WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 137: Mỹ Nữ Yểm Hộ Thủ (2)

Chương 137: Mỹ Nữ Yểm Hộ Thủ (2)


Mười Một dừng bước, khẽ ngoái đầu lại, mắt liếc nhanh về phía sau một cái. Nhanh như vậy mà đã bị giải quyết rồi sao? Nhưng theo như những biểu hiện trước đó của nàng ta, chí ít cũng phải cầm cự thêm được một thời gian nữa chứ. Chừng hơn chục giây đồng hồ sau, từ bên đó lại vang lên một tiếng súng.

Mười Một không nén nổi tò mò, nếu đúng là nàng ta rơi vào tay của cơ nhân chiến sĩ, không lí nào hắn còn cho nàng ta thời gian để nổ súng, bởi khi đó cơ thể của nàng ta đã bị xé vụn rồi. Nếu đã vậy thì tiếng súng thứ hai ấy là thế nào đây?

Cuối cùng thì Mười Một cũng không nén được tò mò, quay người chạy lại chỗ cũ. Khi hắn vừa quay lại chiến trường khi trước, chỉ thấy cơ nhân chiến sĩ đã nằm sõng xoài trên mặt đất, cơ thể đang không ngừng co giật. Trong khi đó nữ hài trong bộ đồ da đen bó sát kia thì đứng cách đó không xa, hai khẩu súng vẫn nhắm vào cơ nhân chiến sĩ, cẩn thận đề phòng.

Mười Một vừa mới xuất hiện, nàng ta lập tức quay phắt người lại chĩa nòng súng vào hắn. Mười Một dừng bước, khi ấy hắn cảm thấy một luồng khí tức rất mạnh đang bao phủ lấy mình, đó không phải là sát khí, nhưng là một thứ khí tức rất lạnh lẽo, khiến hắn cảm thấy lạnh buốt.

Thấy người đến là một người bình thường, một tay cô gái mới thả lỏng ra, nhưng khẩu súng trong tay kia vẫn nhằm vào Mười Một, khuôn mặt lạnh tanh lẳng lặng nhìn hắn.

Nếu như nói ở Mười Một là nhạt, nhạt đến mức xem thường tất cả mọi thứ xung quanh thì ở cô gái này chính là lạnh, lạnh đến độ khiến người ta không dám đến gần.

Mười Một đứng cách một khoảng khá xa, vẻ mặt băng lãnh nhìn cô gái, còn nàng ta cũng lạnh tanh chăm chú quan sát hắn, hai người cứ đứng như thế một hồi lâu, chẳng ai cử động, cũng không lên tiếng nói gì. Cách chỗ cô gái không xa còn có một xác người toàn thân bê bết máu nằm trên mặt đất, vẫn đang không ngừng co giật.

Một phút trôi qua, hai người vẫn chằm chằm nhìn nhau không nói gì, tựa hồ như cả hai đã biến thành hai pho tượng vậy, không nhúc nhích chút nào.

Cuối cùng, Mười Một là người động trước. Hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, sau đó lại lẳng lặng quay người định bỏ đi.

Thế nhưng, khi vừa quay người đi, Mười Một bất thình lình nhảy tránh sang một bên. Cùng lúc đó, một viên đạn bắn ngay vào vị trí hắn vừa đứng. Nếu Mười Một không tránh trước một bước, chắc chắn viên đạn này đã găm vào chân hắn rồi.

Với động tác vừa rồi của Mười Một, trên khuôn mặt vốn băng lãnh của cô gái thoáng hiện lên thần sắc kinh ngạc. Nhưng chỉ sau nháy mắt, nàng ta đã ngay lập tức lấy lại thần sắc băng lãnh của mình, sau đó dùng một giọng cũng lạnh chẳng kém gì khuôn mặt, hỏi bằng tiếng Long quốc: “Ngươi là ai?”

“Vậy cô là ai?” Mười Một lạnh nhạt dùng tiếng Long quốc hỏi ngược lại.

“Người Long quốc?”

Mười Một khẽ gật đầu một cái.

“Ngươi đến đây làm gì?”

Mười Một không đáp mà hỏi lại: “Cô thì sao?”

“Nói, nếu không, chết.”

Mười Một vẻ mặt thản nhiên: “Thử xem.” Lời còn chưa dứt tay phải của hắn đã bất ngờ vung mạnh, một thanh chủy thủ vun vút phóng về phía cô gái. Phản xạ của nàng ta cũng nhanh kinh người, đồng thời nổ súng về phía Mười Một.

Mười Một nhảy sang một bên, né khỏi viên đạn, sau đó bằng tốc độ cực nhanh lao đến chỗ cô gái. Khoảng cách giữa hai người lúc này ở vào khoảng bảy tám chục mét, trong tay Mười Một lại không có vũ khí gì thuận lợi để đánh từ xa, vì thế hắn cần phải nhanh chóng thu hẹp cự ly, bằng không sẽ rất bất lợi.

Cơ thể cô gái nghiêng về một bên, tránh khỏi thanh chủy thủ của Mười Một. Lúc này thì khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn xuống còn hơn năm mươi mét.

Cô gái không chút hoảng hốt giơ hai khẩu súng lên, khi ấy Mười Một đột ngột dừng lại, trợn trừng hai mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía sau nàng ta.

Cô gái chợt nghĩ đến cơ nhân chiến sĩ kia, lập tức quay người lại, đang định nổ súng thì phát hiện phía sau mình chẳng có gì, trong khi cơ nhân chiến sĩ kia vẫn nằm cách đó không xa, thỉnh thoảng lại co giật. Cô gái lập tức ý thức được rằng mình đã bị Mười Một lừa, nàng nghiến răng thầm chửi một tiếng “ti bỉ”, tiếp đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà quay người lại.

Nhưng khi ấy Mười Một đã tiến đến sát nàng ta rồi. Cô gái vừa giơ súng lên thì đã bị Mười Một tung một cước đá văng đi. Lực đạo trên một cước vừa rồi của Mười Một không phải là người thường có thể chịu đựng nổi, nàng ta không bị gãy xương tay lập tức đã đủ khiến người ta kinh ngạc không thôi rồi. Bất quá, tuy là như vậy, song toàn thân cô gái vẫn bị lực trong một cước vừa rồi của Mười Một làm cho lảo đảo nghiêng sang một bên, khẩu súng trong tay lập tức cầm không nổi mà bị đá văng ra. Đồng thời, Mười Một cũng tận dụng khoảng trống ấy, thừa thế xông vào lòng cô gái, bả vai phải dùng lực thúc mạnh vào lồng ngực nàng ta.

Cô gái đau đớn kêu lên một tiếng, một lần nữa loạng choạng lùi về sau mấy bước, một tay ôm chặt ngực, sắc mặt nhất thời trở nên tái mét. Xem ra một cú thúc vừa rồi của Mười Một đã làm nàng ta tổn thương không ít. Còn Mười Một cũng không hề dừng lại, một loạt động tác tiếp tục được thi triển, hắn vòng ra phía sau cô gái, lồng ngực áp sát vào sau lưng nàng ta, tay phải không biết tự lúc nào đã xuất hiện một mảnh băng mỏng kề sát vào cổ nàng.

Hai người đều dừng cả lại, tay trái cô gái vẫn còn cầm súng nhưng không thể tiếp tục bắn, hai môi mím chặt, tức giận nói: “Ti bỉ.”

Hai mắt Mười Một vẫn không quên chăm chú nhìn vào khẩu súng bên tay trái của cô gái, lạnh nhạt nói: “Trên chiến trường, thủ đoạn không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.”

Cô gái hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

“Vứt súng xuống.”

Nữ hài không hề làm theo lời của Mười Một. Mảnh băng trong tay Mười Một một lần nữa ghì mạnh hơn vào cổ nàng ta. Nữ hài không hề biết trong tay Mười Một là thứ gì, chỉ biết thứ đó rất mỏng, rất lạnh. Tuy có thể cảm nhận thấy thứ này không hề sắc, nhưng nàng ta cũng biết rằng, chỉ cần tay phải của Mười Một dùng lực cứa mạnh một cái, cổ nàng ta chắc chắn sẽ xuất hiện một vết đứt rất sâu.

Vì thế, cuối cùng nàng ta vẫn lựa chọn vứt bỏ súng. Mảnh băng trong tay Mười Một cũng từ từ rời khỏi cổ cô gái, sau đó hắn lùi lại sau mấy bước.

Cô gái không hề nhân cơ hội này chạy đi nhặt súng, bởi vừa rồi khi hai người lần đầu tiên cận chiến, nàng ta đã biết tốc độ của Mười Một rất nhanh, khoảng cách bảy tám chục mét chỉ trong mấy nháy mắt sẽ bị san lấp, nàng ta tự nhủ về tốc độ mình tuyệt đối không bằng được đối phương, vì thế khôn ngoan không lựa chọn cách chạy đi nhặt súng.

Mười Một chỉ lùi về sau mấy bước bèn dừng lại, duy trì khoảng cách có thể ra tay bất cứ lúc nào.

Cô gái từ từ quay người lại, mắt lạnh lùng nhìn Mười Một, lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Mười Một vẻ mặt vẫn thản nhiên, không có bất kì biểu hiện gì, bình thản nói: “Cô là tù binh của ta, phải là ta hỏi mới đúng chứ.”

Cô gái hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý, ngữ khí băng lãnh nói: “Nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi, ngươi không phải là đối thủ của ta.”

“Ta thừa nhận.” Mười Một thản nhiên nói: “Trong khoảng cách vừa, ta không phải là đối thủ của cô, nhưng ta đã thắng rồi.”

Cô gái lại hừ một tiếng, không nói gì thêm.

Mười Một hỏi: “Tên cô?”

“Ngụy Băng Nhan.” Nàng ta lạnh lùng đáp.

“Người Long quốc?”

“Lời thừa!”

“Chức nghiệp?”

“Chiến sĩ.”

“Tổ chức?”

Lần này Nguỵ Băng Nhan yên lặng không trả lời.

“Tổ chức?” Mười Một truy vấn.

Nguỵ Băng Nhan trầm mặc một hồi, tiếp đó lạnh nhạt nói: “Ngươi không đáng để biết!”

Mười Một cũng chẳng hề nổi giận, hắn lại hỏi: “Nhiệm vụ của cô là gì?”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.