Âu Dương Nguyệt nhi chạy đến trước mặt Mười Một. Vừa kích động, vừa mừng rỡ, lại có chút khó tin, mãi một lúc sau mới mở miệng, nhẹ giọng nói: “Mười Một."
"Là Sở Nguyên." Mười Một lạnh nhạt nói.
Âu Dương Nguyệt nhi nở nụ cười. Cô cũng không ngại sự lạnh lùng của Mười Một, bởi vì hắn luôn luôn đều lạnh lùng và khó tiếp cận như thế. Đột nhiên lại gặp hắn, cô không kìm được, hỏi: “Anh tới tìm ta hả?"
“Không phải."
“Ồ." Âu Dương Nguyệt nhi hơi thất vọng, rồi lại cười nói: "Khó gặp anh quá, lên xe với ta được không ?"
Mười Một liếc mắt nhìn xe của Âu Dương Nguyệt nhi, bên trong xe ở ghế sau có một bảo vệ đang nhìn hắn.
“Không được." Mười Một nói: “Ta còn có việc."
Âu Dương Nguyệt nhi ngữ khí có vẻ hơi khẩn cầu nói: “Chúng ta lâu lắm chưa gặp nhau, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ……"
“Lần sau đi." Mười Một nói xong tiếp tục leo lên núi.
Mười Một không hề dừng lại
"Sở Nguyên!"
Mười Một cuối cùng cũng dừng lại. Nghiêng người nhìn cô.
Âu Dương Nguyệt nhi vừa bực mình vừa buồn cười, thật sự là một nam nhân cố chấp và cổ quái. Cô đi đến trước mặt Mười Một, nói: “Nếu ta muốn gặp anh, thì làm sao liên lạc được với anh ?"
Mười Một đưa tay về phía cô.
Âu Dương Nguyệt nhi sửng sốt một chút, rồi hiểu ra rất nhanh, vội nói: “Chờ ta một chút." Sau đó vội vàng chạy về xe lấy điện thoại di động ra, rồi vội vàng chạy trở về đưa điện thoại đó cho hắn.
Mười Một nhập vào một chuỗi số rồi trả lại, nói: "Gọi số điện thoại này." Sau đó tiếp tục lên núi mà không quay đầu lại
Âu Dương Nguyệt nhi cầm điện thoại di động, thần sắc phức tạp nhìn theo hình bóng Mười Một càng ngày càng xa. Mãi đến khi hắn khuất sau một khúc quanh không nhìn thấy nữa, cô mới thầm thở dài, một lần nữa trở lại xe của mình.
Xe tiếp tục chạy lên núi, nhưng cả con đường này không hế thấy thân ảnh Mười Một. Âu Dương Nguyệt nhi biết hắn cố tình tránh mặt mình, cô không biết hắn tại sao phải tránh mặt, chẳng lẽ hắn ghét cô thế sao ?
Có lẽ, hắn có chuyện rất trọng yếu phải làm.
Âu Dương Nguyệt nhi tự an ủi như thế, nắm chặt điện thoại di động trong tay.
Xe chạy qua, Mười Một mới từ một chỗ khuất mà đèn pha không chiếu tới đi ra. Thân ảnh cô đơn lại chìm trong bóng đêm lặng lẽ nhìn theo xe hơi khuất dần. Mười Một nhìn điện thoại di động trong tay mình, lại nhìn chiếc đèn sau nhấp nháy của chiếc xe, cuối cùng đưa tay đút nó vào túi, tiếp tục tiến tới.
Khi hai người ở hai thế giới khác nhau, làm sao phải kéo nhau cùng chịu khổ như vậy.
Tới cửa biệt thự Văn Cường, Mười Một bấm chuông. Không bao lâu sau, có ba bảo vệ từ bên trong vội vàng chạy ra. Một người trong đó đánh giá hắn từ đầu tới chân rồi hỏi: “Ngươi là ai ?"
Mười Một nói lạnh lùng: “Ta tìm Văn Cường."
“Ông chủ đã ngủ rồi, có việc nói xin ngày mai trở lại."
“Nói cho hắn biết, Sở Nguyên đến rồi."
Vẻ mặt tên bảo vệ có vẻ khó xử, nói: “Xin lỗi, chúng ta thật không thể làm như vậy."
“Đi gọi hắn đi. Hắn sẽ gặp ta."
Hai bảo vệ khác đã lộ vẻ tức giận, tên bảo vệ đầu tiên xem ra vẫn trầm ổn, nói: “Ngươi có phải có hẹn trước với ông chủ không ?"
"Phải."..
"Được, ngươi chờ một chút." Tên bảo vệ dặn dò hai bảo vệ kia vài tiếng, sau đó quay người trở vào trong biệt thự.
Vài phút sau, tên bảo vệ này vội vàng quay lại, mở cửa ngách ra nói: “Ông chủ mời ngươi vào."
Hai bảo vệ khác nhìn nhau, bọn họ không biết Mười Một, không biết đây là thần thánh phương nào, dám dựng đầu ông chủ giữa canh ba nửa đêm phải tiếp kiến hắn.
Mười Một không để ý đến ánh mắt kinh dị của bọn họ, theo tên chỉ huy bảo vệ tiến vào biệt thự. Vừa vào đến đại sảnh, Văn Cường đang mặc đồ ngủ cũng đang từ thang lầu đi xuống.
Hắn thấy Mười Một, kêu hắn ngồi xuống, cười cười nói: "Sở Nguyên, ngươi tới sớm thế."
Mười Một nói lạnh lùng: “Không thể không sớm được."
Văn Cường giật mình nói: “Xảy ra chuyện gì ?"
Mười Một nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi không biết ?"
Văn Cường khẽ lắc lắc đầu vẻ mờ mịt.
Mười Một lạnh lùng nói: "Trần gia hành động rồi."
“Hành động ?" Văn Cường nhíu mày hỏi: “Vì việc đao hội sao?"
“Ừm."
“Ta biết các ngươi diệt Đao hội, Trần Gia khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ đâu." Văn Cường đi đến quầy bar rượu, lấy ra hai ly rượu vang đỏ, nói: “Do đó ta vẫn cho người chú ý cử động của bọn họ, nhưng đến bây giờ chưa từng thu được tin tức gì."
Văn Cường cầm hai chén rượu quay lại, đưa một ly ra, Mười Một nói: “Ta chỉ uống nước."
Văn Cường cười cười, buông chén rượu, lại đi đến quầy rót một ly nước đưa cho hắn.
Mười Một tiếp nhận chén nước, nói: “Hôm nay ta bị người bắn lén, sau đó luôn luôn có người theo dõi."
Văn Cường hỏi: "Trần gia?"
“Ừm."
Văn Cường giơ chén rượu lên uống một hớp, vẻ khó xử nói: “Chuyện này ta không giúp ngươi được. Ngươi cũng biết, Trần Gia rất có đia vị ở Long Quốc, huống hồ ngươi lại thoát ly Hắc Ám Thập Tự ……".
“Không cần ngươi hỗ trợ."
“Ngươi muốn ta làm gì ?"
Mười Một chuyển chén nước sang tay trái, nói: "Đưa ta đi gặp Thần Kiếm."
“Bây giờ á ?" Văn Cường nhìn đồng hồ lớn ở phòng khách, mới hai sáng.
Mười Một uống một ngụm nước rồi nói: “Nếu ngươi không ngại."
Văn Cường cười khổ nói: “Ta không có vấn đề gì, nhưng về phía Thần Kiếm thì đi bây giờ không tiện lắm đâu. Hay là ngươi trước tiên đợi ở chỗ của ta cho đến sáng, sáng mai ta tự mình đưa ngươi đi ?"
Mười Một liếc mắt nhìn hắn, nói lạnh lùng: "Được."
Văn Cường cười cười nói: “Tốt lắm, ta kêu người an bài chỗ nghỉ cho ngươi."
“Không cần." Mười Một đặt chén nước lên trên bàn trà nói: “Ta ngồi ở đây."
Văn Cường hiểu rõ tính tình Mười Một, không kì kèo gì, nói: “Tốt lắm, có ngươi ở chỗ này ta cũng có thể ngủ ngon. Để ta phân phó một tiếng, đảm bảo không có người nào đến quấy rầy ngươi."
“Ờ."
Văn Cường đứng dậy đi ra ngoài, gọi mấy tên bảo vệ bên ngoài nói vài câu rồi quay lại, nói chuyện phiếm với Mười Một vài câu xong cáo từ đi lên lầu.
Đèn trong phòng khách rất sáng, chiếu xuống Mười Một thành một cái bóng dài. Hắn cô đơn ngồi trên ghế sofa đợi bình minh.
Mười Một cứ ngồi trên ghế sofa như vậy, nhắm mắt không nhúc nhích. Hình dáng dường như đang ngủ, cũng lại dường như tùy thời tình táo. Đến sáng sớm, đã nghe tiếng những người phục vụ dậy sớm làm cơm dọn dẹp, hắn mới mở mắt ra.
Những người phục vụ này không biết Mười Một, nhìn hắn với vẻ kỳ quái, cũng may bọn họ đều có tố chất rất, biết người có thể vào đây đều là khách của chủ nhân, do đó rất lễ phép đi qua mà không quấy rầy hắn.
Đến bảy giờ, Văn Cường mặc một bộ đồ vest chững chạc từ trên lầu đi xuống. Hắn gật đầu với Mười Một, nói: "Còn sớm, ăn sáng nhé?"
Mười Một chỉ chỉ vào miếng bánh mỳ và nửa ly sữa, đây là bánh mì và sữa mà vừa rồi người phục vụ dọn lên cho hắn.
Văn Cường cười cười, nói: “Vậy chờ ta một chút."
Lúc này, trên thang lầu một lần nữa xuất hiện tiếng bước chân, Văn Vi yêu kiều mặc bộ áo ở nhà màu trắng và một cái quần đùi xuất hiện ở trên thang lầu. Cô liếc mắt thấy Mười Một thì rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó lại lúng túng chẳng biết vì sao hắn lại ở nơi này