Chương 299: Thiên Hạ Đại Loạn 2 (2) Ông ấy bây giờ nộ hỏa rất lớn, cho nên lúc này tốt nhất ngươi đừng có gặp cha ta.”
Mười Một suy nghĩ một chút rồi nói: "Tốt lắm."
“Ừm, ta không thèm nghe ngươi nói nữa, ta còn có công việc, nếu không làm ta sẽ tìm ngươi uống rượu. Mà đây chính là số điện thoại của ngươi à?”
“Đúng vậy.”
“Tốt lắm,rồi ta sẽ gọi điện thoại tìm ngươi.”
Mười Một để điện thoại xuống thì Cuồng Triều hỏi: "Ngươi nghĩ sao về Âu Dương Bác?"
“..”
“Hợp tác với hắn thì có lợi ích gì?”
Trong mắt Mười Một hiện lên một tia tinh mang, lạnh nhạt nói: "Hữu dụng".
Theo sau lời hắn nói thì chuông điện thoại di động reo lên, từ điện thoại truyền ra giọng nói vừa mừng vừa sợ hãi của con gái: "Sở Nguyên?"
Mười Một lên tiếng nói: "Ngươi bây giờ không có làm gì chứ?"
“Ta hiện giờ không có làm gì cả, làm sao vậy?”
“Đưa ta đi gặp cha của cô.”
Âu Dương Nguyệt Nhi kinh ngạc nói: "Cha ta? Ngươi tìm cha ta để làm gì vậy?"
“Có việc”
“Sở Nguyên, ngươi đừng có đi gặp ông ấy được chứ, lần trước ngươi đả thương người của anh ta làm cho cha ta rất tức giận, làm cho đai ca cùng với tiểu muội bị mắng oan.”
Mười Một nghiêm giọng nói: "Ta gặp ông ấy có việc."
Âu Dương Nguyệt Nhi trầm mặc trong chốc lát nhỏ giọng hỏi: "Việc rất quan trọng hay sao?"
“Đúng vậy”
Âu Dương Nguyệt Nhi thở dài nói: "Được rồi,ngươi đang ở đâu? ta đến tìm ngươi."
“Nhai Sơn hoa viên.”
“Tốt, ta cách nơi đó không xa tầm 15 phút nữa ta sẽ đến nơi.”
Mười Một bỏ điện thoại xuống rồi đem mặt nạ vào đi bộ tới nhai sơn hoa viên. Nhai sơn hoa viên ở ngã tư đường, bình thường sáng sớm có rất nhiều người cao tuổi đi ra đó tập luyện.
Cuồng Triều nói: "Sở Nguyên, Âu Dương Bác biết được mọi sự việc của ngươi làm, bây giờ tìm hắn có thích hợp hay không chứ?"
Mười Một lạnh nhạt nói: "Hắn bây giờ chính là quan trọng."
“Ta biết hắn rất là quan trọng, chính là hắn với ngươi không hề có tình cảm, hơn nữa hắn rất chính trực, không có khả năng hắn vì ngươi mà trợ giúp.”
“Không cần hắn tâm lý dao động, chỉ cần hắn tâm lý biết là được.”
Cuồng Triều bất đắc dĩ thở dài, Mười Một cái gì cũng tốt chỉ có tính tình là quá cố chấp, hắn đến bây giờ vẫn chưa rõ vì sao Mười Một lại cố gắng đi tìm Âu Dương Bác, đó chính là không có ý nghĩa gì cả, nếu mà Âu Dương Bác dễ dàng bị mua chuộc như thế thì cấp trên đã không đưa chuyện này cho hắn phụ trách.
Mười Một đi tới nhai sơn hoa viên thì xe của Âu Dương Nguyệt Nhi cũng đã đi tới. Mười Một cũng không biết xe này có phải hay không của Âu Dương Nguyệt Nhi. Nhưng hắn nhận thức ở bên cạnh xe là một tiểu cô nương,tiểu cô nương này là trợ lý của Âu Dương Nguyệt Nhi, Đái Linh.
Đái Linh đứng ở bên cạnh xe, tựa hồ đang đợi người nào. Mười Một không có trực tiếp nhận, bởi vì hắn đang mang mặt nạ nên Âu Dương Nguyệt Nhi cùng với Đái Linh căn bản không có nhận ra hắn.
Mười Một chú ý tới bốn phía thì nhìn thấy có sáu, bẩy chỗ từ nơi bí mật đang giám thị xe này. Hắn biết những người là do Long gia cùng với Âu Dương Bác phái tới, Mười Một đi tới một góc không ai chú ý tới liền nhanh chóng bỏ mặt nạ rồi đi từ trong góc ra trực tiếp hướng tới xe.
Đái Linh thấy Mười Một thì trước sửng sốt một chút rồi sau đó hướng hắn phất tay, đồng thời Mười Một phát hiện có tới hai mươi ánh mắt dừng trên người hắn.
Mười Một không có làm gì chỉ đi tới xe, Đái Linh mở cửa xe sau cho Mười Một, sau đó chính mình ngồi lên trên. Nguyên là lần này Âu Dương Nguyệt Nhi đi cũng không có bảo tiêu mà để cho Đái Linh điều khiển xe,dù sao cô cũng là người của công chúng nếu cô đứng ở ngoài chờ Mười Một thì sẽ lập tức bị phụ cận người hâm mộ bao phủ cho nên Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ có để Đái Linh đứng ngoài.
Âu Dương Nguyệt Nhi hôm nay mặc một cái áo màu trắng, quần cũng vậy, trên mắt đem một cặp kính to, thấy Mười Một ngồi bên cạnh, cô lộ ra hàm răng trắng như tuyết cười nói: "Sở Nguyên."
Mười Một gật đầu nhẹ một cái coi như đáp lại.
Âu Dương Nguyệt Nhi cũng lơ đễnh, hướng Đái Linh nói: "Linh Linh cho xe đi".
Đái Linh khởi động xe rời đi nhai sơn hoa viên. Mười Một cũng chú ý tới một loạt xe phía sau đồng thời đang đuổi theo. Âu Dương Nguyệt Nhi bỏ cặp kính xuống lộ ra cặp mắt mê người, không thể phủ nhận Âu Dương Nguyệt Nhi rất đẹp, rất mê người, nếu không thì tựu không có nhiều người như vậy si mê cô vì cô mà điên cuồng.
Từng có người đã bày ra điều tra xem nữ nhân nào mà người đàn ông hi vọng có thể lấy làm vợ? Đã đưa ra kết quả một chuỗi hơn mười nữ minh tinh, mà Âu Dương Nguyệt Nhi có số phiếu điên cuồng vượt xa những người đứng sau độc chiếm ngôi đầu, dù người phía sau cũng kém cô mấy ngàn phiếu.
Âu Dương Nguyệt Nhi mặc dù rất đẹp nhưng Mười Một tựa hồ căn bản không để cô ở trong lòng, từ khi ngồi ở trong xe ánh mắt hắn vẫn nhìn ra ngoài xe.
“Sở Nguyên.”
Mười Một lúc này mới đưa ánh mắt chuyển qua bên người cô.
“Ngươi thực sự muốn gặp cha của ta chứ?”
“Đúng vậy”
“Sự việc rất quan trọng à? Ta có thể giúp ngươi nói với ông ấy ngươi không cần tự mình gặp mặt ông ta.”
Mười Một ánh mắt bình thản nhìn cô rồi thản nhiên nói: "Ngươi không giúp được."
Âu Dương Nguyệt Nhi thở dài nói: "Nói thật ta không hy vọng ngươi gặp cha ta, bất quá ...”. Cô cắn môi một chút rồi nói: "Ngươi phải đáp ứng là không cùng với cha xảy ra việc gì, cho dù hắn tức giận ngươi nói ra lời gì làm cho ngươi tức giận cũng không làm gì ông ấy có được không?"
Mười Một thản nhiên nói một câu: "Được."
Âu Dương Nguyệt Nhi suy nghĩ một chút cảm giác vẫn chưa tin tưởng khẩn thiết hỏi: "Ngươi đáp ứng ta không, ngàn vạn lần không làm cho hắn tức giận?
“Ta biết.”
Âu Dương Nguyệt Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật khi đưa Mười Một tới đây lòng cô rất loạn, một phương diện không hi vọng Mười Một gặp mặt cha mình, một phương diện không muốn cho Mười Một thất vọng. Dọc đường đi trong lòng thấp thỏm bất an cùng với mâu thuẫn, cô len lén nhìn Mười Một một chút, chính là Mười Một vẫn vẻ mặt lạnh lùng, Mười Một không có chút thây đổi vẫn chính là Mười Một trước kia. Hết lần này tới lần khác là người lạnh lùng nhưng lại làm cho cô không thể nào cự tuyệt được yêu cầu của hắn. Có lẽ hắn thực sự có chuyện trọng yếu cần cha mình hỗ trợ. Âu Dương Nguyệt Nhi tự an ủi chính mình như thế, cô không có cùng với Âu Dưong Lâm thương lượng một chút nếu không cô sẽ tuyệt không đáp ứng Mười Một, bởi vì cô không biết rất nhiều chuyện, cô càng không biết để cho Mười Một với Âu Dương Bác gặp mặt thì đáng sợ như hỏa tinh va vào địa cầu. Có lẽ không biết cũng là một hạnh phúc.
Xe đi được một nửa quốc lộ, Đái Linh xuống xe chính tự mình điều khiển xe của mình về công ty, Âu Dương Nguyệt Nhi thế vị trí của cô tiếp tục điều khiển xe hướng bộ chỉ huy quân sự tiến tới. Mà điều khiển xe Âu Dương Nguyệt Nhi không có chú ý tới ngồi ở phía sau Mười Một lặng lẽ dấu một thanh chủy thủ ngăm đen ở giầy.