Chương 1300: Hoàng Hậu Về Đội (2) Không phải cô không muốn bắn nốt phát súng thứ ba giết chết người còn lại mà vừa bắn xong phát thứ hai thì thân thể đã vòng qua bên kia của cây rồi. Động tác của người này linh hoạt mềm mại giống như nước chảy mây trôi, từ lúc nhảy từ trên cây xuống nổ súng, sau đó bắt lấy cành cây để vòng ra bên kia thân cây, cùng lúc đó nổ súng giết chết hai người, tất cả mọi thứ diễn ra chỉ trong nháy mắt, khi những người khác quay đầu lại thì chỉ có thể thoáng thấy một bóng lưng khuất sau thân cây.
Tuy chỉ nhìn thấy trong nháy mắt nhưng tất cả mọi người đã thấy rõ người tấn công bọn họ chính là một cô gái mảnh khảnh mặc trang phục chiến đấu màu đen.
"Tạch tạch tạch..." Hơn mười khẩu súng đồng thời nhả đạn, đạn bay ào ào về phía cô gái đó. Tiếc là bọn họ đã chậm một bước, cô gái kia quá nhanh, đã ẩn mình sau thân cây ngay trước khi bọn họ nổ súng, tất cả đạn đều găm vào thân cây, làm cho thân cây bị biến dạng nhưng lại không làm được gì người nấp sau thân cây.
Người đứng đầu các chiến sỹ Tam Giác Vàng hô lên một câu, mười người khác ngay lập tức ngừng bắn, sau đó cẩn thận, chậm rãi bao lấy thân cây kia theo hình cánh cung. Trong mắt người nào cũng hừng hực lửa giận, bọn họ bị một người phụ nữ làm cho thảm hại như vậy. Trong Tam Giác Vàng, phụ nữ chỉ biết phụ thuộc vào đàn ông, chỉ là công cụ để đàn ông nối dõi tông đường, bình thường thì là lao động chế tạo ma túy. Từ xưa đến nay họ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chết trong tay một người phụ nữ, với họ thì đây chỉ là chuyện cười, nhưng hôm nay chuyện cười ấy lại trở thành sự thật.
Khi mười một chiến sỹ đang từ từ tiến đến gần thì đột nhiên có ba quả lựu đạn bay ra từ phía sau thân cây. Ba quả lựu đạn quay về ba phía, không cần ai nhắc nhở, bọn họ đều nhanh chóng nằm rạp xuống, hai tay ôm lấy đầu.
"Ầm ầm ầm" ba quả lựu đạn lần lượt nổ tung, các chiến sỹ Tam Giác Vàng phản ứng kịp thời nên gần như không có thương vong, nhưng vẫn không thể tránh được hoàn toàn. Ngoài một người không may bị chết do lựu đạn nổ ngay trên đầu thì không có ai thiệt mạng. Nhưng có hai người bị thương nặng, những người khác đều bị thương nhẹ, có điều chưa nặng đến mức mất sức chiến đấu.
Việc này làm cho lửa giận của các chiến sỹ bôc lên ngút trời, mẹ, ngươi có lựu đạn, chẳng lẽ chúng ta lại không có sao? Không cần người chỉ huy lên tiếng, bốn người trong số tám người còn có thể hành động đã lấy lựu đạn ra, chuẩn bị ném tới phía sau cây từ bốn góc độ khác nhau, cho dù không nổ chết được người phụ nữ kia thì cũng ép được cô ta phải ló mặt ra. Bốn chiến sỹ còn lại gồm cả người chỉ huy ghìm chặt súng, nhìn chằm chằm vào sau thân cây, chỉ cần có bóng người lao ra từ đó là họ sẽ nổ súng không chút do dự.
Chốt của bốn quả lựu đạn được rút ra, sau chúng được ném về phía cây đại thụ từ bốn hướng khác nhau, nhưng lựu đạn vừa mới rời tay thì đột nhiên có một bóng người nhảy ra từ bụi cỏ ở bên phải sau đó bắn hai phát súng, hai quả lựu đạn vừa mới rời tay lần lượt nổ tung trước mặt các chiến sỹ.
Chẳng ai ngờ đến việc này, bọn họ thậm chí còn không kịp phản ứng, hai quả lựu đạn nổ tung ngay trước mặt họ, còn hai quả khác bay đến chỗ cây đại thụ sau đó mới nổ tung.
Lựu đạn nổ ngay trước mặt sẽ gây ra hậu quả gì? Chết là chắc, hơn nữa sẽ chết rất thảm, thân thể biến dạng, thương tích đầy mình còn là may. Hai quả lựu đạn bất ngờ nổ tung làm cho hai chiến sỹ vừa ném chết ngay lập tức, những chiến sỹ ở bên cạnh cũng bị ảnh hưởng. Bi thép và mảnh vụn bắn tung tóe, các chiến sỹ Tam Giác Vàng lần lượt ngã gục, máu me đầm đìa. Khoảnh khắc khi ngã xuống họ đã nhìn rõ người vừa nổ súng,... chính là người phụ nữ vừa nấp sau thân cây?
Ý nghĩ cuối cùng của những người này chính là: Phật tổ ơi, cô ta chạy tới đó từ lúc nào vậy?
Tiếc là Phật tổ không cho họ đáp án, chỉ là mỉm cười hiền từ vẫy tay với bọn họ: Đến đây đi, đứa nhỏ, Phật tổ thương ngươi, đưa ngươi đến địa ngục.
Trong tám người có ba người bị lựu đạn nổ chết, hai người bị thương nặng hôn mê, ba người còn lại cách khá xa hơn nữa lại tránh kịp thời nên giữ được mạng. Nhưng chắc chắn không tránh khỏi việc bị thương, hơn nữa tiếng nổ lớn làm cho tai họ ong ong, hai mắt váng lên, nhất thời chưa thể tỉnh táo lại ngay.
Sau khi vụ nổ chấm dứt người phụ nữ kia liền lao ra từ bụi cây, bắn ba phát tiễn ba người cuối cùng về chầu trời trước khi họ kịp tỉnh ra. Sau đó cô lạnh lùng cho mỗi người còn thở một phát súng, chấm dứt sự thống khổ của bọn họ.
Rốt cục ở đây không còn ai có thể đứng ngoài người phụ nữ nay. Thân thủ người phụ nữ này nhanh một cách đáng sợ, đến chết những chiến sỹ Tam Giác Vàng cũng không thể nhìn rõ mặt cô, chỉ mơ hồ thấy được bóng dáng của cô. Đến tận giờ mới có thể thấy rõ thì ra đây là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Có điều ánh mắt đẹp kia lại ẩn chứa một thứ khí thế dù chết cũng không sờn lòng, nó khiến cô có một khí chất lạnh lùng ngạo nghễ.
Cô gái này chính là Hoàng Hậu vốn đang phải ở trong trụ sở tại Đông Hải.
Hoàng Hậu tránh đi sự chú ý của tất cả mọi người, âm thầm vượt biên, đi qua Lào để đến Tam Giác Vàng. Hơn nữa cô một mình tiêu diệt một đội ngũ tinh nhuệ gần bốn mươi người, sự tiến bộ của cô quả thật làm cho người khác phải kinh hãi.
Hoàng Hậu cầm hai khẩu súng lục trên tay, chậm rãi đi về phía con đường, trên đường có bốn chiếc xe jeep tàn tạ, ba chiếc vẫn chưa hư hỏng gì và thi thể và người hấp hối nằm la liệt khắp nơi.
Hoàng Hậu cho mỗi người còn thở một viên đạn, như thể giẫm chết những con kiến vậy, ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm. Mỗi lần tiếng súng vang lên thì đầu những chiến sỹ vẫn đang còn rên rỉ kia đều phụt máu, nằm yên không còn động đậy.
Bọn họ đã được giải thoát.
Ba mươi tám chiến sỹ tinh nhuệ mà Ngõa Khả phái ra không còn ai sống sót, tất cả đều mất mạng trong tay một người phụ nữ, nếu Ngõa Khả biết được chuyện này không biết có tức quá mà chết hay không. Giết người cuối cùng xong, Hoàng Hậu lạnh lùng tháo băng đạn vẫn còn vài viên ra, thay băng đạn mới vào sau đó giắt hai khẩu súng lục vào bao súng ở hai bên đùi. Một cô gái mạnh mẽ đứng giữa núi rừng nguyên thủy, bên chân cô la liệt xương cốt, thi thể và mấy chiếc xe đang bốc cháy. Dù ở trong hoàn cảnh như vậy nhưng cô vẫn lạnh lùng bình tĩnh thay đạn. Nếu cảnh này được chụp lại chắc chắn sẽ gây ấn tượng rất mạnh, cô gái này thật là phong cách.
Hoàng Hậu cất súng, kiểm tra một lần nữa để chắc rằng không sót ai sau đó mới tiếp tục đi về phía trước vừa đi vừa lạnh lùng nói: "Cuồng Triều, trận chiến đã kết thúc."
"Hừm, ngươi vât vả rồi." Giọng nói khàn khàn của Cuồng Triều vang lên trong tai cô: "Ngươi đến giúp Sở Nguyên ngay đi, nhớ rằng mục tiêu của chúng ta là Trương Chấn."
"Được." Hoàng Hậu gật đầu, không nói gì thêm, đi mấy trăm mét nữa thì đến chỗ một chiếc xe việt dã đang đỗ ven đường. Biển số của chiếc xe này đã bị gỡ ra nhưng nếu cẩn thận điều tra thì có thể biết được chiếc xe này là chiếc xe bị mất trộm vài ngày trước ở khu vực biên giới giữa Long quốc và Lào.
Hoàng Hậu mở cửa xe, ngồi vào, quay đầu nhìn chiếc túi dài màu đen đặt trên ghế lái phụ, trong đó đều là vũ khí do cô mang tới. Thấy túi vẫn còn ở đó Hoàng Hậu liền quay đầu, khởi động xe, lái về phía chiến trường giữa Mười Một và Đại Quyển.