Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 132: Gặp Nguy Cơ 2 (1)

Chương 132: Gặp Nguy Cơ 2 (1)


Khi cơ nhân chiến sĩ sắp đến gần, đột nhiên có một bóng đen xông đến, hai thân ảnh màu đỏ hồng và đen va chạm vào nhau phát ra một âm thanh trầm muộn.

Cơ nhân chiến sĩ loạng choạng một chút, còn bóng đen kia thì lảo đảo lùi về phía sau vài bước.

"Đại ca!" Hầu Tử hét lớn một tiếng, khẩu B65 đã thay hộp đạn mới trong tay điên cuồng bắn về phía cơ nhân chiến sĩ.

Vừa rồi bóng đen xông về phía cơ nhân chiến sĩ kia quả nhiên chính là Mười Một. Bởi vì lúc ấy cơ nhân chiến sĩ đã tiến tới rất gần ,hộp đạn của Hầu Tử và Lãnh Dạ lại vừa vặn dùng hết, Mười Một chỉ có thể cấp trung sinh trí (trong lúc nguy cấp nảy ra sáng kiến) dùng thân trể chính mình để ngăn cản hắn lại, để cho Hầu Tử và Lãnh Dạ tranh thủ thời gian thay đạn. Nhưng sau va chạm này, Mười Một cảm giác thấy tựa như đánh vào một cái xe ủi đất, cơ thể của cơ nhân chiến sĩ cứng như là thép vậy, mà tốc độ của hắn và lực xông đến đều đạt tới một mức cực hạn, Mười Một còn xa mới theo kịp, huống chi cánh tay trái của Mười Một còn bị trọng thương.

Hầu Tử tựa hồ như là điên cuồng xả đạn ở khoảng cách gần, đối với cơ nhân chiến sĩ tạo thành thương tổn khá lớn, ít nhất nhìn qua bề ngoài thì là như vậy. Trên người cơ nhân chiến sĩ huyết nhục tung bay, vô số máu theo tử đạn xuyên thấu qua thân thể mà bay ra xung quanh, mà hắn lại vẫn giơ một cánh tay còn lại đi về phía Hầu Tử. So với tốc độ của hắn lúc trước chạy tới, bây giờ tốc độ đi tới của hắn chỉ tương đương với một con ốc sên. Bất quá, so với người bình thường đi đường thì vẫn là nhanh hơn rất nhiều. Hầu Tử một mặt thì nổ súng, một mặt không ngừng lùi về phía sau. Khi đã bắn hết một hộp đạn, trên người cơ nhân chiến sĩ này đã mất đi vài chỗ, ít nhất là nửa người bên trái đã hoàn bị bắn nát.

Tiếng súng của Hầu Tử vừa mới dừng lại dừng lại, Lãnh Dạ ở bên kia lại tiếp tục vang lên, cơ nhân chiến sĩ không để ý gì đến Lãnh Dạ, vẫn tiếp tục từng bước từng bước đi về hướng Hầu Tử. Mà lúc này, ba người Sở Phàm bọn họ mới có phản ứng, ngoại trừ Sở Phàm ra, Lăng Vân và Trương Đào đều run run rẩy rẩy giơ súng lên, liều mạng xả tử đạn về hướng cơ nhân chiến sĩ. Không biết là bởi vì bọn họ quá mức khẩn trương, hay là do không có trải qua huấn luyện, hơn nữa còn do nguyên mắt không được tốt, tử đạn của bọn họ có tới hơn phân nửa là không bắn trúng cơ nhân chiến sĩ nàu. Cũng may là ba người Mười Một ba người căn bản không định nhở vả gì đến bọn họ. Nếu không thì đã thật sự thất vọng rồi.

Hầu Tử và Lãnh Dạ hai người phối hợp bắn tới, lại dùng hết hai cái hộp đạn, mới có thể đánh ngã cơ nhân chiến sĩ này. Cơ nhân chiến sĩ này ngã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, nhưng thân thể lại vẫn run run lên, tựa hồ còn muốn giãy dụa đi về phía trước. Mà lúc này, trên người của hắn đã không còn một chỗ nào lành lặn, hai tay hai chân đều đã bị đạn bắn đứt, ngay cả cái đầu cũng bị đánh thành một đám tượng thịt, trên thân hình cũng thủng trăm ngàn lỗ. Đã đến mức như thế này, cơ nhân chiến sĩ lại vẫn không chết. Mọi người không ai là không đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, tính mạng lực của cơ nhân chiến sĩ này thật sự là quá sức mạnh mẽ. Khó trách từ khu huấn luyện quân sự đến đây, dọc theo đường đi đều không có phát hiện qua một cỗ thi thể nào của bọn họ, bằng tính mạng lực cường hãn như vậy, muốn giết chết một tên quả thực là phi thường khó khăn.

Hầu Tử một mặt thở hổn hển một mặt thì mắng: "Phì! Cái thứ này còn là người sao? Quả thực là quái vật, đánh như vậy còn vẫn không chết." Nói xong, Hầu Tử giơ súng lên muốn lại bắn cho hắn thêm một băng tử đạn.

Mười Một vươn cánh tay phải duy nhất có thể động được ra ngăn hắn lại, lạnh nhạt nói: "Tiết kiệm đạn một chút."

Hầu Tử lúc này mới hừ hừ thu súng lại. Đạn cho khẩu B65 là có hạn, đích xác là không chịu nổi nếu hắn lãng phí như vậy.

Lãnh Dạ vô cùng cẩn thận đi đến, dụng nòng súng chọc chọc lên người cơ nhân chiến sĩ. Thân thể của cơ nhân chiến sĩ run run lên một chút, ngoại trừ cái này ra cũng không có động tác gì quá lớn.

Lãnh Dạ quay đầu về phía ba người Lăng Vân hỏi: "Cái thứ này có nhược điểm không? Nếu lại gặp vài con, thì chúng ta cũng không cần trở về nữa."

Lăng vân một bên lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nghe thấy vậy một bên gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, nói: "Thứ gì thì cũng đều có nhược điểm, như là sinh vật biến dị thì cũng sợ vi rút, cho nên chúng nó đều có bản năng là không hề công kích các loại sinh vật biến dị khác. Bởi vì hai loại vi rút bất đồng hỗn hợp cùng một chỗ sẽ sinh ra dị biến loại khác. Cho nên chúng nó đều sợ ăn phải vi rút bất đồng do sinh vật biến dị khác mang theo, vạn nhất sinh ra vi rút thôn phệ thì cũng đủ để khiến cho chúng nó chính mình cũng chết."

Lãnh Dạ gãi gãi cái trán nói: "Loại sinh vật bậc thấp này cũng có đầu óc sao?"

"Không phải là có đầu óc." Lăng vân nói: "Chỉ là một loại bản năng của chúng. Người Tiểu Trùng đã từng làm thí ngiệm trên phương diện này. Ta có một lần đến tầng thứ nhất ở dưới đất thì ngẫu nhiên đã thấy qua phần tư liệu này, cho nên có biết một chút."

Mười Một nhếch môi hỏi: "Chúng nó nếu cùng ăn một thi thể, không phải cũng lây vi rút sao?"

Lăng Vân lắc đầu nói: "Sẽ không, chỉ cần có sinh vật biến dị mang theo một loại vi rút chạm qua cỗ thi thể này. Các sinh vật biến dị mang theo loại vi rút khác sẽ không ăn lại."

"Chúng làm thế nào để nhận ra đối phương không phải là cùng mang một loại với chính mình?"

Lăng Vân nói: "Cái này thì ta cũng không biết, dù sao thì sinh vật biến dị này chính là có thể tự mình nhận biết."

"Được rồi, được rồi." Lãnh Dạ khoát khoát tay nói: "Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, loại cơ nhân chiến sĩ này nhược điểm là ở đâu?"

Lăng Vân cười khổ nói: "Ta cũng không biết."

"Cái gì?" Lãnh Dạ kêu lên: "Không biết? Cái thứ này không phải là do các ngươi chế tạo ra sao?"

Trương Đào tiếp lời nói: "Chúng ta thật sự là không biết, ta vốn là tưởng rằng cơ nhân chiến sĩ này chỉ là làm cho người ta cơ năng mọi nơi trên cơ thể đạt đến cực hạn, nhưng mà cốt lõi thì vẫn là một người. Lại không nghĩ rằng ngay cả sức sống của bọn họ cũng biến thành mạnh mẽ như vậy."

Lãnh Dạ máy máy môi, đang định nói chuyện thì Mười Một đột nhiên nhỏm người qua, mà Lãnh Dạ và Hầu Tử cũng đồng thời nhận thấy cái gì đó, lập tức hướng súng tới một phương hướng bắn đi.

Mà cái phương hướng kia, hai thân ảnh màu huyết hồng chính đang nhanh hết sức chạy tới nơi này.

Ba người Sở Phàm đều chấn động, vừa rồi một tên cơ nhân chiến sĩ đã khiến bọn họ lâm vào tình trạng kiệt sức, bây giờ lại xuất hiện đến hai tên. Hơn nữa bởi vì Hầu Tử và Lãnh Dạ hỏa lực lại bị phân tán ra, đối với hai tên cơ nhân chiến sĩ này thương tổn có thể nói là không đáng kể.

Hai tên cơ nhân chiến sĩ hoàn toàn không để ý đến đạn đang bắn như mưa, với tốc độ cực cao chạy tới phía bên này.

Sinh tử của sáu người như chỉ mành treo chuông.

Mười Một quay đầu liếc Sở Phàm một cái, nhàn nhạt nói một câu: "Nợ với Lan tỷ, ta sẽ trả cho cô."

Sự chú ý của Sở Phàm đều bị hai tên cơ nhân chiến sĩ kia hấp dẫn, nhất thời không hề chú ý tới Mười Một nói gì, khi nàng có phản ứng thì Mười Một đã xông tới đón đầu hai tên cơ nhân chiến sĩ.

"Đại ca!"

"Sở Nguyên!"

"Không ……"

Mọi người ngăn không kịp ngăn cản, lại vừa sợ lỡ tay làm bị thương Mười Một, đều ngừng bắn lại .

"Mang nàng ta chạy đi!" Mười Một hét lớn một tiếng, đã cùng hai gã cơ nhân chiến sĩ lăn lộn cùng một chỗ. Lần này Mười Một đã rút kinh nghiệm, không dùng cứng chọi cứng, khi đến gần hai gã cơ nhân chiến sĩ, hắn đầu tiên là tung người nhảy lên. Ở giữa không trung một cước đá về phía một tên cơ nhân chiến sĩ, cánh tay phải trảo về hướng tên cơ nhân chiến sĩ kia.

Tiếng va chậm trầm muộn vang lên, hai gã cơ nhân chiến sĩ đồng thời lảo đảo, mà Mười Một cũng rơi xuống trên mặt đất. Bất quá, hắn lập tức lăn người một cái, một chân quét về phía các khớp xương của một tên cơ nhân chiến sĩ, tên cơ nhân chiến sĩ kia nhất thời không chỗ mượn lực, nửa quỳ xuống đất. Tên cơ nhân chiến sĩ còn lại không ngờ lại không hề công kích Mười Một, mà lại tiếp tục muốn chạy về phía bọn người Hầu Tử.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch