Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 125: Sinh Vật Kinh Khủng 2 (2)

Chương 125: Sinh Vật Kinh Khủng 2 (2)
Những người còn lại lúc này mới phản ứng, đều vội vàng chạy theo hai người.

Những giỏ sắt trong gian đại sảnh kia đều bị mở ra. Những động vật to lớn bên trong đều bò ra ngoài. Cả gian đại sảnh trong chớp mắt đã trở thành thế giới những sinh vật khổng lồ.

Ngay vừa rồi, Mười Một và Lãnh Dạ cũng nghĩ đến một chuyện. Cuồng Triều lúc rút lui từng nói, hắn lưu lại chương trình virus chưa kích hoạt, nếu Tiểu Trùng quốc nôn nóng muốn đoạt lại quyền khống chế hệ thống, chương trình virus đó sẽ tự động bị kích hoạt, chỉ trong nháy mắt sẽ phá hủy hệ thống mạng nơi này.

Tất cả những cái giỏ này đều do mạng khống chế. Đây là ý niệm cùng lướt qua trong đầu hai người. Virus của Cuồng Triều đã phá hủy toàn bộ mạng ở đây, giỏ sắt mất đi sự khống chế, cửa giỏ liền tự động được mở ra.

Mấy khoa học gia chạy sau cùng bị một con chuột lớn, động tác rất nhanh nhẹn, linh hoạt đuổi theo, tức thì phía sau truyền đến tiếng kêu la thảm thiết. Những khoa học gia còn lại dốc hết sức co cẳng chạy như điên. Trong tình huống này, bọn họ cũng không thể quan tâm đến ai khác được nữa. Ai mà chẳng biết, chỉ cần bị cái thứ kinh khủng này bắt được, chắc chắn chỉ còn đường chết. Đáng tiếc khoa học gia chung quy cũng chỉ làm công việc nghiên cứu, chẳng có thời gian đâu để rèn luyện thân thể, về phương diện tốc độ kém xa Mười Một và Lãnh Dạ, dù hai người bọn họ còn phải chiếu cố cho người khác, nhưng so với bọn họ vẫn nhanh hơn nhiều. Đám người này vốn dĩ nhân số chẳng bao nhiêu, trong chốc lát nhân số đã lại nhanh chóng giảm bớt.

Mười Một sợ cơ thể Sở Phàm mỏng manh yếu ớt, ôm lấy nàng chạy như điên như dại, còn Lãnh Dạ cũng đã sớm kẹp Lăng Vân dưới nách, vác Trương Đào trên vai theo sát phía sau Mười Một. Mặc dù hắn mang theo hai người, nhưng tốc độ cũng không giảm bớt chút nào.

Chạy chưa được bao xa, thì Hầu Tử ở phía trước chạy đến. Khi hắn nhìn thấy mấy con chuột bạch khổng lồ theo sát Mười Một và Lãnh Dạ, ngẩn người ra một chút, rồi lập tức đưa súng lên nhắm bọn chuột đó mà nã.

Sức sống của bọn chuột ấy mãnh liệt phi thường. Sau khi bị trận cuồng phong của Hầu Tử bắn trúng còn kiên trì xông lên cự ly gần mười mét nữa mới kiệt sức ngã xuống. Ngã xuống đất rồi bọn chúng vẫn chưa chết, tiếp tục giãy dụa muốn bò đến.

Mười Một nhanh chóng xông đến bên Hầu Tử, khi Lãnh Dạ lướt qua vai hắn, chuyển Lăng Vân đang cắp dưới nách sang cho Hầu Tử, Hầu Tử đặt Lăng Vân trên vai, cũng nhanh chân chạy theo sau hai người. Lúc này, đám khoa học gia trừ Trương Đào, Lăng Vân và Sở Phàm không một ai sống sót, toàn bộ đều bị chết dưới những cái răng của mấy con chuột to lớn kia, khuôn mặt bị cắn đến nỗi hoàn toàn biến dạng.

Mười Một ôm Sở Phàm chạy trước nhất, khi băng qua một đoạn giao nhau, hắn đột nhiên quẹo vào thông đạo bên cạnh, Hầu Tử và Lãnh Dạ cũng không suy nghĩ nhiều liền rẽ vào theo.

Ngay khi Hầu Tử cuối cùng chạy vào, một nhóm lính Tiểu Trùng quốc ở ngã tư trước mặt chạy ra, nếu vừa rồi bọn Mười Một tiếp tục đi về phía trước, chắc chắn sẽ gặp phải nhóm lính này.

Khi nhóm lính này xuất hiện vừa vặn nhìn thấy thân ảnh của Hầu Tử, bọn chúng lập tức hô lớn xông vào, một người trong đó quay qua quay lại la hét điều gì đó, toàn bộ đám binh lính đó bỗng nhiên dừng lại, nghiêng tai lắng nghe một hồi, sau đó quay sang nhìn nhau.

Trong thông đạo bọn Mười Một vừa đi qua, truyền ra tiếng kêu “chit chít”, âm thanh càng lúc càng rõ ràng hơn, rất nhanh, một bầy chuột hình thể to lớn hiện ra, xông đến chỗ nhóm lính này.

