Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 172: Đào Thoát (2)

Chương 172: Đào Thoát (2)
Vịt Bầu không khỏi run lên một cái, rụt cổ lại, thân thể ướt đẫm hết cả.

Ba người đi ra khỏi con đường nhỏ, chạy đến một đường cái khác. Lại xuyên qua đường cái, chạy đến một khu dân cư. Hai bên đường quanh khu dân cư có rất nhiều xe đang đậu. Mười Một dùng những động tác thuần thục ăn trộm lấy một chiếc, sau đó giao cho Vịt Bầu cầm lái mà chạy vào trong màn đêm mịt mù.

Dưới những lời để tỉnh đúng nơi đúng lúc của Cuồng Triều, mỗi khi tới một trạm kiểm soát ba người đều xuống xe, đi bộ qua, sau đó thì ăn trộm một chiếc xe khác rồi tiếp tục lên đường. Ban đầu Vịt Bầu còn cảm thấy rất hiếu kì, Mười Một hình như có khả năng tiên tri, sau này hắn cũng dần dần đoán ra được cái gì đó, và biết thì ra là có người đề tỉnh bọn họ. Có điều cũng bởi vì chuyện này mà Vịt Bầu càng thêm cảm thấy hiếu kì về tổ chức của Mười Một.

Ba người đã phải liên tục đổi xe năm lần mới ra khỏi thành phố mà tới được một khu ngoại ô. Cảnh sát tạm thời còn chưa ngó đến khu vực này, cho nên mấy người bọn họ tạm thời vẫn có thể tính là an toàn.

- Dừng xe!

Trên đường đi Mười Một bảo dừng lại dừng, bảo đi là đi, Vịt Bầu đã quen rồi, cho lên lúc này vừa nghe Mười Một kêu dừng xe, hắn liền lập tức phanh lại theo phản xạ.

Sau khi chiếc xe dừng hẳn lại, Mười Một nói:

- Vịt Bầu, ngươi đi trước đi.

Vịt Bầu hơi sững sờ:

- Đại ca, để tôi đi theo anh nhé.

Mười Một lạnh nhạt đáp:

- Ngươi quá kém.

Vịt Bầu vội vã nói:

- Tôi có thể luyện, tôi sẽ rất nỗ lực, tuyệt sẽ không thua kém các anh đâu. Đại ca, xin anh, để tôi đi theo anh được không?

Mười Một rút khẩu súng ra nhằm vào đầu Vịt Bầu rồi lạnh nhạt nói:

- Xuống xe!

Vịt Bầu cắn chặt răng, nhìn về phía Mười Một bằng một ánh mắt kiên định, lắc đầu nói:

- Tôi không đi.

Mười Một tháo chốt bảo hiểm ra, chỉ cần ngón tay hắn bóp khẽ một cái thì chắc chắn rằng Vịt Bầu sẽ lập tức biến thành một con vịt chết.

Vịt Bầu hít sâu một hơi, nhắm chặt mất lại. Nhưng thân thể hắn vẫn run rẩy như muốn bán đứng trái tim hắn vậy.

- Được rồi, được rồi.

Lãnh Dạ liền đứng ra giảng hòa:

- Vịt Bầu, ngươi thật sự không có tác dụng với bọn ta, hay là ngươi cứ đi về đi. Đi theo bọn ta sớm muộn gì cũng sẽ chết đó.

- Tôi không sợ chết…

Vịt Bầu vội vã nói:

- Tôi có thể giúp đỡ, tôi có thể lái xe, tôi lái xe rất nhanh đó.

- Ta biết, ta biết. Ngươi lái xe rất điên cuồng. Nhưng như thế thì có ích gì? Chúng ta là đi chiến đấu chứ không phải đi đua xe a.

Trên mặt Vịt Bầu lộ ra vẻ buồn bã, hắn rất muốn nói mình hữu dụng, nhưng hình như trừ việc lái xe có chút điên cuồng, kĩ thuật tốt một chút ra thìhắn chẳng có bản sự nào khác cả.

Lãnh Dạ vỗ vỗ lên vai hắn nói:

- Thế này đi, ngươi hãy trở về trước, khi nào bọn ta cần dùng đến ngươi thì sẽ kêu ngươi đến được không?

Vịt Bầu nhìn sang Lãnh Dạ, lại nhìn về Mười Một, có chút buồn bã mà gật gật đầu.. Hắn không thể không thừa nhận, lời của Lãnh Dạ đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, nếu còn tiếp nữa tin chắc rằng Mười Một sẽ cho hắn ăn đạn luôn.

Vịt Bầu lưu số điện thoại của mình lại, sau đó rời khỏi xe một cách vô cùng luyến tiếc, đứng bên ngoài cửa xe một lúc mà không nỡ rời đi. Mười Một cũng chẳng thèm đẻ ý đến hắn nữa, ngồi vào ghế tài xê rồi đóng cửa xe lại, sau đó vụt đi với tốc độ cực nhanh, chỉ còn một vệt đen lưu lại.

- Sở Nguyên.

Sau khi chiếc xe chạy đi Lãnh Dạ mới hỏi:

- Ngươi tìm đâu ra tên tiểu đệ này thế?

Mười Một chuyên chú lái xe, miệng đáp:

- Gặp trên đường.

Lãnh Dạ “ồ” một tiếng, sau đó ghé sát vào bộ đàm nói:

- Cuồng Triều, tra xét thân phận của cái tên Vịt Bầu vừa rồi một chút!

Mười Một liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu, không nói tiếng nào.

Sau một hồi, Cuồng Triều nói:

- Kẻ có biệt hiệu là Vịt Bầu rất nhiều.

“Ách...” Ánh mắt của Lãnh Dạ hướng về phía Mười Một mong cứu trợ.

Mười Một lạnh lùng nói:

- Tên thật của hắn là Lưu Hải Đào.

Phía bên Cuồng Triều yên lặng một lúc, sau đó nói:

- Lưu Hải Đào, nam, biệt hiệu Dâm Ác (con vịt dâm đãng), sau đổi thành Vịt Bầu. Hai mươi tư tuổi, năm mười một tuổi cha mẹ hắn li dị, được cha hắn nuôi dưỡng. Cha hắn là một kẻ nát rượu, không hề quản giáo hắn. Năm mười bốn tuổi, Lưu Hải Đào đã bắt đầu cùng một đám bạn đi làm du côn, từng làm qua vũ nam, bồi bàn ở quán rượu, nhân viên sửa xe, cho đến nay đã làm qua rất nhiều nghề. Không có chỗ ở cố định, rất có thiên phú về phương diện xe cộ, cả về mặt sửa xe và lái xe. Hiện nay đang làm việc trong một công ty sửa chữa xe hơi.

Lãnh Dạ nghe xong thì nhăn mũi lại:

- Hình như chẳng có tác dụng gì đối với chúng ta cả.

- Lời thừa.

Mười Một lạnh lùng quăng ra một câu, tiếp tục lái xe.

Lãnh Dạ cười lên hai tiếng nói:

- Thôi vậy, không để ý đến hắn nữa.” Dứt lời liền quay sang xem Hầu Tử. Lúc này Hầu Tử đã ngủ rất say, nếu không phải toàn thân bê bết máu, có lẽ người ta còn cho rằng hắn chỉ là đang yên giấc mà thôi.

Lãnh Dạ xem xét một hồi, thấy Hầu Tử tạm thời không có nguy hiểm gì mới nói:

- Sở Nguyên, thuốc mà ngươi đưa là loại thuốc gì đó? Tình trạng của gã Hầu Tử này không ngờ lại đã ổn định trở lại rồi.

Khi ba người vừa mới chạy thoát ra từ con đường lớn, đã có lúc hô hấp của Hầu Tử vô cùng khó khăn, khiến Lãnh Dạ vô cùng lo lắng. May mà lúc đó Mười Một lấy ra một bình thuốc, Lãnh Dạ vừa tiêm cho Hầu Tử xong, thì tình trạng của Hầu Tử liền ổn định, vừa rồi không ngừng lao đi trên đường như vậy mà hắn chẳng bị ảnh hưởng gì. Điểm này không khỏi khiến cho Lãnh Dạ cảm thấy vô cùng kinh ngạc và kì quái.

Mười Một liếc nhìn hắn qua tầm gương chiếu hậu, không trả lời.

Lãnh Dạ cũng không hỏi tiếp nữa, ai cũng đều có những bí mật của mình. Giống như Cuồng Triều vậy, trước đây là hắn, sau đến Mười Một và Hầu Tử, tất cả chỉ cùng hắn nói chuyện chứ chưa từng tận mắt nhìn thấy bao giờ. Sau lưng Lãnh Dạ cũng có một bí mật rất lớn, chỉ là trước nay hắn chưa từng nói cho bất kì người nào biết. Còn về Mười Một, tuy các đội viên trong Hắc Ám Thập Tự đều biết sau lưng Mười Một có một người có khả năng cải tạo vũ khí rất biến thái, nhưng Mười Một trước nay chưa từng nói qua người đó là ai. Bây giờ lại có thêm một người biết chế tạo thuốc nữa, xem ra bí mật của Mười Một lại có nhiều thêm một cái nữa rồi.

Lãnh Dạ cảm thấy Mười Một càng ngày càng giống như một đám sương mù, càng ngày càng bí ẩn.

Đầu tiên Mười Một lái xe đưa Lãnh Dạ và Hầu Tử về trang viện, lại quay xe chạy ra bên ngoài đánh một vòng lớn, rồi xử lí gọn chiếc xe, sau đó mời đi bộ về trang viện.

Khi Mười Một trở về trang viện, Lãnh Dạ đã giúp Hầu tử lấy hết đạn ra, lúc này đang nhàn nhã ngồi trong đại sảnh uống cà phê.

Thấy Mười Một bước vào, Lãnh Dạ nói:

- Trở về rồi à?

- Ừm.

Lãnh Dạ uống một ngụm và phê rồi nói tiếp:

- Bây giờ Hầu Tử đã thụ thương rồi, nhiệm vụ đi Nhật Bản làm sao đây?

Mười Một đứng dậy bước tới cầu thang để lên tầng hai, vừa đi hắn vừa nói:

- Cứ nghỉ ngơi mấy ngày đã rồi xuất phát!

Lãnh Dạ nhìn theo bóng lưng Mười Một, thản nhiên nở một nụ cười, ngẩng đầu uống một hơi cạn hết cốc cà phê.

Chương này vốn dĩ trên các trang web tiếng Trung ko có bản TXT, nhóm chúng tôi đã phải láy bản ảnh để dịch, tiếc là em Mata nói là dịch từ sách, mà lại cũng bị rách đúng chương 139 ... cuối cùng không biết lấy cái đoạn cuối của 138 ném vào, chắc "tác giả" thấy "sách bị rách" nên "dán vội" một nội dung khác thay thế ...







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch