Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 1178: Âu Dương Lâm cũng bị chôn 5 (1)

Chương 1178: Âu Dương Lâm cũng bị chôn 5 (1)


Cùng với tiếng súng giảm thanh, hơn ba mươi người còn lại của Vương gia và Dương gia cũng lần lượt chết đi. Mười Một đã thay đến băng đạn thứ ba, khi băng đạn chỉ còn một nửa, những người vừa nằm trên mặt đất rên ri thống khổ rốt cuộc chẳng bao giờ phát ra âm thanh gì được nữa.

Mười Một cất súng, vẻ mặt bình thản. Khuôn mặt hay ánh mắt hắn đều không có chút dao động nào, một lúc giết chết ba mươi kẻ yếu ớt không thể phản kháng, đối với hắn cũng chỉ bình thường như ăn một bữa cơm. Đôi tay hắn sớm đã nhuộm đầy máu tanh, thêm ba mươi mạng người nữa thì có là gì?

Trong mắt những người như họ, mạng sống chẳng là cái gì.

Bởi vì máu của bọn họ, sớm đã lạnh rồi.

Lương tri, đã vứt bỏ từ lâu.

Trong thế giới của họ, ngươi không máu lạnh, không hung ác thì nhất định ngươi sẽ không sống sót được. Đó là một thế giới nơi mà người ăn thịt người, mạnh thì sống, yếu thì chết, đó chính là quy luật muôn đời nay trên thế giới này. Đạo lý này" Mười Một đã hiểu ngay từ nhỏ.

Khi Mười Một trở lại bốn người kia đang đứng trên sườn núi nhìn những binh lính đang xông lên núi.

Thiên Táng đi đến bên cạnh hắn, nhìn khung cảnh tấp nập dưới núi. cười khổ nói: "Hi vọng cái danh thành viên Long Hồn của ngươi có tác dụng, nếu không thì năm người chúng ta chẳng thể rời khỏi đây."

Mười Một liếc nhìn hắn, không nói gì. Hắn là người Long Hồn, lại còn có chứng nhận là người của cục quốc an, vì vậy bọn họ rất an toàn. Hiện giờ phải chờ xem Âu Dương Bác sẽ giao hắn cho Long Hồn, hay là sẽ niệm tình xưa mà thả hắn đi rồi.

Mấy người bọn họ cứ đứng như vậy trên sườn núi, không hề di chuyển. Quân đội dưới núi đã dần dần tiến lên núi.

Hơn sáu trăm người chia ra tìm kiếm, tiến dần lên núi, nhanh chóng có người phát hiện ra đám Mười Một, hét lớn lên sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ họ.

Đám Mười Một bình tĩnh đứng đó, không cầm vũ khí, cũng không có ý chạy trốn, bình thản nhìn mấy tiểu đội binh lính này bao vây họ.

Hơn ba mươi khẩu súng đồng loạt chĩa vào bọn họ, người có quân hàm cao nhất trong đó gào lên: "Không được nhúc nhích!"

Thiên Táng giơ hai tay lên, ra vẻ vô tội, nói: "Chúng ta có nhúc nhích đâu..."

Vịt Bầu ở bên cạnh không nhịn được bật cười, lúc nào rồi mà Thiên Táng vẫn còn có tâm trạng nói đùa.

Tên sỹ quan vừa nãy lại hô: "Các ngươi là ai?"

Thiên Táng chỉ vào mặt mình, nói : "Ta là người da trắng." Sau đó hắn lại chỉ vào bọn Mười Một, nói: "Bọn họ là người da vàng."

"Hahahaha..." Vịt Bầu không nhịn được nữa ôm bụng cười ha hả. Ánh mắt của Tuyết Linh Nhi cũng lộ ra chút ý cười.

Tên sỹ quan kia tức giận nói: "Mẹ kiếp. Trêu chúng ta à?"

Thiên Táng lập tức giơ hai tay lên cao, kêu oan: "Ta đâu có làm gì? Ta quả thật là người da trắng, có lẽ tiếng Trung của ta không tốt, hiểu sai ý ngươi? Đúng rồi, trêu là có ý gì?"

"Mẹ kiếp!" Tên sỹ quan mắng lớn một câu, lại trừng mắt hỏi Mười Một: "Các ngươi là ai?" Sau đó hắn nhìn đống thi thể gần đó, nhíu mày nói : "Những người là do các ngươi giết?"

Mười Một không nói gì, chỉ mở túi, lấy ra một ít giấy tờ, ném qua.

Tên sỹ quan bắt lấy thứ Mười Một vừa ném, khi nhìn thấy chữ ""Cục quốc an"" hắn không khỏi sửng sốt. Tên sỹ quan quân cầm đèn pin soi, cẩn thận so sánh ảnh chụp với Mười Một, sau đó khép giấy tờ lại, đi tới trả cho Mười Một, giọng điệu đã lịch sự hơn rất nhiều, nói: "Ta không thể xác định được giấy tờ của ngươi là thật là giả, vậy nên các ngươi phải theo chúng ta một chuyến, đi gặp cấp trên của chúng ta."

Mười Một khẽ gật đầu, nhận lại giấy tời, hỏi: "Âu Dương tướng quân cũng ở đây?"

"Thủ trưởng không tự mình tới đây, lần hành động này do tiểu đoàn trưởng Hứa chỉ huy."

Nghe được Âu Dương Bác không tới, Mười Một cũng không lộ ra biểu hiện gì khác thường, lạnh nhạt hỏi: "Âu Dương Lâm thì sao?"

Tên sỹ quan này lại ngẩn người, giọng điệu lại hòa hoãn hơn rất nhiều, nói: "Âu Dương thượng tá có tham dự lần hành động này."

"Ta muốn gặp Âu Dương Lâm."

Tên sỹ quan kia do dự một chút, sau cùng gật đầu nói: "Được, nhưng ta không biết giờ Âu Dương thượng tá đang ở đâu, hay là trước hết mấy vị cứ xuống, chúng ta sẽ thông báo cho ngài ấy."

Mười Một đầu nói: "Dùng bộ đàm liên lạc với hắn, nói cho hắn biết ta đang chờ hắn ở đây."

Tuy bây giờ là thời đại công nghệ, mỗi người đều có điện thoại, nhưng Mười Một biết kỷ luật của quân đội rất nghiêm, lúc thực hiện nhiệm vụ tuyệt đối không được mang điện thoại. Cho dù bây giờ Âu Dương Lâm có mang di động đi thì chắc chắc cũng đang tắt máy, muốn tìm hắn thì chỉ có thể nhờ vào bộ đám.

"Việc này..." Tên sỹ quan cấp úy này lộ ra vẻ khó xử, đúng ra hắn không thể quyết định chuyện này, nhưng là người ta rõ ràng là biết hai cha con Âu Dương Bác và Âu Dương Lâm, hơn nữa nghe giọng điệu của hắn thì dường như Âu Dương Lâm còn phải nghe mệnh lệnh của hắn. Việc như vậy, người sỹ quan này cũng không biết nên làm gì cho ổn thỏa, ngẫm nghĩ hồi lâu sau đó gật đầu nói: "Được. Nhưng trước khi Âu Dương thượng tá đến, Các ngươi không thể rời khỏi tầm mắt của chúng ta. Được chứ?"

Mười Một gật đầu đồng ý, tên sỹ quan bèn xoay người bước đi. Mà đồng thời cái kia chỉ vào. Hơn ba mươi khẩu súng đang chĩa vào bọn họ cũng thu lại, có điều hơn ba mươi binh sỹ này vẫn chưa rời đi.

Bảy, tám phút về sau, từ xa có một đám người vội vã chạy đến. Người đi đầu chính là Âu Dương Lâm.

Thấy Mười Một vẫn bình yên vô sự, Âu Dương Lâm thở phào nhẹ nhõm, cười mắng: "Tiên sư nhà ngươi, làm ta mệt chết. Thì ra các ngươi đều đang ở đây, mất công ta chạy lung tung tìm kiếm." Âu Dương Lâm nói xong liền quay sang phát tay với hơn ba mươi binh sỹ đang trông chừng đám Mười Một: "Được rồi, chỗ này không có chuyện gì đâu, tiếp tục đi làm nhiệm vụ đi."

Tên sỹ quan vừa gọi hắn đến do dự nói: "Thượng tá, bọn họ..."

Âu Dương Lâm trừng hắn một cái, lớn tiếng quát: "Bọn họ cái gì? Ngươi rất rảnh rỗi sao? Không thấy trên mặt đất toàn là người chết à? Chuyển đi cho ta. Ngoài ra đi tìm xem có ai còn sống không.

Thấy Âu Dương Lâm nói vậy, tên sỹ quan kia cũng không dám nói gì thêm, chào điều lệnh hô "Rõ!" Sau đó, hắn chỉ huy ba mươi binh sỹ kia chuyển thi thể đi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch