Mười Một xoay người trở lại, khẩu súng lục giấu ở trong tay áo lặng lẽ rơi xuống lòng bàn tay.
Lãnh Dạ cảm nhận thấy được sát khí của Mười Một, liền dừng lại, giơ hai tay lên nói:
- Dừng, ta không định công kích ngươi. Ta chỉ là muốn nói chuyện với ngươi mà thôi.
- Nói chuyện gì?
Lãnh Dạ xoa xoa cái mũi, nói:
- Đừng có địch ý với ta như vậy chứ, ta chỉ là muốn hỏi ngươi sau này cuộc sống định như thế nào? Với tính cách của ngươi cũng không thích hợp đi kiếm việc làm gì đó chứ?
- Không phải là việc của ngươi.
- Ồ, mười … Sở Nguyên, à, thật sự là không quen được, làm việc cùng với ta đi, thế nào?
Mười Một vẻ mặt vẫn hờ hững nói:
- Không có hứng thú?
- Sao lại không có hứng thú chứ?..
Mười Một lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, nói:
- Ta không có hứng thú cùng một chỗ với ngươi.
Lãnh Dạ gãi gãi đầu nói:
- Ta không đáng ghét như vậy chứ?
Mười Một không nói tiếng nào nữa nhìn hắn. Sát khí của Mười Một vẫn tập trung vào Lãnh Dạ, chỉ cần hắn có một chút dị động, Mười Một sẽ không do dự nổ súng. Cũng bởi vì như vậy, Lãnh Dạ mới đứng phía xa xa, không dám tùy tiện tới gần Mười Một. Lãnh Dạ suy nghĩ một chút, rồi lại nói:
- Mười Một, kỳ thật gần đây ta có tiếp nhận một nhiệm vụ, chỉ là độ nguy hiểm khá lớn, không thích hợp cho một người làm. Ta lại vẫn chưa tìm được đồng bạn thích hợp. Thế nào? Có cùng làm được không? Kiếm được món tiền này, ngươi cũng có thể khoái hoạt một trận, chuyện hợp tác sau này từ từ nói tiếp được chứ?
- Ta không có hứng thú.
Mười Một lùi về phía sau một bước, Lãnh Dạ cũng tiến lên phía trước một bước. Mười Một đột nhiên giơ súng lên, nhằm ngay phía Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ giơ tay lên, lại lùi về phía sau một bước, vẻ mặt cười khổ nhìn về Mười Một.
- Đừng đi theo ta nữa, ta sẽ giết ngươi đấy.
Mười Một chậm rãi buông súng, liền muốn xoay người rời đi.
Lãnh Dạ liền nói:
- Ngươi có biết là Mỹ quốc mang một phần kế hoạch nghiên cứu cơ nhân bán cho Nhật rồi không?
Mười Một quả nhiên là dừng bước lại, bất quá cũng không quay đầu, mà là đang đợi Lãnh Dạ nói tiếp.
Lãnh Dạ cười “hắc hắc” hai tiếng, nói:
- Nước Nhật đối với phương diện kỹ thuật điện tử đích xác là rất tốt, nhưng mà bọn họ đối với phương diện cơ nhân con người và sinh vật di truyền học còn rất kém. Mỹ quốc đã mang phần kỹ thuật này bán cho nước Nhật, nhưng mà Nhật tự mình lại không làm được. lại âm thầm bắt cóc một nhóm nhà khoa học về sinh vật và cơ nhân của Long quốc chúng ta đi nghiên cứu cho bọn chúng.
Mười Một trầm mặc một hồi lâu, rồi lại vẫn lạnh nhạt bỏ lại một câu:
- Ta không có hứng thú.
Sau đó liền bước đi.
Lãnh Dạ liền kêu lên:
- Kỳ thật lần này nhiệm vụ của chúng ta rất đơn giản, thù lao lại rất cao. Chỉ là hết sức cứu thoát những nhà khoa học đã bị bắt cóc đi. Nếu thật sự không được thì phải cứu ra ba người Lăng Vân, Sở Phàm và Trương Đào, ba người bọn họ là sức mạnh của ngành sinh vật cơ nhân học Long quốc …
Mười Một lại một lần nữa dừng bước, chậm rãi xoay người lại hỏi:
- Ngươi vừa nói cái gì?
Lãnh Dạ ngẩn ra:
- Ta nói cái gì?
- Ba người kia là ai?
- Tiến sĩ Lăng Vân, nam, năm mươi chín tuổi, tiến sĩ đầu ngành nghiên cứu cơ nhân sinh vật Long quốc. Sở Phàm, nữ, bốn mươi bảy tuổi, là tiến sĩ đầu ngành trẻ nhất của Long quốc chúng ta …
Mười Một ngăt lời nói:
- Chủ thuê là ai?
Lãnh Dạ có chút sửng sốt, sau đó vui mừng lẫn sợ hãi hỏi:
- Ngươi đáp ứng sao?
Mười Một lại hỏi một lần nữa:
- Chủ thuê là ai?
Lãnh Dạ day day cái mũi, suy nghĩ một lát, sau đó vẫn là nói ra:
- Là Văn tiên sinh. Loại việc công kích nước khác này quốc gia không tiện ra mặt, nên giao cho Văn tiên sinh, lấy danh nghĩa của hắn thuê lính đánh thuê.
Dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Ta bình thường cũng không ở chỗ này, vừa đúng hôm nay Văn tiên sinh mời ta đến thương lượng chuyện này, hy vọng mang chuyện này giao cho ta toàn quyền phụ trách. Ta chỉ vừa mới ở chỗ hắn đi ra thì thấy ngươi đang ngồi xe đi lên núi, ta liền ở chỗ này chờ ngươi đi xuống.
Mười Một trầm tư một lúc rồi hỏi:
- Có kế hoạch cụ thể chưa?
Lãnh Dạ lắc lắc đầu nói:
- Ta vừa mới tiếp nhận nhiệm vụ, ngay cả tư liệu cũng chưa kịp chỉnh lý lại.
- Tư liệu ở đâu?
- Trên xe của ta.
- Xe ngươi ở đâu?
Lãnh Dạ chỉ chỉ về phía căn biệt thự của Văn Cường ở phía sau.
- Mang đến đây, ta đợi ngươi.
Mười Một nói xong liền đi sang một bên, tựa vào vách núi, rồi không nói lời nào nữa.
Lãnh Dạ tựa hồ cũng quen thuộc tính tình của Mười Một, cười cười rồi quay người đi về phía xe.
Một lát sau, đầu tiên là một chiếc xe jeep màu đen đi tới, một người bảo vệ từ trên xe nhảy xuống, liếc mắt nhìn Mười Một một cái rồi xoay người trở lại. sau đó Lãnh Dạ và Văn Cường cũng đi ra, Văn Vi đi theo phía sau hai người, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn Mười Một.
Mười Một cùng không ngoài ý rời khỏi vách núi, chậm rãi đi về phía chiếc xe jeep.
Văn Cường đi về phía trước một bước, vươn tay ra nói:
- Mười Một, Lãnh Dạ nói lần này ngươi sẽ giúp chúng ta, thật sự phải cảm ơn ngươi.
Mười Một liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói:
- Ta không phải là giúp ngươi.
Văn Cường không chút giấu vết thu tay lại cười nói:
- Bất kể là ngươi có mục đích gì, chỉ cần ngươi có thể hỗ trợ là tốt lắm rồi. ta mới đầu còn lo lắng, chỉ dựa vào một người Lãnh Dạ khó khắn rất lớn, bây giờ có ngươi ra nhập, khẳng định là có thể mã đáo thành công.
Mười Một yên lặng đi đền ngồi vào một ghế, nói một câu:
- Ta là Sở Nguyên.
Sau đó tựa lưng ra sau nhắm mắt dưỡng thần.
Văn Cường và Văn Vi quay mặt nhìn nhau.
Lãnh Dạ có chút xấu hổ nói:
- Ngươi đừng trách hắn, tính tình hắn vốn như vậy. À, được rồi, Văn tiên sinh, Mười Một bây giờ đã đổi tên rồi, gọi là Sở Nguyên.
Văn Cường vỗ vỗ vào vai Lãnh Dạ, ha ha cười to nói:
- Rõ rồi, rõ rồi. các vị mau đi đi, cẩn thận một chút, biết chưa.
Lãnh Dạ gật đầu nói:
- Biết rồi. Vậy, Văn tiên sinh, chúng ta đi trước đây. Tiểu Vi, ta đi nhé.
Văn Vi quay về phía Lãnh Dạ mỉm cười, sau đó ánh mắt lại một lần nữa hướng về phía Mười Một.
Văn Cường vỗ vỗ vai Lãnh Dạ, Lãnh Dạ cười cười rồi xoay người lên xe. Đến khi xe đi xa, Văn Cường liền bỏ đi khuôn mặt hòa ái tươi cười lộ ra lúc trước, nghiêm mặt nói:
- Tiểu Vi, hoa hồng rất đẹp, nhưng nó có gai, nếu như không lấy được nó, lại thành ra chính mình bị thương.
Văn Vi thu hồi ánh mắt, nhìn về Văn Cường, nhẹ giọng nói:
- Con biết rồi, cha.
Văn Cường trìu mến xoa xoa đầu nàng, ôn như nói:
- Trở về thôi.
- Vâng.
Trong một chiếc xe đang chạy trên đường, Mười Một đột nhiên mở mắt ra hỏi:
- Văn Cường thuộc loại người gì?
Lãnh Dạ sửng sốt một chút, nói:
- Người rất tốt. sao vậy?
- Không có gì.
Mười Một một lần nữa nhắm mắt lại.
Văn Cường vẫn luôn tạo ra cho Mười Một một loại cảm giác, rất giống Mardy, lại vừa thuộc loại hình hoàn toàn khác so với Mardy. Mardy ngoan lạt ở mặt ngoài, khi hắn càng cười to với ngươi, thì lại càng phải lưu tâm. Mà Văn Cường ngoan thì lại ở tận trong xương cốt, loại người này từ bề ngoài vĩnh viễn không thể nhìn ra được. Mười Một nhớ rất kĩ, chính mình đã hai lần ở trước mặt Văn Cường giết bảo vệ thân cận bên người của hắn, lúc đó Văn Vi vẻ mặt sợ hãi, mà Văn Cường lại không hề không hề động tâm, phảng phất giống như là có chết nhiều người hơn nữa cũng không quan hệ gì tới hắn. Hắn rất trấn định, không chút biểu hiện bối rối. cho nên Mười Một vẫn luôn cho rằng Văn Cường là một con hồ ly, nhìn thì vô hại, nhưng đến khi ngươi mất đi cảnh giác thì sẽ cắn ngươi một miếng.