Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 1112: Chạy Trốn (2)

Chương 1112: Chạy Trốn (2)


Mà lúc này thế lực thần bí kia hết lần này tới lần khác ra tay với những người bên cạnh Mười Một, cứ như vậy thì Mười Một không thể về Long Hồn, hắn biết rõ một khi mình bị Long Hồn dẫn đi thì sẽ ra sao, vụ việc này chưa kết thúc, hắn cũng đừng nghĩ tới việc ra ngoài.

Cho nên, dù là tiếp tục bảo vệ các cô hay là điều tra thế lực bí mật ấy, hắn đều không thể đi cùng người của Long Hồn, lúc này hắn không phải có ý định đối nghịch với Long Hồn, mà là bị thế lực thứ ba kia ép đến bước này.

“Thế lực bí mật đáng chết!”Trong tiền viện, bốn cao thủ của Long Hồn đối mặt nhau. Mặc dù đêm kinh thành rất lạnh, nhưng điều ấy chẳng là gì với họ.

Lão giả chắn ở cửa ra vào nhẹ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi không muốn đi, chúng ta đành dùng chút thủ đoạn."

Mười Một nhìn hắn, nói: "Được." Vừa dứt lời đột nhiên nhún chân, lui người về phía sau. Ngay khi Mười Một có động tác, hai cao thủ Hổ tổ cũng đồng thời lao tới, mà người đứng ở bên phải vẫn không ra tay, tiếp tục đứng chắn trước cửa.

"Phanh!"" Lưng Mười Một tông vào cửa biệt thự, lực tông quá mạnh làm cho cả cánh cửa đổ sụp vào bên trong, Mười Một thuận đà lăn về phía sau, còn chưa đứng thẳng người đã nhảy lên, lao vào hành lang tối tăm. Hai vị Hổ tổ cao thủ khi đuổi đến thì vô cùng ăn ý tách ra, lão giả vừa nói chuyện cùng Mười Một bám theo hắn, người còn lại chạy về bên trái, đi đón chặn trước.

Lão giả vừa vào trong phòng liền thấy Mười Một từ mặt đất bật lên, tiếp tục phi vô trong. Hắn không chút do dự đuổi sát, hiện tại khoảng cách giữa hai bên từ hơn hai mươi mét rút xuống chỉ còn có năm mét.

Lúc này Mười Một đột nhiên vung tay phải về phía sau, tạo nên một âm thanh xé gió. Lão giả lập tức nghiêng đầu né tránh. Một cái băng trùy lạnh lẽo xẹt qua chóp mũi hắn, bắn ra ngoài sân.

Chút kỹ xảo đó đối với cao thủ không có gì uy hiếp, nhưng làm tốc độ lão giả bị chậm lại, Mười Một liền kéo dài khoảng cách. Kỳ thật nếu dùng súng thì hiệu quả sẽ rất tốt, nhưng Mười Một biết mình không thể dùng súng, thậm chí những vũ khí có khả năng sát thương cao cũng không thể. Vì nếu dùng thì chẳng khác nào tuyên chiến. Chạy trốn thì có thể, nhưng một khi đã tuyên chiến, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng. Hành lang vòng tròn, đi hết mới có thể chạy ra sân sau, Mười Một không có khả năng phá đá xuyên tường, cho nên đành phải hùng hục mà chạy. Lúc này hắn cũng chỉ có cách duy nhất là thoát đi từ sân sau. Vẫn còn một vị cao thủ Hổ tổ canh giữ ở sân trước, hắn không thể quay lại, chỉ cần bị vị cao thủ kia cầm chân một chút, sau đó hai người kia vây lại, cho dù Mười Một có bản lĩnh đến đâu cũng đừng nghĩ chạy thoát. Mặc dù hắn tự tin, cũng không tự phụ đến mức một mình đối mặt với ba cao thủ Long Hồn.

Hai người một đuổi một chạy, thân ảnh giống như u linh, lóe lên rồi lại biến mất, lao nhanh vùn vụt. Rõ ràng vẫn còn cách ngã rẽ phía trước hơn hai mươi mét, nhưng chỉ trong chớp mắt cũng đã khuất sau ngã rẽ. Dù cao thủ Hổ tổ tốc độ không kém, nhưng bất lợi ở chỗ chưa vào tòa biệt thự này bao giờ, không biết đường ngang ngõ tắt, mỗi khi đến thời điểm mấu chốt Mười Một lại bất ngờ đổi hướng khiến cho khoảng cách bị kéo giãn.

Hai người cứ như vậy rốt cuộc cũng chạy đến cửa sau, chính là hành lang Mười Một chiến đấu với đoàn lính đánh thuê Hoàng Kim Hạt Tử.

Lao vào giữa những xác chết ngổn ngang, Mười Một vẫn không ngừng chạy trốn, thuận chân đá một cái xác về phía lão giả ở phía sau. Tiếp đó, Mười Một lại đá một thi thể khác ra ngoài cửa, lúc thi thể bay khỏi cửa, đột nhiên một bóng người lao ra từ bên trái biệt thự, nắm lấy bả vai của nó.

Vị cao thủ đã phục sẵn tại cửa kia khi thấy mình nắm là thi thể sắc mặt hơi biến, biết ngay mình trúng kế, cũng không kịp buông cái xác trên tay ra, tay trái nhanh chóng chụp tới Mười Một. Nhưng vốn đã chậm một chút, mặc dù chỉ trong tích tắc nhưng tay trái của vị cao thủ chỉ chụp vào khoảng không.

Mười Một đem Nguyệt Vũ bộ thi triển đến cực hạn, hóa thành một cái hư ảnh từ khe cửa lao ra ngoài, tiếp đó phóng về hồ bơi phía trước. Đến khi hai vị cao thủ đuổi theo thì hắn đã chạy đến bên hồ bơi. Mười Một dùng sức nhảy lên, dưới chân vang ra tiếng "Chát", gạch đá dưới chân lập tức vỡ vụn, Mười Một phóng vọt lên, vượt qua hồ bơi rộng gần mười mét.

Hắn hạ xuống ngay cạnh bức tường,vừa chạm đất lại tiếp tục nhảy lên, sau đó lộn người qua tường rào. Hai gã Hổ tổ cao thủ đuổi đến bên cạnh hồ bơi thì dừng lại, không đuổi theo nữa, hai người đứng ở bên cạnh lát gạch bị Mười Một giẫm nát, nhìn bóng dáng hắn biến mất sau bức tường, bốn mắt nhìn nhau nở nụ cười bất đắc dĩ. Sắc mặt của bọn họ cho thấy, họ tự từ bỏ việc đuổi theo Mười Một, nếu không cho dù lần này Mười Một chạy được cũng sẽ nhanh chóng bị đuổi theo. Lão giả vừa đuổi theo Mười Một hỏi: "Hao Thiên, ngươi thấy chàng trai trẻ này ra sao?""

Hao Thiên không phải là tên mà là danh hiệu của người này tại Long Hồn. Danh hiệu của hắn tại Long Hồn là một con chó, một con "Hao Thiên Khuyển".

Hao Thiên gật đầu, nhìn đầu tường nơi Mười Một biến mất, ánh mắt tán thưởng nói: "Có trí tuệ, có quyết tâm, quyết đoán linh hoạt. Rất khá!" Lão giả cười cười nói: "Đúng là rất khá. Biết rõ không thể chống lại lập tức quyết định chạy trốn, không ngu xuẩn đi chiến đấu chính diện. Lợi dụng địa hình vài lần bỏ lại ta, nhất là cuối cùng khi xông ra thì nắm bắt vô cùng chuẩn xác, cản trở ta đồng thời đánh lạc hướng ngươi, sau đó lợi dụng thời cơ ngắn ngủi ấy chạy đi. Không biết đã bao lâu rồi mới thấy một người trẻ tuổi như vậy, hơn nữa hắn còn rất trẻ, tiềm năng vô hạn, thật đúng là vô cùng hiếm thấy."

Không thể ngờ, hai cao thủ ngay trước đó còn liều mạng truy đuổi giờ này lại nhàn nhã nói chuyện phiếm, giống như không hề lo lắng việc Mười Một có thể chạy thoát.

Hao Thiên nhìn lão giả, hỏi bâng quơ: "Ngươi không đuổi theo sao ?" Lão giả vung tay, cười nói: "Hắn có thể ở chạy thoát khỏi ta và ngươi là bản lĩnh của hắn, hắn đã chạy rồi, còn đuổi cái gì?""

Hao Thiên lại nhìn về phía đầu tường, hỏi: "Ngươi rất thích hắn?"

Lão giả mỉm cười đầy ẩn ý, không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi thì sao?"

Hao Thiên cười nói: "Tiểu tử kia biết rõ mình vừa lộ diện sẽ gặp nguy hiểm, vẫn không ngần ngại chạy tới cứu nữ nhi của lão Âu Dương. Chỉ bằng điều này có thể thấy tâm địa của hắn cũng không xấu."

"Ừm, tâm địa không xấu, có điều làm việc hơi quá đà, hơn nữa lá gan cũng rất lớn, lại dám đụng đến Dương gia.""

Hao Thiên lắc đầu, cười khổ: "Việc này đã là gì. Lúc trước không phải Trần gia cũng bị hắn diệt sao. Đi thôi, trở về suy nghĩ xem phải báo cáo như thế nào ."







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch