Chương 200: Hủy Diệt “Siêu Não” (2) Hơn trăm người cầm súng chậm rãi hướng vào trung tâm. Chúng đang tiếp cận một xe đột nhiên xuất hiện một mồi lửa, đồng thời một chiếc xe “Oanh” một tiếng bắn ra ngoài, các xe bên cạnh cũng liên tiếp nổ mạnh, mảnh thủy tinh cùng các miếng sắt bay ra khắp nơi, nhìn hơn trăm binh lính nhất thời bị thương, bọn lính la hét rồi sau đó nhanh chóng rút lui ra phía sau. Chỉ trong chốc lát mà hơn trăm binh lính bị thương, năm mươi tới sáu mươi người bị chết tại chỗ, tổn thất phân nửa.
Binh sĩ Tiểu Trùng quốc cũng không nghĩ tới Mười Một sử dụng tới chiêu này, nhất thời không làm gì được chỉ có thể trốn ở phía xa xa mở miệng mắng to mà thôi.
Lửa nhanh chóng lan ra, ngổn ngang xe cảnh sát ở đó đều bị thiêu hủy hết, cuồn cuộn khói đen bốc lên tận trời, bao trùm cả chiến trường.
- Hãy báo cho cấp trên nhanh lên.
Trường Tín thượng úy kêu lên:
- Địch nhân phóng hỏa ngăn trở tầm mắt chúng ta.
Thanh Đạo cắn răng nói:
- Dừng lại, hãy dùng mặt nạ phòng độc rồi đi vào trong đó bắt cho ta.
- Nhưng chúng ta không thấy địch nhân, nếu mà vào như vậy thì binh sĩ đi vào sẽ rất là nguy hiểm.
Thanh Đạo quát:
- Nếu như mà hắn chạy mất thì cái này trách nhiệm ngươi có thể gánh được hay không?
Trường Tín thượng úy suy nghĩ một chút, cuối cùng xoay người lại kêu lên:
- Đội một cùng với đột năm tiếp tục bảo vệ cho đội sáu, đội bảy dùng mặt nạ phòng độc đi vào truy tung.
Mệnh lệnh vừa truyền xuống lập tức có gần 60 binh lính mang mặt nạ phòng độc cẩn thận chầm chầm tiến tới. Lửa vẫn còn đang lan tràn tùy lúc có thể có xe nổ mạnh, thế nhưng mà bọn lính chỉ có thể tiến đi vào. Khi đã có mệnh lệnh dù biết rõ là đi vào chỗ chết thì bọn họ cũng không thể lùi bước, đây chính là quân lệnh. Tại chiến trường hy sinh một số ít người để bảo vệ đa số người, loại này tình huống này sẽ thường xuyên phát sinh ra.
60 binh lính vừa mới đi vào trong màn lửa thì bên trong truyền ra dày đặc tiếng đạn bắn, nghe âm thanh thì có thể là từ hai khẩu súng đồng thời bắn ra, lúc này đám lính lập tức ngã xuống một số người, còn lại một số người cũng tránh né sau một số vật để tránh sự công kích của tử đạn.
Thanh Đạo nghĩ “Như vậy chúng ta chưa hề nhìn thấy địch nhân mà binh lính đã nhiều người ngã xuống như thế, đúng là thương vong không có ý nghĩa gì cả.”
Thanh Đạo híp mắt nhìn Trường Tín hỏi:
- Mưu kế của ngươi hiện giờ đi đâu hết mất rồi?
- Thế sử dụng “Thần Lực” đi được không?
Thanh Đạo nói:
- Không được, “Thần Lực” có trạng thái bất ổn, không thể tùy ý sử dụng.
- Dù sao chúng ta cũng đã mang tới, huống hồ lần này cấp trên cũng đang muốn chúng ta thí nghiệm một chút.
- Cấp trên cũng đã nói là một khi “Thần Lực” xuất hiện vấn đề gì thì trách nhiệm đều ở trên đầu chúng ta.
Trường Tín cắn răng nói:
- Sẽ không có điều đó xảy ra, “Thần Lực” là vũ khí bí mật nhất của Đại Trùng đế quốc chúng ta nghiên cứu ra, sẽ không xuất hiện vấn đề gì cả, hơn nữa chúng ta đã đuổi bọn cảnh sát đi chính là không muốn cho họ biết được “Thần Lực”, đúng không?
- Nhưng mà vạn nhất xảy ra tình huống gì thì trách nhiệm người nào phụ trách đây?
Trường Tín kêu lên:
- Ta sẽ chịu trách nhiệm!
- Tốt lắm!
Thanh Đạo giơ ngón cái chỉ chỉ phía sau nói:
- Nhớ kỹ lời của ngươi đó.
- Vâng!
Trường Tín sử dụng cách chào của cấp dưới rồi sau đó chạy ra mặt sau dặn dò vài tên đang canh giữ ở bên cạnh một chiếc xe để mở ra một cái hộp. Thanh Đạo đứng xa xa nhìn Trường Tín ở bên kia làm trên mặt lộ ra một tia quỷ dị ý cười.
Mười Một đứng ở phía sau màn lửa, bỏ hai tay cầm hai khẩu sung nói:
- Cuồng Triều, ta rút lui nhé.
- Tốt! Đã được hai mươi phút rồi, thời gian như vậy là đủ rồi.
Dừng một chút Cuồng Triều nói:
Ai, Trùng Võng động tác cũng thật nhanh, lại một lần nữa tổ chức phản công. Sở Nguyên, quyền khống chế căn cứ “Trùng Võng” đã bị đoạt mất rồi.
- Không sao!
Mười Một xoay người lợi dụng khói đen trở lại mặt sau rồi trốn ra phía ngoài.
Lúc này ở lính Tiểu Trùng quốc truyền ra một tiếng như dã thú gào lên.
Mười Một bỗng dưng sắc mặt biến đổi thấp giọng nói:
- Cơ nhân chiến sĩ thế hệ thứ ba!
Ngay hắn vừa nói xong thì một bóng màu đỏ nhanh chóng nhằm hướng Mười Một phóng lại.
Không có da, cơ thể hoàn toàn lộ ra ở bên ngoài, hai đồng tử màu trắng bạc. Từ hình dáng bên ngoài của kẻ đó chính là cơ nhân chiến sĩ đời thứ 3.
Tiểu Trùng quốc dám bỏ cơ nhân chíên sĩ ra, chẳng lẽ bọn họ đã tìm ra được phương pháp khống chế cơ nhân chiến sĩ?
Cơ nhân chiến sĩ mới từ màn lửa đi ra rồi đánh ngay về phía Mười Một một quyền.
Mười Một nhanh chóng giơ tay trái lên đỡ, một âm thanh trầm muộn vang lên, Mười Một cùng cơ nhân chiến sĩ đồng thời lùi về sau mấy bước, cơ nhân chiến sĩ lại tiếp tục định hướng về phía hắn công kích.
- Đáng chết!
Mười Một né tránh một kích trong lòng thầm mắng một tiếng, cơ nhân chiến sĩ sẽ không tùy ý công kích đồng loại, dù sao đi nữa thì Mười Một coi như là cơ nhân chiến sĩ. Nhưng cơ nhân chiến sĩ này lại chủ động công kích hắn, chỉ có thể nói là Tiểu Trùng quốc đã tìm ra phương pháp khống chế cơ nhân chiến sĩ.
Hắn cũng hiểu tại sao mà binh lính Tiểu Trùng quốc ở vây quanh không có lập tức công kích mà chỉ có khuyên hàng, hóa ra bọn họ muốn cho cơ nhân chiến sĩ đánh mình, một khi Tiểu Trùng quốc có thể sản xuất một số lượng lớn và có thể khống chế cơ nhân chiến sĩ, như vậy đảo quốc này thật sự là vô địch rồi.
Cơ nhân chiến sĩ nâng một xe cảnh sát đang cháy lên trên đầu rồi dùng sức ném về phía Mười Một, Mười Một dùng sức đánh một quyền vào cửa một xe khác.
- Oanh!
Một tiếng vang lên, nhất thời hai xe đã thành một khối rồi nhằm tới hướng của binh sĩ Tiểu Trùng quốc bên kia lao đi. Cơ nhân chiến sĩ sau khi ném xe cảnh sát lại tiếp tục nhằm Mười Một mà tiến lại, một bóng đen một bóng đỏ ở trong biển lửa đánh nhau sống chết.
Cùng lúc đó một toán binh lính đã tiến vào “Trùng Võng”.
- Đinh!
Cửa từ từ mở ra, một đám lính dũng mãnh tiến vào trong.
- Báo cáo!
Một binh lính kêu lên.
- Trường quan, căn cứ đã bị đặt rất nhiều bom.
Một gã mang quân hàm trung úy của Tiểu Trùng quốc cả kinh vội hỏi:
- Còn bao nhiêu thời gian?
- Chỉ còn 1 phút 23 giây.
Trung úy lập tức quát:
- Mau! Mọi người tiến vào trong bảo vệ “Siêu Não!”
Nói xong hắn cũng dẫn theo một đội tiến vào, nếu “Siêu Não” bị phá hủy thì cho dù bọn chúng có chạy ra được cũng sẽ bị xử tử, cho nên chúng tranh thủ thời gian để gỡ bom hẹn giờ, cho dù không gỡ kịp tất cả thì cũng phải bảo vệ Siêu Não không bị tổn thất.
Trung úy dẫn theo một đội vào trong nơi chứa Siêu Não thì có một gã binh lính kêu lên:
- Trường quan, mặt trên của Siêu Não cũng bị gài bom.
- Lập tưc gỡ ra.
Người kia binh linh từ mặt sau chạy ra trên tay cầm mọt cái chữ thập màu đen nói:
- Trường quan,bên ngoài tìm được cái này đồ vật.
Trung úy sắc mặt trầm xuống nói:
- Nguyên lai là Hắc Ám Thập Tự, hãy báo với cấp trên trên, chính là lính đáng thuê Hắc Ám Thập Tự.
- Tuân lệnh!
Trung úy lại hỏi:
- Mìn hẹn giờ thế nào rồi?
Đang gỡ binh lính liền nói:
- Có thể được.
Nói xong thì tiếp tục gỡ, trên mặt quả mìn hẹn giờ đang nhảy đến số “00:49” thì không nhảy nữa.
Tên binh lính kia thở ra một hơi nói:
- Hoàn hảo, những người này sử dụng chính là mìn của Đại Trùng đế quốc chúng ta, nếu không thì sẽ mất thời gian nhiều hơn.
Trung úy gật đầu cũng âm thầm may mắn đó là Hắc Ám Thập Tự sử dụng mìn của Tiểu Trùng quốc nên bọn họ mới có thể dễ dàng gỡ bỏ như vậy.
Ở bên cạnh quả bom, một binh lính đột nhiên nói:
- Đây là cái gì?
Nói xong từ lôi ra một đoạn thép mỏng như sợi tóc.
- Oanh!
Quả mìn đã đình chỉ thời gian đã nhảy lên và đột nhiên nổ mạnh, ở bên cạnh những quả bom cũng nổ theo. Thiết bị nâng đỡ của Siêu Não bị bom phá hỏng lập tức rơi xuống, sau đó nó bị khói từ các thiết bị điện tử đang cháy khác bao phủ hoàn toàn.