WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 145: Thành Quả Nghiên Cứ Của Kẻ Điên 3 (2)

Chương 145: Thành Quả Nghiên Cứ Của Kẻ Điên 3 (2)


Mười Một không tin thứ virut này lại có thể phối chế được với tế bào của mình. Sở dĩ hắn chịu cắt một ít thịt cho tiến sĩ điên chỉ là hy vọng ông ta thất bại, khỏi phải lúc nào cũng có những ý nghĩ quỷ quái đối với cơ thể hắn. Nếu không, với tính cách chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ của lão, chắc hẳn sẽ bám riết hắn mãi không thôi.

Tiến sĩ điên cắt một số thứ trên người cơ nhân chiến sĩ rồi đặt vào một chiếc đĩa khác, sau đó đem cả hai chiếc đĩa đi. Chỗ này đã không còn việc cho Mười Một nữa, hắn đi tới cái kho, tìm lấy một góc yên tĩnh mà nhắm mắt dưỡng thần.

Cũng không biết qua bao lâu, từ phòng thí nghiệm đột nhiên truyền đến tiếng kêu của tiến sĩ điên: “Mười Một, mau lại đây! Mau lại đây, Mười Một!”

Mười Một mở mắt ra nhìn về phía phòng thí nghiệm, sau đó chậm rãi đứng dậy đi ra và nói: “Kẻ điên, bây giờ ta tên là Sở Nguyên.”

“Mặc kệ ngươi tên là gì, mau lại đây cho ta!”

Mười Một đến gần hỏi: “Lại sao nữa?”

Tiến sĩ điên đánh giá Mười Một một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt đó khiến hắn không khỏi phát lạnh, hắn hỏi: “Ông lại định làm gì nữa? Trên người ta không có bao nhiêu thịt để cắt cho ông đâu.”

“Ta chẳng cần thịt của ngươi nữa. Ta muốn hỏi, trên người ngươi sao lại có virut nguyên thể?”

Mười Một sững sờ: “Cái gì là virut?”

Tiến sĩ điên chỉ vào chiếc kính hiển vi trên bàn, Mười Một ghé sát mắt vào, qua ống kính hắn thấy một mảng màu trắng, bên trên có hơn mười chấm đen nhỏ và dài đang không ngừng ngọ nguậy.

Mười Một ngẩng đầu lên hỏi: “Đây là cái gì?”

“Một loại virut mới, ta cũng chưa gặp bao giờ.”

Mười Một chỉ chỉ vào mũi mình, hỏi: “Trên người ta?”

Tiến sĩ điên trừng mắt nhìn hắn: “Chẳng lẽ là trên người ta?”

“Trên người ta sao lại mang thứ virut này?”

“Thế ta mới hỏi ngươi!”

Mười Một suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Liệu có phải bị lây nhiễm lúc tay trái của ta bị cắn không nhỉ?”

Tiến sĩ điên lắc đầu nói: “Đó là chất dịch ăn mòn, không phải virut. Hơn nữa virut trên người ngươi là virut nguyên thể, không phải đơn giản chỉ là bị truyền nhiễm.”

“Là ý gì đây?”

“Nghĩa là những virut này là do chính cơ thể ngươi tạo ra, không phải bị truyền nhiễm, hiểu chưa?”

Mười Một có chút không thể tin nổi: “Sao có thể chứ?”

Tiến sĩ điên làu bàu: “Đây là sự thực! Mau lên, nằm xuống giường cho ta kiểm tra ngươi một phen!”

Mười Một suy nghĩ một hồi, cuối cùng đành đến bên giường lôi cơ nhân chiến sĩ xuống, bản thân nằm vào vị trí đó. Tiến sĩ điên hút từ trong một chiếc bình ra một nửa ống dịch thể gì đó và tiêm vào cho hắn. Nửa ống dịch thể này vừa tiêm vào trong Mười Một đã cảm thấy mơ hồ, sau nháy mắt đã mất hết tri giác.

Khi hắn tỉnh lại, tiến sĩ điên vẫn đang điều chỉnh kính hiển vi.

Mười Một ngồi dậy, miệng khẽ gọi: “Kẻ điên.”

Lần này tiến sĩ điên đã chú ý đến Mười Một, lão quay đầu lại nhìn hắn, sau đó lại quay sang kính hiển vi, miệng nói: “Đã có kết quả, trong cơ thể ngươi đúng là có virut nguyên thể, còn là một loại virut mới có tính công kích.”

Mười Một xua xua tay phải hỏi: “Loại virut này có vấn đề sao?”

Tiến sĩ điên khẽ “ừ” một tiếng rồi nói: “Kỳ quái, loại virut này lẽ ra phải là ác tính mới đúng, không biết sao lại biến thành lành tính như vậy nữa?”

Mười Một nhảy xuống giường hỏi: “Cái gì mà ác tính?”

Tiến sĩ điên chẳng thèm ngẩng đầu lên mà nói luôn: “Là một loại virut có tính phá hoại, với những động vật đẻ trứng thì vô hại, nhưng một khi nó thâm nhập vào cơ thể động vật động vật sinh con thì sẽ tạo thành một sự phá hoại rất lớn, không ngừng thôn phệ các tế bào lành tính và sản sinh ra tế bào ác tính.” Dừng lại một chút, ngữ khí của tiến sĩ điên trở nên có chút kì dị: “Nhưng loại virut này ở trong cơ thể ngươi không những không phá hoại tế bào của ngươi mà còn biến thành virut nguyên thể lành tính, cung cấp năng lượng cho ngươi. Kỳ quái…”

“Thế không tốt sao?”

“Tốt, nhưng chung quy thì nó vẫn là virut!”

“Chả sao!” Mười Một thản nhiên nói: “Phối chế thế nào rồi?”

Tiến sĩ điên chỉ vào một chiếc tủ nói: “Còn đang tiến hành. Không biết virut trong cơ thể ngươi có thể dung hợp với loại virut hình mũ này không nữa!”

Mười Một khẽ “ừm” một tiếng rồi nói: “Kẻ điên, ta ra ngoài một lát.”

“Tùy tiện!” Tiến sĩ điên xua tay: “Không có việc gì thì đừng đến làm phiền ta!” Nói đoạn lại tiếp tục đến quan sát kính hiển vi.

Mười Một cũng không nói nhiều, quay người rời đi. Cho đến khi hắn đã đi được một lúc, tiến sĩ điên bỗng đột nhiên nhảy cẫng lên nói: “Mười Một, bây giờ ngươi vẫn chưa thể đi…”

Đáng tiếc là Mười Một đã đi xa rồi!

Sau khi ra ngoài, Mười Một đưa mắt nhìn lên trời, đã quá trưa. Phải đi một đoạn rất xa hắn mới bắt được một chiếc taxi mà đi thẳng về phía nội thành.

Sau khi vào trong nội thành, việc đầu tiên mà Mười Một làm là tìm một cửa hàng quần áo mà mua lấy một bộ. Khi hắn bước vào siêu thị với bộ quần áo rách rưới, bảo ản của siêu thị lập tức đuổi ra. Cách làm của Mười Một vẫn giống như lúc lên taxi, lấy ra một xấp tiền quơ trước mặt, kết quả có thể thuận lợi bước vào. Chỉ là gã bảo an vẫn đi theo hắn từ xa, may mà Mười Một không chút bận tâm, dù sao hắn cũng chỉ là đến thay quần áo mà thôi.

Thái độ của cô gái bán hàng thì tốt hơn bảo an nhiều, tuy trong ánh mắt vẫn lộ rõ thần sắc nghi hoặc nhưng vẫn mỉm cười mà hỏi xem Mười Một trả tiền bằng phương thức nào, tiền mặt hay là dùng thẻ.

Mười Một tùy tiện chọn đại một bộ trang phục thể thao, không ngờnhìn nó thì có vẻ rất phổ thông nhưng giá lại cao ngất ngưởng. Bộ áo quần cùng đôi giày có giá tới hơn hai nghìn tệ, may mà Mười Một tiêu tiền không biết xót, dù sao thì chỗ tiền này cũng chỉ là hắn tiện tay lấy trên chiếc xe cướp được lúc trước mà thôi, sau khi trả tiền, thay bộ đồ mới vào rồi đi ra, hắn ném luôn bộ đồ cũ vào thùng rác.

Mười Một sau khi thay đồ và trước khi thay đồ hoàn toàn khác nhau, khí chất của một anh chàng bảnh bao cùng với khí tức băng lãnh tỏa ra, vẻ mặt thủy chung vẫn luôn lạnh lùng, tất cả kết hợp lại khiến hắn có một cỗ mị lực cực kì hấp dẫn người ta. Điều duy nhất khiến người ta cảm thấy kì quái là, cánh tay trái của hắn luôn được giấu trong ống tay áo, hệt như đó là một cánh tay giả vậy.

Vừa một vừa từ trong siêu thị đi ra đã gặp phải hai gã bảo an vừa rồi, khi đi qua bên cạnh hai gã bảo an, bọn họ còn nhìn theo hắn với vẻ hoài nghi, hoài nghi mắt mình có phải là đã nhận nhầm người không.

Mười Một đi ra khỏi siêu thị, nhìn sắc trời một chút, sau đó bắt một chiếc taxi và lạnh nhạt nói: “Tới trường cao đẳng Tân Thành.”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.