Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 1187: Không thể lấy lại được quá khứ (1)

Chương 1187: Không thể lấy lại được quá khứ (1)


Nhân sinh tựa như một tuồng kịch.

Mỗi người đều đang diễn trò, đeo chiếc mặt nả giả nhân giả nghĩa, đóng vai của riêng mình. Khi kéo xuống mặt nạ, trên mặt vẫn còn đeo mặt nạ.

Trong cuộc sống, chúng ta đều là con hát, diễn trò cho kẻ khác.

Không ai có thể nhận ra, dưới tuồng kịch này, dưới tấm mặt nạ này là một con người như thế nào.

Có người từng nói, trên đời này lòng dạ đàn bà là khó lường nhất. Thật ra việc đó không đúng, bất kể là ai thì cũng khó có thể nắm được lòng dạ của người khác, thế nên có câu ""tri nhân tri diện bất tri tâm"".

Vậy nên, thứ khó hiểu nhất trên đời này là lòng người.

Lòng người có rất nhiều loại, thật tình, giả dối, tấm yêu quý, lương thiện, động ác, ích kỷ, dối trá, và còn... dã tâm.

Vương Thiên Ngân rốt cuộc là loại người nào? Trên mặt hắn đeo một cái mặt nạ như thế nào? Mà lòng dạ phía dưới chiếc mặt nạ ấy như thế nào?

Không ai có thể biết được, người có thể hiểu rõ hắn cũng chỉ có chính hắn.

Nhưng Mười Một biết, hắn có dã tâm, thầm lặng nhưng mãnh liệt. Thế nên Mười Một chỉ cần vài lời đã làm dã tâm đó bùng cháy. Có thể đoán được, Vương gia sẽ nhanh chóng xảy ra một cuộc nội đấu lớn, người cuối cùng có thể đứng vững trong cuộc đấu mới là người chiến thắng. Nhưng Mười Một tin rằng kẻ thắng sẽ là hai cha con Vương Đức và Vương Thiên Ngân.

Mười Một chưa từng gặp Vương Đức nên không đánh giá được gì, có điều nếu những điều Lục Đạo nói là thật thì Vương Đức cũng không phải kẻ tâm thường. Mười Một đã hiểu được đại khái về con người Vương Thiên Ngân, bình tĩnh trấn định, đối mặt với cái chết mà vẫn có thể thản nhiên, hơn nữa là trí tuệ và dã tâm của hắn, những thứ đó đều thể hiện hắn không phải kẻ tầm thường. Tin rằng chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn.

Một hiệp nghị bí mật đã được thỏa thuận tại nhà hàng này, Mười Một và Vương Thiên Ngân tạm thời trở thành đồng minh, sở dĩ nói là tạm thời là bởi quan hệ này có thể tiếp tục duy trì hay không phụ thuộc vào việc Mười Một có thể giết chết các trưởng lão kia hay không, nếu hắn thất bại thì hiệp nghị này cũng chẳng có giá trị gì.

Không biết có phải ông trời cũng đang ăn mừng việc Mười Một có thêm đồng minh hay không mà sau khi Vương Thiên Ngân chấp nhận điều kiện của Mười Một, Gia Cát Tuệ liền bưng một đĩa rau rực rỡ tên là "Dục Hỏa Hồng Liên"" tới. Gia Cát Tuệ lén nhìn vẻ mặt của hai người, hình như không có gì khác thường, hơn nữa vẻ mặt Vương Thiên Ngân có vẻ tươi tỉnh hơn trước nhiều. Tuy trong lòng cảm thấy rất nghi hoặc nhưng trên mặt cô cũng không biểu lộ gì, đặt đĩa thức ăn lên bàn, nói: "Đây là Dục Hỏa Hồng Liên, mời hai vị chậm rãi thưởng thức."

Vương Thiên nhiệt tình với Mười Một như đã là bạn bè lâu năm, giới thiệu: ""Ta rất thích món này, ngươi có bị lừa bởi nó trông giống đóa hoa sen, thực ra nó được làm bằng bánh mật. Thế nhưng khi mới ăn cũng không có hương vị của bánh mật, rất giòn, hơn nữa khi ăn còn có thể cảm thấy hương vị tươi mát của thực vật trong miệng. Ngươi thử xem."

Mười Một lắc đầu, chẳng thèm nhìn món ăn này đến một lần, đứng lên nói: "Ta đi đây."

"Hả?" Vương Thiên Ngân ngạc nhiên nói: "Ngươi dùng cơm rồi hãy đi?"

"Không được, ta chờ tin tức của ngươi." Mười Một nói xong liền quay người rời đi, trong khoảnh khắc hắn quay người, ánh mắt của hắn và Gia Cát Tuệ chạm vào nhau. Sau đó Mười Một đi tiếp, bỏ qua nhau chỉ trong gang tấc, hình ảnh cô gái này chẳng thể lưu lại chút gì trong lòng Mười Một.

Máy mủ ruột già cũng không thể gắn kết được hai người, lúc Mười Một bước chân đi, họ vẫn là người của hai thế giới khác nhau như trước. Một người là chị, một người là em, ngẫu nhiên gặp nhau nhưng lại. Không có tương phùng, không có vui mừng, cũng không có gì phảu tiếc nuối. Bởi vì đối với bọn họ, người kia cũng chỉ là người dưng mà thôi.

Có lẽ, cả đời này cũng sẽ không lại gặp nhau...

Vận mệnh trêu ngươi, chỉ một cái xoay người, có lẽ đã bỏ lỡ cả đời. Từ nay về sau, một người ở đông, một người ở tây, không hề liên quan gì đến nhau. Dù có cố gắng đến đâu cũng không tránh được vận mệnh trêu ngươi, chỉ một cái chớp mắt của thượng đế thì kết cục đã hoàn toàn biến đổi.

Gia Cát Tuệ nhìn theo bóng lưng của Mười Một, ngẩn người hồi lâu. Thân ảnh cô đơn kia đã lưu lại ấn tượng rất sâu cho cô. Bước chân của hắn rất nặng, rất nặng, phảng phất như trên vai hắn có gánh nặng ngàn cân, mỗi một bước đi đều phải gắng sức.

Hắn rốt cuộc là người như thế nào? Chuyện xưa của hắn ra sao?

"Tiểu Tuệ?" Giọng nói của Vương Thiên Ngân kéo Gia Cát Tuệ về thế giới thật, cô tỉnh táo lại, lập tức đáp: "À? Sao thế?"

Vương Thiên Ngân cười nói: "" Ngươi sao thế? Trông có vẻ rất bồn chồn."

"À, không có gì."

Vương Thiên Ngân nhìn theo Mười Một, cười hỏi: "Ngươi thích hắn à?"

Gia Cát Tuệ trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: ""Nói lung tung. Ta chỉ cảm thấy hắn..ừm...rất đặc biệt."

"Đặc biệt?"

"Đúng vậy, ánh mắt của hắn..." Gia Cát Tuệ suy nghĩ một lát nhưng không tìm ra được từ nào thích hợp để diễn tả, đành lắc đầu cười nói: "Ta không biết phải diễn tả như thế nào."

Vương Thiên Ngân nói thay cô: "Rất lạnh, không có cảm xúc?"

"Cũng gần như vậy." Gia Cát Tuệ cười tự giễu, thực ra cô biết ánh mắt của nam nhân kia rất lạnh lẽo, không có cảm xúc tất cả chỉ là do hắn ngụy trang. Cô có thể cảm giác được hắn chôn giấu con người thật của mình rất sâu, sâu đến mức không có ai có thể tìm được, sau đó dùng sự lành lùng để che giấu bản thân. Vì thế nhìn qua trông hắn lạnh lùng, nhưng là Gia Cát Tuệ biết đó không phải là con người thật của hắn.

"Đúng rồi." Vương Thiên Ngân nhìn kỹ Gia Cát tuệ, nói: "Nói đến ánh mắt của hắn, ta phát giác hiện nhìn ngươi rất giống hắn, nhất là đôi mắt."

Gia Cát Tuệ cười nói: "Ánh mắt của ta không lạnh như vậy chứ? Nếu ta mà như vậy, ông chủ đã sớm sớm đưổi việc ta rồi."

Vương Thiên Ngân lắc đầu nói: "Ta không nói đến ánh mắt của ngươi, ta nói đến đôi mắt, cả ngũ quan nữa, nhìn qua thấy rất giống. Nhưng nhìn kỹ hơn một chút lại cảm thấy không quá giống. Ừm, có lẽ là do ngươi không có cái loại khí chất xa cách như hắn."

Gia Cát Tuệ không thèm dây dưa với hắn nữa, chuyển sang vấn đề khác: "Đúng rồi, bạn của ngươi đi rồi, nãy gọi nhiều quá sao mà ăn hết được? Để ta đi đổi cho ngươi một suất nhỏ hơn?"

Vương Thiên Ngân khoát tay nói: "Không cần, dù sao cũng đã gọi rồi."

Gia Cát Tuệ nói: "Ngươi thật là lãng phí."

"À, hôm nay ta đang vui, lãng phí một chút cũng đáng. Đúng rồi Tiểu Tuệ, việc tìm phòng mà ta nói với ngươi cứ để từ từ, có lẽ tạm thời ta sẽ không chuyển đi.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch