Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 1084: Sát Khí Di Thiên (4) (2)

Chương 1084: Sát Khí Di Thiên (4) (2)
Đương nhiên Mười Một phát hiện ra từ rất lâu rồi, cũng đoán được ai ở trong xe, chỉ là không thèm quản mà thôi. Người kia theo hắn không biết có mục đích gì, tựa như chó đánh hơi theo không bỏ, nhưng Mười Một cũng không làm gì được, DK không phải là loại muốn giết thì giết, ngay cả Mười Một cũng không nắm chắc , không khẻo người toi mạng lại chính là mình. DK cũng thực sự quá giảo hoạt, mỗi lúc muốn tìm hắn thì hắn cứ như bốc hơi mất, lúc không muốn gặp thì hăn lại gióng trống giương cờ đi ra, khiến cho người ta cay mắt ngứa răng mà không làm gì được.

“Anh.” Trương Hân Hân ôm lấy cái gối tựa bên ghế phó lái , nghển đầu lên nhìn hắn : “Tại sao anh tìm được chúng ta?”

Mười Một liếc mắt nhìn cô qua gương chiếu hậu , không nói gì mà thò tay vào cái khay để đồ. lấy ra một cái điện thoại di động đã banh ta lông.

“Điện thoại của em !” Trương Hân Hân lúc này mới chú ý đến cái điện thoại của cô được đặt ở một vị trí rất dễ thấy, nhưng cô lại không thấy. Cầm điện thoại trong tay lất qua lật lại vài lần, tiếc rẻ nói : “Xong. Bị quăng thế này làm sao dùng được nữa. Bọn xấu xa kia thật đáng ghê tởm.”

Nghe được tiếng của Trương Hân Hân, Triệu Linh mới ngẩng đầu nhìn qua chiếc điện thoại di động, lúc này cô mới giật mình nhớ ra điện thoại di động của cô bị bọn bắt cóc tịch thu chưa lấy lại. Bất quá lúc này cô có nhớ ra cũng chả dám lấy lại, lại càng không dám lục lọi mấy cái xác chết để tìm một cái điện thoại!

Trương Hân Hân từ điện thoại lấy ra được cái SIM, lúc này mới chắp tay thở phào nhẹ nhõm nói : “Hoàn hảo, cái SIM không sứt mẻ gì. May mà em dùng điện thoại cắm SIM chứ không dùng điện thoại cố định cầm tay(là cái loại không SIM đó) , bằng không em khóc luôn ở đây đó.” Nói rồi Trương Hân Hân chu mỏ, làm ra vẻ mặt giả vờ khóc không ra nước mắt.

Mười Một nhìn cô qua kính chiếu hậu, nhàn nhạt nói : “Anh sẽ đền.”

Trương Hân Hân mắt sáng như sao, mừng rỡ nói : “Thật chứ? Nói thì phải giữ lời a.”

Mười Một không lên tiếng trả lời, chỉ tập trung lái xe.

Trương Hân Hân đã sớm miễn dịch với thái độ của Mười Một, tiến đến gần tai hắn nhỏ giọng hỏi : “Anh, anh có biết là ai muốn bắt cóc em không ?”

Mười Một thản nhiên nói : “Em không cần phải xen vào, anh sẽ giải quyết.” Cuối cùng hắn còn bồi thêm một câu : “Đừng để cha mẹ em biết là anh cứu em ra.”

Trương Hân Hân kinh ngạc hỏi vì sao, rồi cô vỗ trán kêu lên : “ Đúng vậy, bố mẹ em còn chưa biết chuyện, họ mà biết chắc vội chết.”

“Bọn họ giờ đang ở đồn cảnh sát.” Mười Một đưa điện thoại di động của hắn đưa cho cô, nói : “Em gọi một cuộc điện thoại cho Thanh Ngữ, bảo cô báo tin bình an cho cha mẹ.”

Trương Hân Hân nhận điện thoại, hỏi : “Em gọi luôn cho bố mẹ không được sao?”

“Không được, số điện thoại của anh không thể để cha mẹ em biết được.”

Trương Hân Hân thè lưỡi, mặc dù không rõ vì sao Mười Một phải phòng bị cha mẹ mình như thế, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo ý của Mười Một. Ngón tay để lên phím số, Trương Hân Hân suy nghĩ một chút, rồi hỏi :

-Số điện thoại của Thanh Ngữ tỷ là bao nhiêu a ? Em quên mất rồi.

Mặc dù cô với Nguyễn Thanh Ngữ gọi cho nhau không dưới trăm nghìn lần, nhưng số điện thoại đã lưu thẳng vào trong máy, về phần số bao nhiêu thì cô không nhớ.

Mười Một không cần nghĩ ngợi gì đọc ra số điện thoại của Nguyễn Thanh Ngữ, đầu óc hắn không khác gì một cỗ máy vi tính, không cần suy nghĩ cũng có thể lập tức tìm ra tư liệu cần dùng.

Trương Hân Hân gọi điện tới, tít ngắn được vài tiếng thì bên kia có tiếng của Nguyễn Thanh Ngữ : “Alo ?”

“Chị Thanh Ngữ.”

“Hân Hân ?” Nguyễn Thanh Ngữ kinh hô : “Em ở đâu thế ? Cha em vừa gọi điện nói em đã xảy ra chuyện, chúng ta đang vội muốn chết đây.”

“Em không sao, em đang ở...”

Mười Một bỗng nhiên gập ngón tay lại gõ lên trán của Trương Hân Hân một cái, cô “ Ai da” một tiếng, bĩu môi nhìn Mười Một.

Nguyễn Thanh Ngữ vội la lên : “Hân Hân, em làm sao vậy ?”

Trương Hân Hân nói :” Em không sao, em được cảnh sát cứu ra.”

Nguyễn Thanh Ngữ thở phào nhẹ nhõm nói : “Không có việc gì thì tốt rồi, chúng ta cũng bị dọa chết mất. Được rồi, em chắc đang trở về cục cảnh sát chứ gì ? Chị cũng đang tới đó đây, cha mẹ nuôi ở đó cả rồi.”

Trương Hân Hân thè lưỡi nói : “Đang tới a. Được rồi, Thanh Ngữ tỷ, chị gọi cho ba mẹ em, nói là em không sao , có được không?”

“Ừ được.” Nguyễn Thanh Ngữ thuận miệng trả lời, lập tức nghĩ ra cái gì, hỏi : “Sao em không tự gọi lấy ?”

“Em...” Trương Hân Hân gãi đầu, nhất thời không nghĩ ra được cớ gì.

Nguyễn Thanh Ngữ hỏi : “Em đang ở cùng Sở Nguyên, là anh ta cứu em ra phải không ?”

“Em...” “Khụ khụ” Trương Hân Hân đắc ý ho khan với Mười Một, em không nói, là Thanh Ngữ tỷ yêu quý quá thông minh đó nha.

Trương Hân Hân không biết, cuộc điện thoại giữa cô và Nguyễn Thanh Ngữ đã bị Cuồng Triều bắt trộm, truyền đến tai Mười Một.

Nguyễn Thanh Ngữ thở phào nhẹ nhõm nói : “Có hắn bên người em thì chị an tâm rồi. Anh ta không muốn để cho cha mẹ em biết cũng phải. Thế các ngươi định đi đâu ?” Đến đây, Mười Một nói : “Nói cho cô, anh đưa em về nhà.”

Trương Hân Hân muốn mở miệng, trừng mắt nhìn hắn. Rõ ràng là cô đang nói chuyện điện thoại cùng Thanh Ngữ, vì sao Mười Một cũng có thể nghe thấy. Bất quá cô kinh hãi một tí nhưng cũng không để trong lòng, nói :”Anh Sở Nguyên nói muốn đưa em về nhà.”

“Được rồi, chị không đi sở cảnh sát nữa, chị sẽ đến thẳng nhà em.”

“Chị gọi trước cho cha mẹ em nha.”

“Đã rõ, chị đi đây.” Lập tức ngắt máy, trong tích tắc cô còn nghe thấy Nguyễn Thanh Ngữ nói : “Hải Đào, chúng ta không đi cục cảnh sát nữa. Đưa tôi đến nhà Hân Hân, này , nhanh một chút.”

. ....







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch