Âm thanh vang vọng không dứt, bên ngoài toàn bộ căn cứ dược phẩm đã bị cảnh sát phong toả, xuất hiện đầy sắc phục màu đen của cảnh sát ở phía sau xe, tay họ đều nắm chặt súng, căng thẳng nhìn chằm chặp vào thứ đang đi ra căn cứ.
Nhân viên công tác ở căn cứ dược phẩm sớm đã rời đi, chỉ còn lại một số bảo vệ cố ở lại ngăn cẳn. Bên ngoài thì được một lượng lớn cảnh sát bao vây, nhìn bộ dạng của họ hình như đang chờ viện quân, hoặc có lẽ cố kỵ gì đó, không có một cảnh sát nào tiến lên.
Những người bảo vệ của căn cứ không có hỏa lực gì, nhiều nhất cũng chỉ vài khẩu súng, dưới hỏa lực của ba người áp chế, rất nhanh liền có thương vong lớn, những người còn lại bắt đầu rút lui.
- Một tên cũng không cho thoát.
Mười Một nói xong tung thân nhảy xuống đại sảnh từ lan can, chân còn chưa đứng vững liền vẩy súng bắn. Bọn bảo vệ vừa bị Hầu Tử và Lãnh Dạ bức xuống còn chưa kịp xoay người đã bị Mười Một hạ gục vài tên. Số bảo vệ còn lại vẫn còn đang vội vàng xoay người đánh trả, lại bị Lãnh Dạ và Hầu Tử ở phía trên đuổi tới đánh bại, đám bảo vệ còn lại không nhiều dưới sự giáp công hai bên lập tức tử thương hết.
Hầu Tử thở hổn hển cùng Lãnh Dạ từ tầng hai chạy xuống, phía sau còn theo một đám hacker có phần hoảng sợ.
- Đại ca!
Hầu Tử và Lãnh Dạ chạy tới bên cạnh Mười Một, Lãnh Dạ hỏi:
- Bây giờ làm sao đây?
Mười Một nhìn Hầu Tử và Lãnh Dạ một chút, ánh mắt lại hướng về phía đám hacker đang dúi vào một đống ở phía sau, đưa tay đặt khẽ ở trên bộ đàm ở vành tai nói:
- Cuồng Triều, bên ngoài thế nào?
Chợt nghe cái tên Cuồng Triều, Từ Nhược chợt cả kinh, sau đó lền lộ ra vẻ mặt suy nghĩ.
Cuồng Triều nói:
- Bước đầu dự đoán cảnh sát bên ngoài có khoảng hơn 30 người. Còn có một lượng lớn cảnh lực đang đánh tới phía chúng ta, hơn nữa bộ đội đóng quân ở gần đây cũng cách không xa chúng ta, phỏng chừng qua hơn 10 phút nữa sẽ có khả năng tới nơi.
Mười Một lại nhìn Lãnh Dạ và Hầu Tử, hỏi:
- Đạn uy lực lớn còn bao nhiêu?
Mười Một ba người không đem theo đạn dược, hiện tại những thứ trên người bọn họ bao gồm cả lựu đạn trang bị từ căn cứ đều vơ vét từ kho đạn dược của căn cứ “Trùng Võng”. May mà tuy số đạn dược còn lại trong căn cứ rất ít, nhưng cũng coi như trang bị đầy đủ, ngay cả như bom hẹn giờ cũng có.
Lãnh Dạ và Hầu Tử kiểm tra sơ lược một lượt, Lãnh Dạ nói:
- Lựu đạn 31 quả, bom chùm và bom hẹn giờ tất cả đều “trang bị” cho căn cứ “Trùng Võng”.
Mười Một gật gật đầu nói:
- Dùng lựu đạn mở đường, từ hậu viện chạy ra phía trước xông ra ngoài.
Nói rồi lại liếc tời đám hacker, hắn vốn không tính dẫn theo đám hacker đó, nếu không hắn đã không chọn cách xông thẳng vào như vậy, tuy tiết kiệm thời gian, công sức. Nhưng tuyệt đối không có lợi, cuối cùng khó tránh bị truy sát, hơn nữa còn phải dẫn theo một đám phiền toái. Hắn tính toán ban đầu là mang người ở “Trùng Võng” có thể giết giết hết, không thể giết cũng để kệ cho bọn chúng tự sanh tự diệt, chỉ bằng 3 người bên mình rất dễ dàng tránh được sự truy sát của Tiểu Trùng quốc.
Chỉ là tính toán của hắn có vẻ như xuất hiện sai lầm. Đầu tiên là Từ Nhược, Mười Một theo trực giác không có giết cô ta, nói không rõ nguyên nhân, khả năng là do tính cách quật cường muốn sống sót của cô ta, cũng có khả năng do nguyên nhân khác. Mười Một cuối cùng không có giết cô ta. Tuy nhiên không lâu sau, Mười Một thấy rất may mắn vì trực giác đó của mình, bởi vì Từ Nhược bằng kỹ thuật của mình cùng với thân phận đại tỷ của đám hacker chạy thoát, rất nhanh chóng trở thành nhân vật không thể thiếu của Hắc Ám Thập Tự giống như Cuồng Triều, cùng với một số tác dụng quyết định tới sự phát triển của Hắc Ám Thập Tự trong tương lai. Chỉ là lúc đó Mười Một tuy không giết cô ta, nhưng cũng không có tính dẫn cô ta theo cùng.
Trừ Từ Nhược ra, Lãnh Dạ yêu cầu mang đi đám hacker đó cũng vượt ra khỏi dự liệu của Mười Một. Hắn cuối cùng cũng ngầm đồng ý. Nhưng mà yêu cầu của Mười Một là, ba người bọn họ sẽ đi riêng, những người kia có thể sống sót chạy thoát hay không hoặc là bị “Trùng Võng” bắt lại thì phải xem khả năng của chính họ. Nếu như cuối cùng còn có thể sống sót theo bọn họ chạy thoát, vậy thì Hắc Ám Thập Tự sẽ tiếp thu, ngược lại chỉ có nằm lại nơi này vĩnh viễn.
Xuất hiện một đám phiền toái ngoài ý muốn làm kế hoạch ban đầu của Mười Một hoàn toàn bị đảo loạn, hiện tại hắn không thể không vạch ra lộ tuyến chạy trốn mới, nhưng tiền đề là cần phải xông ra khỏi chỗ này.
Xe cảnh sát ở bên ngoài đem lối ra lớp lớp bao vây, một tên cảnh sát cầm loa hướng vào phía trong hò hét gì đó. Nhưng Mười Một và Hầu Tử đều nghe không hiểu, Lãnh Dạ cũng không có hứng thú đi phiên dịch. Nghĩ ra cũng không ngoài kêu gọi bọn họ hạ vũ khí đầu hàng để hưởng khoan hồng.
Mỗi một chiếc xe cảnh sát phía sau đều có vài tên cảnh sát ẩn núp, mỗi nòng súng đều nhắm chuẩn lối ra duy nhất của căn cứ dược phẩm.
Đột nhiên, một quả lựu đạn từ bên trong ném ra, quả lựu đạn xanh đen trong tầm mắt của đám cảnh sát Tiểu Trùng quốc ngày càng lớn, cũng không biết là ai trước tiên kêu lớn, tiếp đó một đám lớn cảnh sát chen nhau lùi lại.
- Oành!
Lựu đạn rơi vào cánh cửa của một xe cảnh sát nổ tung, dẫn theo thủy tinh vỡ từ chiếc xe bắn ra bốn phía. Đám cảnh sát Tiểu Trùng quốc chưa kịp chạy trốn ở gần đó lập tức bị thương mất mấy người. Tình cảnh bắt đầu sinh ra hỗn loạn, vài tên cảnh sát cũng không kể nguy hiểm vội vàng tiến lên mang đồng đội bị thương kéo ra.
Tiếp sau đó, quả thứ hai, quả thứ ba... thủ lôi liên tiếp từ bên trong phóng ra, những tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên.
Cùng lúc đó cảnh sát Tiểu Trùng quốc bắt đầu phản kích. Đạn như mưa xả vào trong hầm ngầm, không cần biết rằng dưới góc bắn này đạn không thể trúng một người nào.
Mười Một trốn sau một cột đá một bên thỉnh thoảng bắn ra vài phát, một bên ngầm tính toán thời gian. Hầu Tử ở phía sau điên cuồng ném lựu đạn, chỉ cần là việc có thể giết người, hắn đều cảm thấy rất hứng thú. Lãnh Dạ lại trốn ở sâu hơn, nửa ngồi sau một chậu bonsai cầm một khẩu súng tự động, may mà khoảng cách giữa hai bên không xa, khẩu súng tự động còn có thể tạm sử dụng. Nhưng dù sao hắn là người sử dụng quen súng ngắm (B46), đột nhiên cầm súng tự động rất không quen tay.
- Hầu Tử, chúng ta lên.
Mười Một lao lên trước, Hầu Tử lấy ra quả lựu đạn thứ hai mươi chín rồi xách theo súng đột kích quát to một tiếng chạy theo Mười Một đồng thời lao ra.
Mười Một vừa chạy ra khỏi cửa chính của cơ sở thì ngã người xuống đất, rất xảo diệu né qua một loạt đạn đang “vãi” tới, cả người giữa không trung, súng trong tay liên tục bắn ra xối xả. Kỹ thuật bắn súng của Mười Một rất chuẩn, hơn nữa hắn không lãng phí một viên đạn nào, mỗi một viên đạn của hắn sau khi rời khỏi nòng khẳng định phải bắn trúng một người, hơn nữa đều là trực tiếp bắn vỡ đầu.