Đám lính miệng hét thất thanh, những cây súng trong tay nhằm bầy chuột điên cuồng xả đạn. Chuột còn chưa bị giết, đám lính lại kinh hãi phát hiện trên vách tường từ từ xuất hiện vô số những con nhện thể hình cực lớn, cũng đang tiến về phía chúng...

“Phòng điều khiển ở đâu?” Mười Một vừa chạy vừa la lớn.

Lăng Vân và Trương Đào không biết bị dọa hay vì vừa rồi chạy quá nhanh, lúc này chẳng còn sức đâu mà trả lời, cả hai đều không nói được tiếng nào.

Sở Phàm giơ tay lên, chỉ về một hướng, Mười Một cũng không suy nghĩ nhiều, liền nhằm theo hướng nàng chỉ mà chạy đến. Binh lính Tiểu Trùng quốc tiến nhập vào tầng hầm thứ ba ngày càng nhiều, nhưng cũng may Mười Một có khả năng tiên đoán được phương thức của bọn chúng, lần nào cũng đều tránh được binh lính trước một bước. Sáu người dưới sự im lặng chỉ dẫn của Sở Phàm, cùng với năng lực nhận thức kinh người của Mười Một, rốt cuộc cũng hữu kinh vô hiểm chạy đến phòng điều khiển.

Vừa đến cửa phòng điều khiển, Mười Một đột nhiên ném Sở Phàm trong tay sang bên cạnh, còn hắn thì chụp lấy một bóng đen đang vọt đến, lăn về phía trước.

“Sở Nguyên!” Lãnh Dạ hét lớn. Mọi người lúc này mới nhìn rõ, thì ra bóng đen kia chính là một con cảnh khuyển biến dị. Lông chó trên người con cảnh khuyển này đã bị tróc sạch, da trên cơ thể đầy những khối vật thể sưng đỏ lớn bé khác nhau, giống như bị ghẻ, hình dạng hết sức ghê tởm.

Lúc này, con cảnh khuyển biến dị đang ngoạm lấy cánh tay trái của Mười Một, điên cuồng cắn xé, trong cổ phát ra tiếng “xích xích”. Tay phải Mười Một rút ra một thanh chủy thủ, đâm mạnh vào người nó, nhưng nó vẫn không hề hay biết tiếp tục cắn. Mười Một nghiến răng, thanh chủy thủ trong tay lại đâm hết nhát này đến nhát khác lên người nó, cũng không biết được là bao nhiêu nhát, cuối cùng con cảnh khuyển này chầm chậm há miệng ra, ngã xuống bên cạnh.

Mười Một đứng dậy, cánh tay trái của hắn đã thành một đống máu thịt bầy nhầy.

“Đại ca...”

“Sở Nguyên, ngươi không sao chứ?” Hầu Tử và Lãnh Dạ chạy đến bên cạnh hắn hỏi. Trương Đào và Lăng Vân hơi kinh ngạc, song lại có chút cảm động nhìn Mười Một. Còn Sở Phàm lại nhìn Mười Một với thần sắc phức tạp.

Mười Một lắc đầu nói: “Vào phòng điều khiển trước đã.”

Mọi người tiến vào phòng điều khiển, Lãnh Dạ và Hầu Tử đóng cửa phòng, lại còn đẩy hai cái tủ sắt sang chặn cửa phòng.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Lãnh Dạ mới nhìn Mười Một hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao.” Mười Một tay phải nâng tay trái, thản nhiên nói: “Phòng điều khiển này là trung tâm ở đây, khống chế đầu cuối hệ thống mạng của căn cứ số 2, có lẽ tạm thời an toàn.”

Hầu Tử cởi áo, buộc cánh tay trái của Mười Một lên phía trước, lại phát hiện bắp cơ trên cánh tay trái của Mười Một hầu như đều bị xé nát, thậm chí có thể nhìn thấy cả những đầu khớp xương trắng bệch ở bên trong.

Hầu Tử giọng đầy lo âu: “Đại ca, vết thương của ngươi cần phải được xử lý càng nhanh càng tốt.”

Mười Một vẫn giữ vẻ bình thản, trên khuôn mặt hắn không nhìn ra được chút biểu hiện thống khổ nào, nhàn nhạt nói: “Hiện tại không thể ra ngoài, để cho binh lính Tiểu Trùng và bọn quái vật này cắn xé với nhau, chúng ta đi tiếp.”

“Nhưng thương thế của ngươi...”

Mười Một lắc đầu, không cho Hầu Tử nói thêm gì nữa.

Hầu Tử bĩu môi, lo giúp hắn băng bó vết thương trước.

Lúc này, Sở Phàm nhẹ giọng hỏi: “Ngươi... tên là Sở Nguyên?”

Mười Một “ừm” khẽ một tiếng.

“Ngươi có quan hệ ra sao với chị ta?”

Mười Một vừa mở miệng định nói, đột nhiên toàn thân nổi lên một cơn đau kịch liệt, hệt như bị điện cao áp đánh trúng. Sau đó, hắn ngả đầu sang một bên, rồi té ra đất ngất xỉu.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch