“Ba!” một chiếc đầu đột nhiên vỡ ra, máu đỏ tươi lẫn với não tương màu trắng phun mạnh ra, nhưng mà những người bên cạnh lại không hề biến sắc. Sau khi Mười Một nổ phát súng đầu tiên, lập tức có mười người chạy về phía hắn.
“Bùm!” cách nhau bảy tám giây, lại một tiếng súng vang lên, đồng thời trong số những người đang xông tới có một người trên đầu bắn ra một đám hoa máu rồi ngã trên mắt đất, vị trí trên trán đã huyết nhục lẫn lộn.
Cho đến khi nổ phát súng thứ ba, khoảng cách với tám người còn lại đã chỉ còn cách không tới hai trăm mét. Mỏm núi lần này hắn chọn dễ thủ khó công, độ dốc của sườn núi không lớn, nếu như không phải bởi vì những người này đều là cao thủ, tin tưởng rằng lúc này ngay cả một nửa sườn núi cũng chưa chạy qua.
Mười Một buông khẩu súng bắn tỉa xuống, cầm khẩu M4A1 lên nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp bắn xuống phía dưới, lập tức liền có hai người từ trên sườn núi lăn xuống. Những người còn lại đều tự tản ra, thống nhất một mặt giơ súng lục lên bắn về phía Mười Một, mặt khác vẫn duy trì tốc độ chạy về phía hắn.
Những người này mặc dù đều là cao thủ võ học, nhưng rõ ràng là không giống như Mười Một trải qua huấn luyện sinh tử tàn khốc, bọn họ không có bản lĩnh cảm giác được trước đối với tử đạn đang bay đến. Mặc dù phản ừng và tốc độ đều rất nhanh, nhưng có nhanh hơn cũng không nhanh bằng tử đạn.
Nếu như chỉ nói về đánh nhau cận chiến, những người này không ai không phải là cao thủ, nhưng mà nếu nói về đấu súng, bọn họ thật sự là quá kém. Một chiến sĩ trải qua vô số lần sinh tử chiến đấu, có thể trong nháy mắt lúc đối phương nổ súng, trực giác nhận thấy được nguy cơ, để mà trước một bước tránh ra. Loại năng lực này sư phụ không thể truyền thụ được, chỉ có thể dựa vào chính mình không ngừng ở bên bờ sinh tử, tích lũy đủ kinh nghiệm rồi mới có thể chậm rãi lĩnh hội. Mười Một chính là như vậy, hắn từ nhỏ đến lớn đều là sống giữ giết người và bị giết, vài chục năm ma luyện mới khiến cho hắn có được bản lĩnh cảm giác trước được đó. Nhưng mà những cao thủ này lại không được “may mắn” như Mười Một, bọn họ từ nhỏ đến lớn đều là không ngừng tu luyện rồi lại tu luyện, cho dù có chiến đấu cũng là đánh tay không. Cho nên đối với tử đạn đang phóng tới, bọn họ căn bản là không biết né tránh như thế nào, cũng chỉ có thể dựa vào phản ứng bản năng mà thôi.
Mười Một hoàn toàn mặc kệ súng lục của bọn họ, bởi vì súng lục xạ trình có hạn, nhiều nhất cũng chỉ hơn mười mét, đối với khoảng cách còn đến hơn một trăm mét thì không tạo được uy hiếp gì. Sau khi dùng M4A1 tiếp tục bắn một vòng, lại có ba người lần lượt lăn xuống sườn núi. Lúc này chỉ càn lại năm người, mà khoảng cách giữa bọn họ với Mười Một cũng chỉ còn khoảng một trăm mét. Năm người này còn đang bắn tới Mười Một, đáng tiếc tử đạn còn chưa đến nơi đã hết lực rơi xuống.
Mười Một dùng vài viên tử đạn cuối cùng trong hộp đạn lại bắn trúng một người nữa, rồi liền nhanh chóng nấp vào sau một khối đá ở bên cạnh. Sau khi hắn vừa nấp vào sau tảng đá, liền có vài viên tử đạn rít lên bắn tới, bắn vào trên tảng đá. Mười Một nấp phía sau tảng đá thay vào hộp đạn mới, đột nhiên từ phía sau nhảy ra hướng về hai phương hướng khác nhau nổ vài phát súng, rồi lại lập tức nấp trở lại. Sau khi hắn vừa nấp xong đã có vài viên tử đạn bắn tới, đáng tiếc không có ngoại lệ toàn bộ bắn hụt.
“Còn lại hai người.” Mười Một nhẩm nhẩm một chút, tai vẫn nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, yên lặng tính toàn tới hai vị trí cuối cùng.
Đột nhiên, hắn cúi người nhảy về phía trước, M4A1 trong tay đồng thời nhắm về một phía xả đạn. Một cao thủ của Trần gia nhất thời không phản ứng kịp, lập tức bị bắn thành cái tổ ong. Một cao thủ cuối cùng cơ hồ là đồng thời hướng về phía Mười Một nổ súng. Mười Một lúc này đang ở trên không, tay trái tì xuống mặt đất xoay một cái, lấy tay trái làm trụ, với tư thế đầu ở dưới chân ở trên vẫn quay súng phản kích. Tử đạn của hai bên bay qua bắn lại, tử đạn bay về phía Mười Một toàn bộ đều bị hắn tránh được, mà tử đạn bắn về tay cao thủ kia không hề có một viên thất bại, toàn bộ bắn trúng. Tên cao thủ này vẫn có vẻ khó có thể tin được nhìn mấy cái lỗ máu trên người mình vẫn đang không ngừng chảy máu. Cuối cùng mang theo một tia không cam lòng chậm rãi ngã xuống.
Mười Một rất nhẹ nhàng giải quyết xong mười tên cao thủ Trần gia. Cũng không phải là do hắn quá mạnh hay là Trần gia quá kém, mà là trận chiến đấu này căn bản là Mười Một dùng sở trường cứng rắn đánh vào sở đoản của bọn họ, kết quả tự nhiên không cần suy nghĩ. Nếu nói về cận thân đánh tay không, Mười Một không có tự tin có thể cùng mười tên cao thủ chiến đấu, cho nên hắn mới lựa chọn một chỗ sườn núi như vậy làm chiến trường, có thể có đủ thời gian chậm rãi bắn chết đối phương. Cao thủ của Trần gia đều lấy luyện võ làm chính, đấu súng vốn là sở đoản của bọn họ, hơn nữa đối thủ của bọn họ lại là Mười Một từ nhỏ đến lớn chơi đùa với súng. Cho nên trận đấu này kết quả sớm đã ở trong sự liệu.
Sau khi Mười Một dùng tốc độ nhanh nhất giết sạch nhóm người đầu tiên, quay lại mỏm núi lúc trước, lúc này lại có mười mấy hai mươi mấy người chạy lên. Nguyên bản là từ khi nhóm người đầu tiên chạy tới, người ở phía dưới có thể thừa cơ thoái lui, nhưng mà tộc trưởng của Trần gia đã hạ lệnh, bất kể tổn thất thế nào cũng phải giết bằng được Băng sát thủ, lấy lại mặt mũi cho Trần gia đã mất trước đó. Chuyện của Trần Dương Phàm đã khiến cho tộc trưởng động can hỏa, tinh anh của gia tộc đã xuất ra hết, không giết được Mười Một thề không bỏ qua.
Lúc này, Trần Hải Ninh rất nhàn nhã ngồi ở bên trong xe, khóe miệng nhếch lên cười nhẹ nhìn số cao thủ không ngừng chạy lên, một nữ nhân xinh đẹp ăn mặc hở hang đang nép vào trong lòng ngực của hắn, để tay của hắn tùy ý vuốt ve mái tóc của chính mình, xuyên qua cửa kính của xe nhãn thần có chút hài hước nhìn Mười Một đứng ở trên sườn núi.
“Chúc mừng ngươi.” Người phụ nữ kia cười nhẹ nói:”Địa vị ở Trần gia sẽ lập tức cao hơn một tầng.”
Trần Hải Ninh vuốt ve mái tóc của cô, lộ ra một tia ý cười âm ngoan nói: ”Cũng quả nhiên là một tên ngu ngốc đếm đến cho ta công lao.”
Người đàn bà ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào mặt của Trần Hải Ninh, mỉm cười nói: ”Đây là nguyên nhân ngươi không chịu tạm thời thay đổi lộ tuyến sao? Ngươi chính là muốn dụ hắn ra, sau đó khiến hắn chết trong tay của ngươi, như vậy ngươi ở Trần gia lại càng có thể ngẩng đầu lên mà nói chuyện rồi.”
“Nói cái gì.” Trần Hải Ninh sắc mặt trầm xuống, nói: ”Chẳng lẽ bây giờ ta ở Trần gia lại không ngẩng đầu được hay sao?”
Người đàn bà che miệng lại si si cười nói: ”Nhân gia chỉ là so sánh thôi.” Cô dùng đầu ngón tay trắng nõn di di trên ngực Trần Hải Ninh nói: ”Chuyện của tứ đại gia tộc các ngươi ta cũng biết một chút, người từ buôn bán và từ chính trị lên địa vị trong gia đình đều không cao bằng người luyện võ, muốn ở trong gia tộc giữ lấy một địa vị, phải có một công tích rất lớn đối với gia tộc, ta nói đúng chứ?”
Trần Hải Ninh bất mãn hừ nhẹ một tiếng nói: ”Chờ ta ngồi lên vị trí tộc trưởng, cái quy củ này nhất định phải sửa lại. Cái chó má gì Dĩ võ vi tôn, cái thời đại đó thay đổi rồi, lão già ngoan cố kia tư tưởng qua lạc hậu, bọn họ vẫn còn tưởng rằng bây giờ giống như trước kia dựa vào một thân công phu là có thể thay thời đổi thế.