Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 206: Nguyệt Ảnh Giao Phong. (2)

Chương 206: Nguyệt Ảnh Giao Phong. (2)


Tay Trương Thiện đảo hướng vô lăng ở phía trước. Nhưng thân thể của hắn đã bắt đàu đảo qua một bên, chiếc xe của hắn đã rời khỏi con đường lao về phía lan can ở bên.

Mười Một một tay nắm theo túi du lịch, chân phía trước dùng sức đạp vào ghế phía trước làm bàn đạp, cả thân thể phá xuyên qua kính chắn phía sau bằng thủy tinh ở phía sau vốn đã đầy vết nứt lao ra ngòai. Cùng lúc đó, hắn nhanh chóng rút ra một khẩu súng ngắn nổ súng về phía chiếc xe đuổi theo ở phía sau, kính chắn phía trước nhất thời cũng xuất hiện những đường nứt dày đặc.

“Oành!” Chiếc xe của Trương Thiện đâm hỏng lan can bay ra ngòai, sau đó rơi xuống vách núi, một lúc sau truyền tới một đợt âm thanh rất lớn, chiếch sẽ đuổi theo phía sau cũng đồng thời phanh lại, bốn bánh xe kéo lê trên mặt đất tạo thành âm thanh chói tai xoay ngang lết về phía Mười Một.

Mười Một tiếp tục nổ súng về phía chiếc xe. Kính chắn phía trước lập tức bị vỡ tan, dường như đồng thời, một nòng súng màu đen từ của kính bên xe kia thò ra hướng về phía hắn.

Mười Một lập tức lăn sang một bên, “đoàng!” Một viên đạn bắn trúng vị trị của hắn lúc trước. Ở khoảng cách gần như thế. Uy lực của súng ngắn rất kinh người, viên đạn bắn xuống nền xi măng, vạch xuống một đường vừa sâu vừa dài, sau đó không biết bay đi đâu mất.

“Đoàng! Đoàng!...” Mười Một vừa lăn xuống đất đã nổ súng liên tiếp vào trong chiếc xe kia, nhưng hắn cũng biết, nhưng viên đạn này không hề bắn trúng đối phương. Rốt cuộc chiếc xe chỉ còn cách Mười Một khoảng cách hơn mười thước, Mười Một không nổ súng nữa, nhưng nòng súng vẫn hướng về bên trong chiếc xe. Người trong xe không nổ súng, cửa chiếc xe mở ra, một thân cảnh cao lớn từ bên trong đi ra.

Đồng tử Mười Một chợt co rút, nhạt giọng nói: “Nguyệt Ảnh.”

Trong xe chỉ có một người, mà người này là lại là thủ trưởng tiền nhiệm của Mười Một. Nhóm sát thủ “Ma Quỷ”, đội trưởng của Ám Dạ Ngũ Tổ, Nguyệt Ảnh.

Nguyệt Ảnh thản nhiên cười với Mười Một, ném khẩu súng ngắm trong tay sang một Mười Một, dùng con mắt ngưng trọng nhìn Mười Một, thanh âm đầy hấp dẫn nói: “Đã lâu không gặp, Mười Một.”

Họng súng trong tay Mười Một nhằm ngay vào Nguyệt Ảnh, nói: “Ta không nghĩ ngươi cũng tới.”

Nguyệt Ảnh đối mặt với Mười Một đang có thể nổ súng bất cứ lúc nào, nhưng lại hoàn toàn chẳng cảm thấy nguy hiểm: “Nhiệm vụ lần này đối với ta rất trọng yếu, ta không đến không được.”

Mười Một nhàn nhạt hỏi: “Giết ta?”

Nguyệt Ảnh cười cười nói: “Ngươi đã biết rồi sao?”

“Đoán thôi.”

Nguyệt Ảnh cười lắc đầu nói: “Bộ dạng của ngươi vẫn như xưa, không thay đổi chút nào.”

Mười Một đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, hỏi: “Sao ngươi biết ta ở đây?”

“Cái này còn phải đa ta bằng hữu của ngươi.” Nguyệt Ảnh hai tay để sau lưng đi tới bên bờ vách đá, thò đầu nhìn xuống dưới một chút, chiếc xe của Trương Thiện lúc này đã sớm vỡ tan. Sau đó quay người lại đối diện với Mười Một, nói: “Quả đúng là bằng hữu của ngươi, gặp chúng ta mai phục còn có thể ung dung phản kích, giết hết người của chúng ta rồi mới rút lui. Hừ, đặc biệt là tên tiểu đệ bỏ trốn cùng ngươi, thật sự quá biến thái, cứ dĩ thương bác thương (lấy vết thương đổi vết thương) , không giết sạch đối thủ quyết không chịu rời đi. Còn có tay bắn tỉa cũng rất lợi hại, Mười Một, ngươi kiếm tên bắn tỉa này ở đâu?”

Mười Một không đáp mà hỏi lại: “Vậy ngươi thì sao?”

“Ta ư?” Nguyệt Ảnh nhàn nhạt cười nói: “Ta không ra tay, mặc dù ta có thể giết bọn họ rất dễ dàng, nhưng nhiệm vụ của ta chỉ là ngươi.” Nguyệt Ảnh chỉ tay về phía Mười Một.

Mười Một nhàn nhạt hỏi: ”Ngươi theo dõi bọn họ ư?”

“Đúng vậy.” Nguyệt Ảnh chỉ xuống vách núi nói: “Bọn họ sau khi tiếp xúc với người này được an bài lên một con tàu để rời đi, ta vẫn theo dõi người này, sau đó thì tìm ra ngươi.”

“Sao ngươi không giết bọn hắn?”

Nguyệt Ảnh nhún vai nói: “Nhiệm vụ của ta chỉ là ngươi thôi.”

“Những người khác thì sao?

“Cũng vậy. Nhiệm vụ của ngũ tổ chúng ra chỉ có một, chính là mang thi thể của ngươi trở về. Tuy nhiên nhiều người quá thì dễ dàng lộ hành tung, không bằng để cho bọn họ chết bớt đi, càng làm ngươi mất cảnh giác. Ha ha.”

Mặt Mười Một không chút biểu tình nói: “Vậy thì không còn ngũ tổ nữa rồi.”

“Sai rồi.” Nguyệt Ảnh lắc đầu nói: “Chỉ cần ta còn tồn tại thì ngũ tổ cũng vĩnh viễn tồn tại. Huống hồ, ngũ tổ trừ ngươi và ta thì ngoài ra không có một ai là tinh anh chân chính, không bằng đổ máu sớm một chút.”

Mười Một cười nhạt, chỉ là cười mà da mặt không cười. Sau khi Mười Một gia nhập, bên trong Ám Dạ Ngũ Tổ, kể cả Mười Một và Ảnh Nguyệt tổng cộng có mười lăm người, trước khi Mười Một phản bội nhiệm vụ đã chết đi bảy người, ở Tiểu Bản thì lại bị Mười Một, Lãnh Dạ và Hầu Tử giết chết Cuồng Đao và hai người khác. Lúc này trong ngũ tổ còn lại kể cả Nguyệt Ảnh chỉ còn bốn người. Sau đó số người mai phục Lãnh Dạ và Hầu Tử có ba người, kết quả là ngoại trừ Ảnh Nguyệt thì tất cả đã bị tiêu diệt. Lấy hai đấu ba, chỉ tổn thất một ít hacker không có năng lực chiến đấu, có thể nói Lãnh Dạ và Hầu tử cũng không hề kém thành viên của Ám Dạ ngũ tổ. Tuy nhiên cũng may mắn là lúc ấy Ảnh Nguyệt không ra tay, nếu không kết quả sẽ phải thay đổi rồi.

Mặc dù Mười Một và Ảnh Nguyệt ở cùng một nơi trong khoảng thời gian một năm, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy Ảnh Nguyệt ra tay, bởi vì cho tới bây giờ Ảnh Nguyệt chưa phải chấp hành nhiệm vụ nào cho mình. Thậm chí hắn cũng không biết rốt cuộc Ảnh Nguyệt là chiến sĩ hệ gì, lúc nãy khi xe đang chạy với tốc độ cao hắn còn có thể dùng súng ngắm được vậy hẳn là có thể xem hắn như tay bắn tỉa, nhưng hắn lại có thể vứt bỏ súng ngắm, tự tin áp sát khoảng cách với Mười Một, hắn dựa vào cái gì mà có thể tự tin như vậy? Một tay bắn tỉa căn bản không có khả năng nào đối mặt trong khỏang cách gần với kẻ cận chiến được, việc đó không khác nào muốn chết.

Mười Một nhìn Ảnh Nguyệt, hỏi: “Nhiệm vụ của Tiêm Nhận chính là cướp lấy nghiên cứu của Sâm Tá Mộc Mộc phải không?”

Nguyệt Ảnh lắc đầu nói: “Đó là việc của bộ phận gián điệp, tổ Tiêm Nhận có nhiệm vụ khác. Tuy nhiên dường như bộ phận gián điệp cũng bị thất bại rồi, tư liệu nghiên cứu đã dược các ngươi mang đi rồi phải không? Ha ha.” Dừng một chút, Ảnh Nguyệt còn nói: “Mười Một, ta phát hiện ra việc ngươi làm ngày càng có tâm cơ đó, cư nhiên biết lợi dụng chuyện này để lôi “Ma Quỷ” xuống nước, là muốn cho Tiểu Trùng quốc chĩa mũi thương về phía ‘Ma Quỷ’ hả?”

Mười Một lạnh nhạt nói: “Long quốc có một câu nói, gọi là đục nước béo cò.”

Ảnh Nguyệt bĩu môi nói: “Nghe không hiểu. Tuy nhiên ta thật sự rất bội phục ngươi, mang vụ thảm sát này đổ lên người “Ma quỷ”, buộc chúng ta phải chính diện giao chiến cùng ngươi, còn có thể khiến cho tổ chức và Tiểu Trùng quốc tranh cãi, chiêu này thật đúng là lợi hại. Là ngươi nghĩ ra sao? Hay là còn có người giúp các ngươi bày ra?”

Mười Một không đáp hỏi lại nói: “Còn một vấn đề cuối cùng.”

Nguyệt Ảnh ậm ừ nhún vai một cái.

“Tại sao các ngươi biết ta sẽ đến Tiểu Trùng quốc?”

“Đây là việc của tổ chức, ta cũng không biết. Tuy nhiên có thể nói cho ngươi một chút, chúng ta tới Long quốc chấp hành nhiệm vụ là do tổ chức cố ý tiết lộ ra, mục đích là….”

“Đoàng!” Không biết từ khi nào, trên tay Nguyệt Ảnh đã có một khẩu súng ngắn, hắn còn chưa nói xong thì đột nhiện nổ súng về phía Mười Một.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch