ta Tình Nguyện Hủy Ngươi 4 (2)

Chương 1032: Không Chiếm Được Ngươi, Ta Tình Nguyện Hủy Ngươi 4 (2)
"

"Là hắn không cần ta..." Dương Tư Vũ lẩm bẩm một câu. Tuy nhiên âm thanh của cô rất thấp, thấp đến ngay cả Tuyết Linh Nhi cũng nghe không được cô đang nói cái gì.

Tuyết linh nhi hỏi: "Cái gì?"

"Là hắn không cần ta..." Dương Tư Vũ lập lại một câu, tuy nhiên lần này Tuyết Linh Nhi trái lại có thể miễn cưỡng nghe rõ.

Tuyết Linh Nhi cũng không biết làm sao để an ủi cô. Về phương diện tình cảm, chính cô ta ngay cả chút điểm kinh nghiệm cũng không có, chỉ có thể bày tỏ cảm tình đối với chuyện Dương Tư Vũ gặp phải. Đán Đao chết rồi, cha mẹ chết rồi, người cô yêu thương lại từ bỏ cô, đổi lại là Tuyết Linh Nhi, cô tin tưởng mình cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Dương Tư Vũ.

Hiểu rõ đàn bà nhất, cũng chỉ có đàn bà.

Thở dài, Tuyết Linh Nhi nói "Hắn không cần ngươi, là hắn tự làm tự chịu. Tội gì phải đi hành hạ chính mình? Nếu như ngươi cảm thấy không cam lòng, ngươi có thể đi trả thù hắn, cho hắn biết vứt bỏ ngươi là sai lầm lớn nhất của hắn."

"Trả thù?" Dương Tư Vũ lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt trống rỗng bỗng hiện lên một tia dị sắc , đáng tiếc Tuyết Linh Nhi không phát hiện ra.

Tuyết linh nhi tiếp tục nói: "Cho nên ngươi cần hảo hảo sống cho thật tốt, tìm một người đàn ông so với hắn càng xuất sắc hơn, cho hắn biết, ngươi cũng không phải không có hắn thì không thể sống được."

Trong bóng đêm tối đen, Tuyết Linh Nhi không thấy Dương Tư Vũ nên không nghe được câu nói tiếp theo của cô, bờ môi của cô mấp máy, không tiếng động lẩm bẩm lặp đi lặp lại hai chữ: "Trả thù..."

Qua rất lâu sau, cuối cùng Dương Tư Vũ chậm rãi từ trên mặt đất ngồi dậy.

Tuyết Linh Nhi cho là lời khuyên của mình có tác dụng rồi, như trút được gánh nặng thở ra một hơi, tiến tới muốn đỡ cô lên.

Lúc này, Dương Tư Vũ nhẹ nhàng nói: "Có thể giúp ta bật đèn lên không?"

"Ân? Được." Tuyết linh nhi gật gật đầu, đi lại mở công tắc đèn.

"Ba!" Đèn huỳnh quang nhấp nháy vài cái, cả phòng chợt sáng lên . Ánh sáng khiến Dương Tư Vũ nhắm chặt hai mắt, chờ giây lát mới dám mở ra. Mà lúc này, Tuyết Linh Nhi mới phát hiện, cặp mắt của cô đỏ rực giống như ngấm máu.

Dương Tư Vũ quay đầu tìm kiếm thứ gì đó, rất nhanh ánh mắt của cô dừng lại ở tấm danh thiếp đang đặt trên bàn, bàn tay vô lực vươn về tấm danh thiếp nhưng không được.

Tuyết Linh Nhi đi đến cầm lấy tấm danh thiếp, hỏi: “Là lấy cái này sao?” Đồng thời khóe mắt liếc qua tấm danh thiếp, đây là tấm danh thiếp vô cùng tinh xảo, từ quy cách và chất liệu có thể nhìn ra thân phận người trong đó rất không tầm thường. Một tấm danh thiếp bắt mắt như vậy mà mặt trên chỉ ghi tên Trương Chấn, cùng số điệ thoại và hộp thư điện tử. Trừ chừng đó ra, ngay cả công ty, chức vụ hay cái gì khác cũng không có.

Dương Tư Vũ vô lực đưa tay, Tuyết Linh Nhi vội vàng bỏ danh thiếp vào tay cô.

Dương Tư Vũ cầm lấy danh thiếp, do dự một chút, ngẩng đầu về phía Tuyết Linh Nhi nói: “Có thể cho ta mượn điện thoại được không?” Âm thanh của cô rất nhẹ, khàn khàn mang theo cảm giác mỏi mệt.

Tuyết Linh Nhi lấy điện thoại của mình ra đưa cho Dương Tư Vũ. Cô nhận lấy điện thoại rồi bấm dãy số trong danh thiếp.

Chờ điện thoại một lúc lâu mới bắt được liên lạc, bên kia đầu dây truyền đến thanh âm mỏi mệt pha chút chán chường của Trương Chấn: “Này?”

“Là ta.”

Có thể là giọng Dương Tư Vũ trở nên khàn khàn do khóc quá nhiều, trong lúc nhất thời Trương Chấn không phân biệt được, không kiên nhẫn được quát lên: “Rốt cuộc là ai?”

Dương Tư Vũ nhẹ nhàng nói: “Ta là Dương Tư Vũ?”

Trương Chân sững sờ một lát, sau đó hưng phấn la lên: “Tư Vũ?” Nhưng mà rất nhanh sau, giọng nói của hắn lại trầm xuống, mạng theo tư vị cay đắng cười khổ nói: “Ta thực sự không nghĩ ngươi sẽ gọi điện cho ta. Ngươi yên tâm đi, sáng mai ta sẽ trở về Hà Lan, sau đó sẽ không làm phiền ngươi nữa.”

“Ngươi bây giờ có rảnh không?” Dương Tư Vũ hỏi.

“Ân? Bây giờ ư? Có.”

“Có thể tới bệnh viện ko?”

Trương Chấn mừng rỡ nói: “Ngươi muốn gặp ta ah? Được, ta tới ngay! Chờ ta!”

Tắt điện thoại, Dương Tư Vũ trả điện thoại cho Tuyết Linh Nhi, sau đó gối đầu lên mép giường, vô thần nhìn lên trần nhà. Nước mắt đã ngừng chảy nhưng sau trong đôi mắt có vẻ thê lương và tuyệt vọng! Còn có, thù hận…

Cô hận Mười Một, hận Nguyễn Thanh Ngữ. Cô thề, cô muốn trả thù thật tàn nhẫn. Cô đã không chiếm được Mười Một, vậy thì cô sẽ hủy hoại hắn, ai cũng không được yêu hắn nữa!

Hai mươi mấy năm ở Dương gia chịu bao tủi nhục tích lũy trong cô bao oán hận và phẫn nộ, Đán Đao và cha mẹ chết thảm, Mười Một vô tình vứt bỏ, tất cả khiến cho thù hận và tủi nhục dồn nén suốt hai mươi mấy năm qua, cuối cùng bạo phát sau một câu nói vô tâm của Tuyết Linh Nhi.

Yêu và hận chỉ cách nhau một giới hạn nhỏ nhoi, bởi vì yêu quá sâu, cho nên không cách nào kiềm chế tình cảm của mình. Yêu càng nhiều, tổn thương càng lớn. Bị người mình yêu sâu đậm nhẫn tâm vứt bỏ, tất cả tình cảm bị coi không bằng chiếc bánh màn thầu, tự tôn trong lòng cô phút chốc bị xé nát và dẫm đạp. Điều này đưa tư tưởng của Dương Tư Vũ đến tận cùng của cực đoan. Khi yêu trở thành hận, cực kì thù hận, điều duy nhất còn sống trong tâm hồn cô là ý nghĩ trả thù. Mười Một đem đau khổ đến cho cô, cô phải trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần, thậm chí gấp ngàn lần. Cô phải cho hắn tận hưởng những thống khổ mà cô phải hứng chịu, phải hành hạ hắn…

Vô thức trên khuôn mặt đầy nước mắt của Dương Tư Vũ nở một nụ cười, chỉ là nụ cười mang theo vẻ lạnh lùng, thê mỹ, đầy vẻ quỷ dị.

Khoảng khắc này, Dương Tư Vũ đã hoàn toàn thay đổi, cô từ bỏ tất cả tự tôn đang kìm nén, chỉ còn lại duy nhất tâm niệm: thù hận.

Từ lúc này, nước mắt của cô đã không còn đơn thuần, nụ cười cô không còn trong sáng và chân thành nữa rồi.

Mười phút sau khi nhận điện thoại, Trương Chấn vội vàng chạy đến. Bởi vì trước đó Tuyết Linh Nhi có nói trước với Hỏa Điểu cho nên đám người canh giữ ở ngoài không có ngăn trở.

“Phanh!”Trương Chấn mở cửa, chưa nhìn thấy rõ ràng bên trong đã không kìm được la lên: “Tư Vũ!”

Quét mắt một vòng, lập tức hắn nhìn thấy Dương Tư Vũ đang ngồi dưới đất, tựa đầu lên mép giường ngửa cổ si ngốc ngắm trần nhà. Thấy bộ dáng Dương Tư Vũ như vậy, Trương Chấn giật nãy mình. Trên mặt cô ướt đẫm nước mắt, tóc tai ướt đẫm, đôi mắt khóc đến đỏ mọng lên.

Trương Chấn bước được vài bước lại không dám tới gần, sợ mình kích động tâm trạng Dương Tư Vũ, chỉ dám đứng xa xa, nhẹ nhàng xót xa kêu lên : “Tư Vũ.”

Dương Tư Vũ cuối cùng cũng có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn. Sau đó hướng về Tuyết Linh Nhi ở bên cạh nói: “Ta muốn một mình nói với hắn mấy câu.”

Tuyết Linh Nhi gật gật đầu rồi đi ra, bốn gã vệ sĩ vốn được hắn dặn dò cũng rời khỏi phòng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Trương Chấn đừng xa xa nhìn cô đắm đuối yêu thương. Hắn không biết Dương Tư Vũ vì sao biến thành như vậy, nhưng hắn biết sau khi mình rời đi chắc chắn đã phát sinh chuyện gì đó, song hắn vẫn không dám hỏi. Cuối cùng im lặng mất nửa ngày, Dương Tư Vũ mới mở miệng nói chuyện trước. Âm thanh khàn khàn mỏi mệt vang lên: “Ngươi có thích ta không?”

“A?” Trương Chấn sững sờ, không hiểu vì sao đột nhiên Dương Tư Vũ lại hỏi như vậy.

Dương Tư Vũ không đợi hắn trả lời, tiếp tục nói: “Ta đồng ý gả cho ngươi.”

Trương Chấn há to miệng sửng sốt hơn nửa ngày, đầu to như cái đâu. Hắn theo đuổi Dương Tư Vũ lâu như vậy nhưng cô luôn trốn tránh hắn. Khi hắn chuẩn bị đau lòng từ bỏ, cô lại đột nhiên nói gả cho hắn?”

“Ta có thể gả cho ngươi.” Đôi mắt đỏ ngầu của Dương Tư Vũ nhìn hắn, âm thanh khàn khàn nói: “Nhưng mà trước đó, ngươi phải làm ho ta một việc.”

Trương Chấn nhíu lông mày hỏi: “Chuyện gì?” Tuy Dương Tư Vũ bằng lòng gả cho hắn, Trương Chấn đáng lý phải rất vui, song thực sự hắn không muốn loại tình yêu giao dịch như thế này. Nhưng bất luận là Dương Tư Vũ yêu cầu chuyện gì, hắn đều nguyện ý đi làm vì cô.

Trong mắt Dương Tư Vũ bắn ra một tia sáng lành lạnh, cắn răng nói: “Ta muốn trả thù một người, ta muốn hủy hoại hắn!”

Trương Chấn lại sững người, ánh mắt lộ ra vẻ chua xót cùng cay đắng. Hắn không phải đồ ngốc, thấy hình dạng Dương Tư Vũ như vậy, lại nghe cô nói muốn trả thù, hắn đã biết, cô bị người đàn ông nào đó làm cho bi thương. Điều này khiếm trong lòng hắn nhói lên cảm giác không nói nên lời. Song hắn vẫn hỏi: “Ai?”

“Mười Một.”

Trương Chấn lục lọi trong trí nhớ, ở trong ấn tượng của hắn dường như chưa có gặp qua ai tên là Mười Một.

Lúc này Dương Tư Vũ còn nói thêm: “Hắn còn gọi là Sở Nguyên.”

“Được!” Trương Chấn gắng sức gật đầu: “Bất kể hắn có là ai, ta đều giúp ngươi. Không phải vì ngươi nói gả cho ta, mà là vì ngươi.”

Trương Chấn nhìn thật sâu vào mắt cô, kiên định nói: “Ta sẽ làm cho ngươi hiểu, vì ngươi, ta Trương Chấn có thể làm tất cả.”

Khóe miệng Dương Tư Vũ hơi nhếch lên, cô cười, nụ cười rất thê lương nhưng cũng đầy vẻ mỹ lệ khiến cho lòng người tan nát.

Ở giữa tuyệt vọng và đau khổ, cô đi đến một quyết định. Cô cái gì cũng cũng mất, gia đình, người thân, bằng hữu, thậm chí cả tình yêu cũng bị Mười Một vứt bỏ. Không còn gì, cô lựa chọn con đường trả thù, cô muốn trả lại tất cả đắng cay mà mọi người đã gây ra cho cô. Mười Một, Dương gia, Nguyễn Thanh Ngữ…

Khi đàn bà biến yêu thành hận thì rất đáng sợ, càng đáng sợ hơn khi người đàn bà đó vừa xinh đẹp động lòng người lại vừa thông minh sắc sảo. Không có tiền, không có quyền…không sao, cô còn có tiền vốn, đầu óc thông minh, thân thể xinh đẹp, bề ngoài mỹ lệ…những cái này đều là tiền vốn lớn nhất của cô. Chỉ cần Trương Chấn còn yêu cô, cô có thể nắm lấy cơ hội duy nhất này, lấy điểm lợi thế này đặt cược đến khi đạt mục đích mới thôi!

Không chiếm được ngươi, ta tình nguyện hủy ngươi! Mười Một, ta sẽ khiến cho ngươi vì lựa chọn ngày hôm nay mà hối hận cả đời, nhất định.

Dương Tư Vũ nhẹ nhàng cười, cười rồi lại khóc. Nụ cười của cô có vẻ thật điên cuồng…

. ....

..







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch