Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 1615: Cái chết của Lục Dương 2

Chương 1615: Cái chết của Lục Dương 2


Người dịch: PrimeK

Lục Thanh từ ra quyền, thu quyền, ra chân, thu chân rồi đến khuỷu tay, ba chiêu này động tác liền mạch lưu loát, quả nhiên là âm hiểm vô cùng. Đổi lại là người bình thường có thể sẽ bị tiết tấu của hắn làm cho luống cuống tay chân, nhưng Lục Dương vẫn có thể bình tĩnh ứng phó. Cái tên Long Hồn Thần Kiếm này cũng không phải uổng phí, dù nói thế nào năm đó Lục Dương cũng là gió tanh mưa máu một đường giết tới, tích lũy mấy chục năm sao có thể dễ dàng bị cuốn vào tiết tấu như vậy.

Khi một chiêu cùi chỏ này đánh tới, Lục Dương vẫn không chút hoang mang nâng cánh tay trái lên ngăn cản, nhưng mà lúc này Lục Thanh lại đột nhiên phát ra 12 phần khí lực.

““Đoàng”Một tiếng trầm đục vang lên, một khuỷu tay này cuối cùng bắn vào sườn mặt Lục Dương. Lục Dương bị đánh cho rên một tiếng liên tục lui ra, gò má bên trái sưng lên.

“Ha! Nhanh như vậy đã không được sao? Đại ca. "Lục Thanh châm chọc nói:" Anh thật sự là càng ngày càng vô dụng a. Có phải bởi vì quá già, thể lực theo không kịp a? Ha ha ha......

Lục Dương trở tay sờ má, ánh mắt càng lúc càng âm trầm. Đúng như lời Lục Dương nói, hắn đúng là thua ở thể lực. Vốn là trọng thương chưa lành, lúc trước lại bị Lục Thanh đánh lén bị nội thương, hơn nữa vừa rồi còn liều mạng với thằn lằn tiêu hao rất lớn, trạng thái như vậy có thể đánh tới trình độ như vậy đã là rất lợi hại rồi. Quan trọng hơn là, hắn đã hơn chín mươi tuổi, gần trăm tuổi tuổi cộng thêm suy yếu thân thể, lại trước đó tiêu hao một hồi, thể lực chịu không nổi rất bình thường. Cho nên vừa rồi hắn không thể ngăn cản cú cùi chỏ của Lục Thanh, cũng không phải là năng lực không đủ, mà là thua ở thể lực.

Trái lại Lục Thanh, tuy rằng hắn chỉ nhỏ hơn Lục Dương vài tuổi, nhưng hắn chưa từng bị trọng thương cũng chưa từng bị phá công, mặc dù trạng thái hiện giờ trượt dốc không còn như năm đó, nhưng so với Lục Dương vẫn tốt hơn nhiều.

“Vẫn cái ánh mắt đó"Lục Thanh châm biếm nói:" Lần trước ta hạ độc anh, lại phế đi một thân công lực của anh, ngươi cũng dùng ánh mắt này nhìn tôi. Đại ca thân mến của tôi,anh có phải rất hận tôi hay không? Hận không thể giết tôi? Đến đây đi.

Lục Thanh vỗ vỗ ngực kêu gào: "Tôi ở đây, tới giết đi!”

Lục Dương lắc đầu lạnh lùng nói: "Đến bây giờ còn chết không hối cải, ngươi thật sự hết thuốc chữa rồi.

Lục Thanh Dương cười khùng khục nói: "Ta vì sao phải sửa? rõ ràng sai là anh, tôi vì sao phải sửa? rõ ràng là anh hủy cuộc đời của tôi, tại sao lại đổ thừa cho ta làm sai?!"

Nói xong lời cuối cùng, Lục Thanh gần như gào thét. Tất cả oán khí đè nén mấy chục năm đều vào giờ khắc này hoàn toàn bộc phát ra.

------------

“Tôi rốt cuộc đã làm sai cái gì? "Lục Thanh đỏ mắt hung hăng trừng Lục Dương, nghiến răng nghiến lợi nói:" Từ nhỏ đến lớn, trong mắt ba mẹ cũng chỉ có anh, chỉ có anh - - Lục Dương! Bởi vì anh, bọn họ thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn tôi một cái. Trong mắt bọn họ, chỉ có một đứa con trai là anh, như vậy tôi?! Con mẹ nó tôi là cái gì? Cả ngày mở miệng Lục Dương, ngậm miệng Lục Dương, cái gì cũng là Lục Dương, cái gì cũng phải học Lục Dương. Nếu đã không thích tôi như vậy? Vì sao còn muốn sinh tôi ra?!

Năm đó sinh nhật mẹ, tôi cố ý chạy lên núi hái táo cho mẹ. Nhưng tôi vừa mới vội vã vào cửa, lão già kia cái gì cũng không hỏi, trực tiếp cho tôi một cái tát, còn mẹ nó vừa đánh tôi, vừa hỏi tôi:"Vì sao không học đại ca mày?"ha ha ha... "Lục Thanh che mắt, cười đến nước mắt chảy ròng ròng:"Vì sao không học đại ca mày? Con mẹ nó ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, đói bụng chạy vào núi hái táo cho mẹ ăn mừng sinh nhật, đổi lấy lại là một trận đánh đập dã man của lão già. Mà anh thì sao?! Lục Dương, anh có biết hôm đó là sinh nhật mẹ nó không? anh đã tặng bà ấy cái gì không? anh không biết anh trốn ở sau núi bên trong chỉ để ý luyện công của anh, cứ như vậy, trong lòng bọn họ cũng vĩnh viễn chỉ có anh! anh biết tôi hận anh như thế nào không? dựa vào cái gì sinh nhật mẹ còn muốn chạy tới sau núi thăm anh, đối với tôi lại mặc kệ không hỏi? mặc cho tôi bị lão già ở nhà đánh đập tàn nhẫn, về đến nhà thậm chí cũng không an ủi qua tôi một câu!

Ánh mắt Lục Dương có chút nhấp nhô.

Lục Thanh tiếp tục gào thét: "Còn có người trong thôn, ở trước mặt tôi nói chuyện vĩnh viễn đều là anh. Cho dù tôi đi ở đâu, vĩnh viễn đều có người lải nhải với tôi:" Tiểu Thanh à, học một chút anh cậu, đừng làm cho anh cậu mất mặt ". Mất mặt?! Ha ha ha ha ha...... con mẹ nó! Cho dù tôi làm cái gì, vĩnh viễn cũng không bằng anh. Làm đúng là nên làm, bởi vì tôi là em của Lục Dương anh, làm đúng là bổn phận, vĩnh viễn không được khen ngợi, cho dù ngay cả ba mẹ cũng chưa bao giờ khen tôi một câu, cũng bởi vì tôi mẹ nó là em anh! Nhưng nếu tôi làm sai một chút, liền lập tức trời sập xuống, tất cả mọi người đều vây quanh ta chửi bới, lão già kia cầm gậy đuổi đánh tôi, bởi vì con mẹ nó tôi làm mất mặt Lục Dương anh!"

Anh? Cái gì cũng là anh! Bọn họ có suy nghĩ đến cảm nhận của tôi hay không?!

Lục Thanh hung hăng đấm vào ngực mình, như điên rống lên: "Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng ngủ một ngày an ổn, anh biết không? anh quan tâm sao?! anh không biết, ngay cả lão già và mẹ cũng không biết! Mẹ nó tôi sinh bệnh không ai để ý, phát sốt không ai để ý, đói bụng không ai quan tâm. Trong mắt mọi người trong lòng tất cả đều chỉ có anh - - Lục Dương!! Lúc bọn họ có thể nhìn thẳng vào tôi chỉ có một việc - - luyện công! Luyện công! Lại luyện công! Hung hăng luyện, liều mạng luyện, không được làm cho đại ca mất mặt. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha...... Mẹ nó, cả đời này tôi đều sống vì anh.

Lục Dương!! Anh biết không?!








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch