Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 1264: Anh Lạnh Lùng, Em Ôn Nhu 3 (2)

Chương 1264: Anh Lạnh Lùng, Em Ôn Nhu 3 (2)
"

Mười Một không lên tiếng, cũng không gật đầu, cũng không lắc đầu, không nhìn cô.

Âu Dương Nguyệt Nhi đưa lưng về phía hắn, cười khổ, có nhịn xuống nước mắt mặn chát. Cô nhẹ nhàng mở khóa, lặng lẽ đi ra ngoài.

Trong phòng, ánh mắt Mười Một lộ ra chút mê mang, nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất.

Có lẽ không phải hắn chưa từng động lòng, cũng không phải là không có khả năng, chỉ có điều hai người hữu duyên vô phận, tình thâm duyên mỏng, tình yêu đến không đúng thời điểm...

Âu Dương Nguyệt Nhi quay lại phòng bệnh của mình ở bên cạnh, cô đứng bên cửa sổ nhưng cũng chẳng có tâm trí đi thưởng thức phong cảnh, nước mắt ầng ậc tuôn ra.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, không có cầu vồng rực rỡ, chỉ có một màu xanh vô tận.

Bầu trời không có vết cánh, nhưng chim trời đã từng bay qua. Trong lòng không bị dao cắt, nhưng nỗi đau lại rõ mồn một. Trái tim bị người mình yêu nhất làm tổn thương, còn đau đớn hơ vết thương trên thân thể nhiều.

Sự lạnh lùng của anh làm tổn thương sự ôn nhu của em, anh có biết chăng?

...

"Sở Nguyên." Khi Mười Một đang ngồi im lặng suy tư thì giọng nói của Cuồng Triều bỗng vang lên: "Âu Dương Bác muốn nói chuyện với ngươi."

Mười Một đứng lên, đi về phía nhà vệ sinh, nói: "Nối máy đi."

Tiếng ""tích"" nhỏ vang ra từ bộ đàm, sau đó đó giọng nói trầm ấm chững trạc của Âu Dương Bác vang lên: "Ta là Âu Dương Bác."

"Ừm." Mười Một đáp. Có lẽ ở Long quốc chỉ có Mười Một mới dám trả lời Âu Dương Bác như vậy. Cho dù là lãnh đạo tối cao của quốc gia thì khi trò chuyện cùng Âu Dương Bác cũng không bất lễ như vậy.

Không biết Âu Dương Bác tức Mười Một hay hắn đang nghĩ xem nên nói gì mà lại im lặng, Mười Một không thấy hắn nói gì thì lại hỏi: "Có việc?"

Giọng nói trầm ổn của Âu Dương Bác lại vang lên: "Ta đang đợi ngươi giải thích."

"Giải thích cái gì?"

Giọng nói của Âu Dương Bác đã có chút tức giận: "Ngươi không cảm thấy mình nên giải thích với ta sao?"

"Trương Chấn? Hay là Âu Dương Nguyệt Nhi?"

Âu Dương Bác lạnh lùng nói: "Ngươi nói xem?"

Mười Một đóng nắp bồn cầu sau đó ngồi lên, nói: "Ngươi không cần quan tâm đến Trương Chấn, ta sẽ đi Thái Lan giải quyết hắn."

Âu Dương Bác không nói gì, hiển nhiên là đang chờ Mười Một giải thích.

"Còn chuyện Âu Dương Nguyệt Nhi, ta làm vậy để cứu cô ấy."

"Ta biết ngươi làm vậy để cứu nó, nhưng chỉ một câu vì cứu người mà có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì sao?"

Mười Một nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"

Âu Dương Bác không đáp mà hỏi ngược lại: "Ngươi tính giải quyết quan hệ của ngươi và Nguyệt Nhi thế nào?"

Mười Một thản nhiên nói: "Ta không có quan hệ gì với cô."

"Rầm!" Âu Dương Bác vỗ mạnh xuống bàn, làm cho ly chén trên bàn cũng phải rung lên. Bất kỳ một người cha nào thấy con gái có quan hệ với một người đàn ông nhưng người đàn ông đó lại chối bỏ trách nhiệm cũng sẽ tức giận. Huống hồ với địa vị của Âu Dương Bác thì hắn lại càng phải tức giận.

"Sở Nguyên." Âu Dương Bác nghiến răng nói: "Đừng tưởng rằng có Long Hồn che chở thì ta không dám động tới ngươi. Con gái của Âu Dương Bác ta không phải ai cũng có thể đụng vào, lại càng không có ai dám đụng vào sau đó chối bỏ trách nhiệm!"

Mười Một bình thản hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Kết hôn. Năm nay đính hôn, năm sau kết hôn!"

Mười Một thản nhiên nói: "Ngươi cứ mơ đi."

"Tiên sư ngươi!" Âu Dương Bác cũng tức giận, chửi một câu chẳng hợp chút nào với địa vị của hắn, hắn quát vào điện thoại: "Ngươi thử trốn xem!"

Mười Một cảm thấy chuyện này rất vớ vẩn, sao hắn cứu người mà lại bị bức hôn? Hơn nữa chưa nói hắn không đồng ý, cho dù hắn đồng ý thì cũng không thể kết hôn. Tình cảm là gánh nặng, hôn nhân chính là phần mộ. Một sát thủ chỉ có thể sống trong bóng tối, nếu hắn kết hôn thì chẳng khác gì đã bước một chân vào trong mộ, còn chân kia thì sớm muộn gì cũng bước vào.

Có Âu Dương Bác và Long Hồn bảo vệ, có lẽ sau khi Mười Một kết hôn với Âu Dương Nguyệt Nhi hắn có thể từ bỏ cuộc sống trước kia, sống một cuộc sống bình thường. Nhưng hắn không muốn làm như vậy, bởi vì hắn chưa báo thù được cho Sở Hải Lan, bởi vì hắn biết mình chỉ còn bảy tháng. Đối với hắn từng phút từng giây đều đáng giá, hắn sẽ không lãng phí nó vào một việc vô nghĩa như hôn nhân. Mười Một là một chiến sĩ, từ khi hắn rời bỏ Ma Quỷ thì hắn mãi mãi là một chiến binh, không thể nào sống cuộc sống của người bình thường. Kết cục cuối cùng của hắn chỉ có thể là chết trận sa trường, chết trong chiến đấu mới là kết cục tốt nhất dành cho hắn chứ không phải là nằm chờ chết một cách đáng thương trên giường bệnh.

Âu Dương Bác đợi một lúc vẫn chưa thấy Mười Một nói gì, cứng rắn nói: "Tại sao không nói gì?"

"Ngươi rất rỗi hơi."

Âu Dương Bác nghiến chặt răng, tức giận nói nói: "Ngươi có tin cả đời này ngươi không thể rời khỏi kinh thành không?"

Mười Một trả lời bất cần: "Không tin."

"Ngươi..." Âu Dương Bác tức điên lên, người khác có xếp hàng muốn cưới con gái hắn hắn cũng chẳng thèm quan tâm, vậy mà hắn lại phải cầu tên nhãi Mười Một này lấy con hắn. Âu Dương Bác hắn là ai? Hắn sẽ đau đầu vì chuyện tìm rể? Chỉ cần hắn mở miệng thì thanh niên xuất sắc khắp cả nước sẽ xếp hàng cho hắn lựa chọn. Hơn nữa Âu Dương Nguyệt Nhi là ai? Nếu cô muốn lấy chồng thì chỉ cần nói một câu, e rằng lúc đó người tới cầu hôn sẽ chật kín cả kinh thành.

Đáng tiếc trong mắt Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ có mình Mười Một, ngoài hắn ra cô không quan tâm đến người đàn ông nào khác.

Có người nói, khi yêu thì đàn ông cúi đầu nhìn xuống, phụ nữ thì ngẩng đầu nhìn lên. Tình yêu giống như một ngọn núi lớn, đàn ông leo càng cao thì có thể nhìn xuống càng nhiều phụ nữ. Mà phụ nữ nhân leo càng cao thì lại có càng ít đàn ông đáng để cho cô yêu.

Những lời này vô cùng chuẩn xác, Âu Dương Nguyệt Nhi càng ngày càng có địa vị, có danh tiếng, những người đàn ông đáng để cô thích lại càng ngày càng ít. Nhưng không ngờ cô lại chọn phải một người đàn ông chẳng thèm quan tâm đến mình.

Người ta không quan tâm đến cô cũng không sao, con gái của Âu Dương Bác hắn cũng không sợ ế. Nhưng hắn nuôi dưỡng đứa con này quá tốt, tốt đến mức gần như hoàn mỹ, nó cũng cố chấp như hắn. Hắn cố chấp về sự nghiệp, còn Âu Dương Nguyệt Nhi cố chấp về tình cảm. Một khi Nguyệt đã chọn ai thì không gì có thể làm thay đổi quyết định của cô.

Âu Dương Bác hiểu rất rõ con gái của mình, nó sẽ không dễ dàng yêu, nhưng đã yêu thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Huống hồ hiện giờ cô đã trao thân cho Mười Một, sau này bất kể trong mắt hay trong lòng Âu Dương Nguyệt Nhi cũng không thể chứa được những người đàn ông khác nữa.

Vậy nên vì hạnh phúc cả đời của con gái, một thượng tướng quân đội như hắn lại phải mất mặt đi bức hôn. Nhưng hắn suýt chút nữa thì bị tức chế, tên khốn Mười Một kia lại trả lời hắn bằng một câu "ngươi cứ mơ đi"".







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch