Khi băng mắt của Mười Một một lần nữa đã gỡ ra thì hắn đã về tới biệt thự của Văn Cường. Văn Cường vừa nhận được điện thoại liền rời công ty đến ngay, nửa đường tiếp nhận Mười Một từ tay Bàn Phật, rồi hắn đưa thẳng Mười Một về biệt thự mới tháo băng mắt ra.
Văn Cường vỗ vai hắn, cười hỏi: “Cảm giác thế nào ?"
Mười Một không trả lời hắn, chỉ là nhìn bốn phía, sau đó bình thản nói: “Ta phải đi."
Văn Cường nhìn đồng hồ, nói: “Cũng sắp hết giờ rồi, ta cũng không về công ty nữa. Ta phái người đưa ngươi đi."
Khoảng thời gian Mười Một nói chuyện với Lục Dương cũng không dài, bất quá thời gian qua lại trên đường lại rất dài, khởi hành từ sáng sớm, chỉ nói chuyện trong chốc lát đã về, thế mà đã đến ba giờ chiều rồi.
“Không cần.”Mười Một nói xong xoay người đi ra ngoài.
Văn Cường nhìn hình bóng cao ngạo của hắn, cười nhẹ rồi lắc lắc đầu. Sau khi Mười Một ra khỏi biệt thự, hắn mới hỏi: “Tiểu thư về chưa ?"
Người phục vụ ở trong nhà nói: “Tiểu thư còn chưa về."
Văn Cường khẽ nhíu mày, lập tức khoát tay ra hiệu cho người phục vụ lui xuống, nói: “Biết rồi, ngươi đi làm việc đi.”Nói xong hắn lại nhìn về phía hướng Mười Một, một trầm ngầm suy nghĩ.
Mười Một theo đại lộ đi thẳng xuống núi, mới vừa đi ngắm nhìn thì gặp phải một chiếc xe sang trọng bóng loáng. Mười Một liếc nhìn chiếc xe đó, xuyên qua lớp kính thủy tinh trong suốt, hắn thấy Văn Vi mặc áo nhung màu trắng như tuyết đang ngồi bên trong xe nhìn hắn. Mười Một nhìn sang chỗ khác, vẻ mặt lạnh nhạt tiếp tục đi thẳng đường của hắn. Văn Vi cũng không dừng xe gọi hắn lại, nhưng Mười Một có thể cảm giác được ánh mắt của cô cứ nhìn chăm chăm vào người hắn.
Một người, một xe, gặp nhau trên sơn đạo rồi tránh nhau mà qua. Không ai nói gì. Cũng không trao đổi gì, cứ thế đi lướt qua nhau.
Cảnh vừa rồi tựa như vô số những bức ảnh liên tiếp chạy qua không hề đứt quãng, không lưu lại trong lòng Mười Một chút hồi ức nào, hắn tiếp tục đi xuống dưới chân núi. Đi một lát sau, đã lại gặp một chiếc xe jeep chạy ngược chiều, nhìn bảng số thì thuộc loại xe quân đội. Thấy bản số xe, Mười Một lập tức nhìn người bên trong xe, xuyên qua kính xe có thể thấy trên hàng ghế trên đang có hai người ngồi, người lái xe không phải là Âu Dương Lâm mà hắn biết, mà là một người khác mặt rỗ mà hắn chưa từng gặp. Nhưng tay tài xế đó lại có khí chất rất trang trọng, ánh mắt nhìn thẳng thắn và dáng ngồi rất ngay thẳng, rõ ràng đây là một quân nhân. Bên người tài xế là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, cô thiếu nữ này thì Mười Một đã gặp qua. Cô là em gái của Âu Dương Lâm và Âu Dương Nguyệt nhi, Âu Dương Trữ.
Mười Một chỉ khẽ liếc mắt, sau đó dời ánh mắt tiếp tục đi tiếp. Nhưng thế giới quả là lắm việc kỳ quái. Những gì ngươi không muốn tiếp xúc, nó lại càng quấn quít lấy ngươi không tha.
"Két!”Xe jeep đang chay nhanh đột nhiên thắng gấp, dừng ngay bên người Mười Một.
Âu Dương Trữ hạ cửa sổ xe, cô thò đầu ra kêu lên: "Uy, ta nhận ra ngươi, ngươi đúng là cái tên Mười Một gì đó?"
Mười Một không quan tâm tới cô, tiếp tục đi tới.
Có thể là thái độ Mười Một trêu tức Âu Dương Trữ. Cô mở cửa xe từ trong xe nhảy xuống, chỉ vào Mười Một kêu lên: “Ngươi đứng lại cho ta !”Cùng lúc đó, tên lái xe cũng đã xuống xe, chạy đến bên Âu Dương Trữ cả người đứng nghiêm như sẵn sàng chờ lệnh.
Mười Một dừng chân, khẽ nghiêng người, ánh mắt chẳng hề có cảm tình gì nhìn cô liếc mắt, lạnh nhạt nói: “Chuyện gì ?"
Âu Dương Trữ hếch cằm đi đến phía trước Mười Một, đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, rồi hỏi: “Ngươi đi đâu? Không nghe ta nói chuyện với ngươi sao?"
Mười Một lãnh đạm nhìn cô, nói: “Tại sao phải trả lời ngươi ?"
“Ta muốn ngươi trả lời thì ngươi phải trả lời. “Tầm mắt Âu Dương Trữ chuyển qua cánh tay trái Mười Một. Đột nhiên “Di “Một tiếng rồi nói: “Anh ta không phải nói tay trái của ngươi đã đứt rồi mà? Chỉ là tay giả thôi! Còn làm bộ giống như thật nữa.”Nói rồi, Âu Dương Trữ thò tay ra định chụp vào cánh tay trái Mười Một.
Tay trái Mười Một đột nhiên vung lên, trở tay nắm được cánh tay phải của cô vặn mạnh. Cũng may Mười Một không có ý định vặn gãy tay cô, nếu không lúc này một cánh tay phải của Âu Dương Trữ đã gãy rời ra rồi. Âu Dương Trữ đau quá kêu lên một tiếng "Oa", thân thể không tự chủ được xoay ngược lại
Tên quân nhân đang đứng ở cửa xe cả kinh, vội hướng Mười Một chạy tới, nhưng vừa chạy được hai bước hắn không dám động nữa, bởi vì tay phải Mười Một đang nắm một khẩu súng, nòng súng chĩa vào trán hắn.
Mặt tên quân nhân trắng nhợt đi, cũng không dám tùy ý lộn xộn chỉ sợ ngộ thương đến Âu Dương Trữ, đứng yên tại chỗ, trầm giọng nói: “Buông tiểu thư ra."
"Được.”Mười Một buông Âu Dương Trữ ra, vứt cô về phía tên quân nhân ấy. Tên quân nhân kia vội giơ tay đỡ lấy Âu Dương Trữ đang lảo đảo, đỡ lấy cô xong thì đẩy cô sang một bên, còn mình lao về phía Mười Một.
"Phanh!”Một viên đạn xuyên thấu vai trái của quân nhân đó, bắn tiếp xuống cửa sổ sau của xe jeep đánh "Chát”Một tiếng. Miếng thủy tinh trên cánh cửa sổ nhất thời vỡ tan tành. Vết thương của quân nhân đó bắn ra một tia máu, một vài tia máu bắn cả vào mặt của Âu Dương Trữ đang đứng bên cạnh hắn, nhất thời làm khuôn mặt trắng như tuyết có thêm vài vết máu lốm đốm.
Tất cả những việc này chỉ phát sinh trong nháy mắt, Âu Dương Trữ thậm chí còn chưa kịp hiểu ra xảy ra chuyện gì, thì tiếng súng và tiếng thủy tinh vỡ vụn cơ hồ đồng thời vang lên. Trên mặt cô cảm nhận được mấy điểm nong nóng do một thứ chất lỏng bắn vào, đứng lặng người nhìn khẩu súng trong tay Mười Một còn bốc khói nhè nhè, cô cứ thế đứng lặng người không nói được lời nào
Tay phải tên quân nhân đó ôm lấy vai trái, sắc mặt tái nhợt hỏi: “Ngươi là ai ?"
"Sở Nguyên.”Mười Một buông súng mặt không chút thay đổi, tiếp tục con đường mình đang đi.
Tên quân nhân đó nhìn theo Mười Một dần dần khuất xa, sắc mặt thay đổi liên tục, cố nén ý định rút súng ra bắn lại. Hắn quay đầu nhìn về phía Âu Dương Trữ đang đứng bên cạnh, lúc này Âu Dương Trữ dường như sợ đến ngây người, ánh mắt ngây dại cứ nhìn chằm chằm vị trí lúc trước Mười Một nổ súng, cả người cứ thế đờ ra.
Quân nhân biết lúc này tuyệt đối không thể quấy rầy Âu Dương Trữ được, nếu không rất dễ dàng sinh ra rối loạn tâm thần. Hắn chỉ có cố nén cơn đau từ vai trái truyền đến, vừa chảy mồ hôi lạnh, vừa cố nén không thốt lên một tiếng rên cứ thế đứng bên cạnh Âu Dương Trữ.
Vài phút sau, toàn thân Âu Dương Trữ đột nhiên run rẩy dữ dội, trong mắt bắt đầu ứa ra nước mắt, đôi môi mỏng xinh đẹp bắt đầu run run
Quân nhân đó nhẹ giọng nói: “Tiểu thư."
Toàn thân Âu Dương Trữ một lần nữa run lên, đột nhiên mở miệng, hai tay ôm lấy hai má,
"A!!”Thét lên một tiếng.
Lúc này Mười Một cũng chưa đi quá xa, vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng kêu của Âu Dương Trữ, một súng của hắn vốn là muốn trực tiếp bắn thủng đầu tên quân nhân đó, nhưng khi nổ súng thì trong nháy mắt, hắn đột nhiên nghĩ đây là thủ hạ của Âu Dương Lâm, còn hắn với Âu Dương Lâm cũng không phải là bằng hữu, nhưng cũng không phải địch nhân. Huống hồ lúc này cũng không thích hợp gây phiền toái, cho nên mới đột nhiên thay đổi phương hướng, bắn vào vai hắn.
Mười Một cũng không biết. Rồi một phát súng này sau này sẽ đem tới cho hắn phiền toái rất lớn, nhưng cho dù hắn biết, hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ không thích phiền toái, nhưng không có nghĩa là hắn sợ.