Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 1321: Si Cuồng Vì Em, Tổn Thương Vì Em, Chỉ Là Lúc Đó Thấy Lòng Ngẩn Ngơ 2 (1)

Chương 1321: Si Cuồng Vì Em, Tổn Thương Vì Em, Chỉ Là Lúc Đó Thấy Lòng Ngẩn Ngơ 2 (1)


Cuối cùng Hứa Vũ Cường không thể đợi được Đại Đầu trở về, bởi vì người trở về là Mười Một.

Trong khoảnh khắc mà Mười Một uể oải, người đầy máu xuất hiện đầu óc Hứa Vũ Cường trở nên trống rỗng. Mười Một trở về? Vậy Đại Đầu thì sao? Hứa Vũ Cường lo lắng nhìn về phía sau Mười Một nhưng không thấy bóng dáng Đại Đầu đâu.

Hai tay của hắn nắm chặt lại, hàm răng nghiến chặt, thân thể run lên, hắn cảm giác như ngay cả không khí cũng trở nên lạnh thấu xương, như có thể làm máu trong người đông cứng.

Từ đầu đến chân Mười Một đều là máu, bước chân yếu ớt vô lực, có thể thấy hắn đã phải trải qua một trận chiến rất khốc liệt và bị thương rất nặng. Thế nhưng hắn vẫn có thể kiên trì về tới đây, vậy Đại Đầu thì sao?

Hứa Vũ Cường nhìn chằm chằm vào Mười Một đang đi tới gần, thân thể run rẩy không ngừng, hắn không dám nghĩ tới kết cục của Đại Đầu. Nhưng Mười Một trở về, Đại Đầu lại không xuất hiện, việc này cũng đủ nói lên kết quả.

Đại Đầu chết rồi...

Thời khắc này, Hứa Vũ Cường cảm thấy như trời đất sụp đổ, một cảm giác sợ hãi chưa từng có nảy sinh trong lòng hắn. Dù cho phải đối mặt với súng đạn của kẻ thù hắn cũng chưa bao giờ cảm thấy nặng nề và sợ hãi, thế nhưng vào giờ phút này, hắn lại cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng. Không phải hắn sợ cho mình, mà là cho tương lai của Đại Quyển.

Địa vị của Đại Đầu trong Đại Quyển không ai có thể thay thế, cũng giống như Mười Ba ở Vận Mệnh, bọn họ đều được chiến hữu tôn sùng như thần thánh, vĩnh viễn bất bại, bởi vì bọn họ chưa bao giờ thất bại. Trước đây cho dù cuộc chiến có khốc liệt đến đâu, Đại Đầu đều có thể sống sót trong máu và lửa. Hắn đã sớm trở thành trụ cột tinh thần cho các anh em Đại Quyển, mọi người trong Đại Quyển đều tin rằng chỉ cần có Đại Đầu thì Đại Quyển sẽ không bại.

Nếu như có một ngày trụ cột tinh thần này đột nhiên sụp đổ thì sẽ có hậu quả nghiêm trọng đến cỡ nào? Hứa Vũ Cường không dám nghĩ đến, hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Trụ cột của Đại Quyển, Đại Đầu bất bại thua dưới tay Mười Một?

Hứa Vũ Cường không thể tin nổi kết quả này, hắn đỏ mắt nhìn Mười Một, thân thể run lên sau đó thống khổ ôm đầu, nước mắt trào ra.

Đại Đầu không còn nữa, việc này sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến Đại Quyển, sẽ có rất nhiều chiến sỹ ưu tú coi hắn là thần tượng phải thất vọng suy sụp, thậm chí không đứng dậy nổi. Quan trọng hơn là nếu như những thế lực đối địch với Đại Quyển tin tức này thì họ sẽ thừa dịp Đại Quyển xuống tinh thần để tấn công, đó sẽ là ngày tàn của Đại Quyển.

Nhưng...

Hắn còn có thể làm được gì?

Hai chiến sĩ ngồi trên băng ghế trước cũng run lên khi Mười Một xuất hiện, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ. Thập Tự Hắc Ám lần lượt xuất hiện, nhưng người của Đại Quyển bọn họ từ đầu đến cuối không có ai trở ra, kết quả không cần nói cũng biết. Trận này Đại Quyển đã thua, thua hoàn toàn.

Chiến sỹ ngồi trên ghế lái thống khổ cắn môi, cắn bật máu. Một chiến sỹ khác thì mặt đầy thống khổ, lo lắng nhìn chiến hữu của mình sau đó lại quay đầu nhìn Hứa Vũ Cường đang ngồi ở phía sau.

Sau khi Mười Một, Hứa Vũ Cường liền im lặng, không gây ra chút tiếng động nào, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe được. Nhưng chính vì vậy nên chiến sỹ này mới càng lo lắng.

Khi thấy vẻ mặt của Hứa Vũ Cường thì trong lòng chiến sỹ này vô cùng rung động, hai mắt Hứa Vũ Cường dại ra, si ngốc nhìn Mười Một, sắc mặt trắng bệch, trắng như không chút sức sống.

Chiến sỹ này khàn giọng gọi: "Cường ca?"

"Ha ha... Ha ha... Ha ha ha ha..." Hứa Vũ Cường bỗng nhiên cười to, nhưng giờ phút này không ai cảm thấy giật mình, ngay cả Dương Tư Vũ và Trương Chấn cũng bị Mười Một thu hút sự chú ý, không hề để ý đến hắn.

Hứa Vũ Cường cười càng lúc càng to, một tay che mắt, hai vai run rẩy. Hắn vừa cười vừa trào lệ, cười càng to nước mắt chảy ra lại càng nhiều.

Hai chiến sĩ nhìn nhau, nhưng không ai lên tiếng nữa, bởi vì bọn họ có thể cảm giác được lúc này trong lòng Hứa Vũ Cường rất thống khổ. Hai chiến sĩ đều nắm súng thật chặt, nếu như có thể, bọn họ sẽ lập tức ra ngoài liều mạng với đám người kia. Thế nhưng bây giờ bọn họ muốn liều mạng cũng chẳng có cách nào.

Hứa Vũ Cường vừa khóc vừa cười nhưng Trương Chấn cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ khẽ thở dài trong lòng. Từ lúc Mười Một xuất hiện, hắn đã biết kết quả, không còn chút hy vọng gì vào kết cục của mình. Nhưng Tư Vũ... Trương Chấn nhìn bóng lưng yểu điệu của Dương Tư Vũ, trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu.

Nếu như anh là Chu U Vương, cho dù biết mình sẽ mất nước, anh vẫn sẽ đồng ý đốt lửa trêu đùa chư hầu trong thiên hạ vì em, chỉ để xóa đi vẻ u buồn vương vấn trên gương mặt em.

Trương Chấn không phải Chu U Vương, Dương Tư Vũ cũng không phải là Bao Tự, thế nhưng để làm cho người con gái mà mình yêu mến có thể nở một nụ cười thực sự, hắn nguyện trả giá tất cả để làm một vị vua mất nước, dù cho sớm biết kết cục thế này cũng sẽ chẳng hề do dự.

Yêu không phải là ích kỷ giữ lấy mà là hy sinh không chút hối hận.

Tình yêu rất dễ làm cho người ta người điên cuồng. Thế nhưng nếu như ông trời để cho Trương Chấn lựa chọn một lần nữa, hắn vẫn sẽ làm vậy không chút hối hận.

Hy sinh địa vị, hy sinh giang sơn, thậm chí hy sinh cả tính mạng của mình.

Vì hắn rất yêu người con gái đáng thương này.

Si vì em, cuồng vì em, cho dù trời ghét thì đã làm sao?

Giờ phút này, trong lòng Trương Chấn không còn sự sợ hãi và bất an, hắn chỉ yên lặng nhìn bóng lưng Dương Tư Vũ, nở nụ cười hiền hòa, muốn khắc ghi hình ảnh đẹp đẽ cuối cùng này, mang theo nó luân hổi chuyển thế.

Dương Tư Vũ chẳng hề biết những suy nghĩ trong lòng Trương Chấn, từ lúc Mười Một xuất hiện, ánh mắt, sự chú ý của cô đều tập trung vào nam nhân đã làm cho cô bị tổn thương sâu sắc.

Cho dù có oán, có hận người đàn ông này, nhưng thấy Mười Một người đầy vết máu tập tễnh bước ra, trái tim cô lại cảm thấy nhói đau.

Hắn bị thương? Hắn có đau không?

Dương Tư Vũ chỉ nghĩ đến việc này, nếu như có thể, cô muốn chạy đến bên người Mười Một, băng bó vết thương cho hắn, cho hắn biết mình rất đau lòng.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch