Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 334: Một Màn Quỷ Dị (2)

Chương 334: Một Màn Quỷ Dị (2)
Mặc dù bị thương nặng như thế này, theo góc độ y học mà nói thì chết không thể nghi ngờ, không thể náo cứu sống được. Nhưng Mười Một lại có gen biến dị trên người, ba người bọn học đối với cơ nhân chiến sĩ cũng từng nghiên cứu qua, biết cơ nhân chiến sĩ có sức sống rấ mãnh liệt. Có lẽ đây là nguyên nhân giúp cho Mười Một có thể sống đến bây giờ, sao không thể hy vọng sẽ có kỳ tích chứ.

Lúc này Lăng Vân nói thêm:

- Bây giờ xác định có gen biến dị. Có nên thử nghiệm ACR?

ACR đã được ba người mang trở về từ Tiểu Trùng Quốc, là cơ sở để nghiên cứu. Nó trắng ra nó được dùng vào giai đoạn biến đổi gen, nếu dùng trên cơ thể người có thể kích phát sức sống mãnh liệt của cơ thể.

Đã có nghiên cứu, nếu ACR thành công, nếu tiêm vào một người sắp chết, người nà hoàn toàn có thể sống lại khỏe mạnh, thậm chí thân thể so với trước kia còn mạnh hơn, ACR đã thử nghiệm qua trên động vật nhưng chưa từng thử nghiệm trên người. Nếu ACR có thể nghiên cứu thành công, vậy quân đột của Long Quốc sẽ thành đội quân vô địch. Tưởng tượng, một đội quân liều mạng xông pha, trúng đạn ngã xuống đất, nếu không chết ngay trại trường thì chỉ cần tiêm một mũi ACR, vậy là có thể tiếp tục đứng lên, giống như không bị gì tiếp tục xông lên. Một đội quân như vậy chỉ có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung. Tuy nhiên ACR có tác dụng phụ hay di chứng hay không thì tạm thời chưa biết.

Trương Đào không lên tiến nhìn Sở Phàm, ba người trải qua một ngày dài thảo luận, cuối cùng quyết định tiêm vào đại não còn sót lại của Mười Một có thể sẽ làm hắn khôi phục lại thần trí, nói cách khác có thể khôi phục lại ý thức, cảm nhận được mọi chuyện xảy ra xung quanh. Nhưng việc này cung có chút tàn nhẫn, có nguyện ý nhìn thấy thân thể mình chỉ còn là một bộ xương đâu chứ.

Nhưng chỉ có phương pháp này mới có thể cứu sống Mười Một, chỉ cần hắn có thể hồi phục ý thức, những việc tiếp theo đó sẽ không quá khó khăn nữa. Bọn hỏ tin tưởng rằng có thể chế tạo cho Mười Một một thân thể, rồi đưa bộ não hắn vào thân thể đó. Nói cách khác chỉ cần Mười Một còn ý thức, thì vẫn còn hy vọng sống. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải phục hồi ý thức tự chủ, nếu không thì điều này căn bản không thể làm được. Cho dù bọn họ thành công di chuyển não bộ của Mười Một qua một thân thể mới thì hắn cũng chỉ là một người thực vật.

Trương Đào cùng Lăng Vân đều nhìn Sở Phàm, ba người bọn họ đều được Mười Một mạo hiểm cứu từ Tiểu Trùng Quốc về, hơn nữa hai người đều biết Mười Một cùng Sở Phàm có chút quan hệ. Cho nên nhường quền quyết định cuối cùng lại cho bà, mặc dù hai người Lăng Vân, Trương Đào rất muốn thực hiện kế hoạch này, nhưng nếu Sở phàm Phàm không đồng ý thì bọn họ cũng không có quyền tiếp tục việc di chuyển não bộ Mười Một.

Mặt Sở Phàm lộ ra vẻ thống khổ, suy nghĩ hồi lâu rồi cắn nhẹ môi hỏi:

- Nếu ACR thất bại thì sao?

Trương Đào thở dài nói:

- Hắn vĩnh viễn không thể cứu lại nữa, hơn nữa ……

Hắn liếc mắt nhìn Lăng Vân rồi nói:

- Xác suất thành công của ACR cũng chỉ có hai mươi phân trăm, dù sao

ACR vẫn còn đang trong giai đoạn thí nghiệm.

Lăng Vân vội vàng nói:

- Nhưng việc thử so với để mặc hắn bây giờ có gì khác nhau đâu. Mặc dù điện não hắn bây giờ tần suất giao động vẫn rất cao, thậm chí cao hơn người bình thường nhiều, nhưng chúng ta cũng không biết lúc nào thì điện não của hắn sẽ ngừng lại. Đến lúc đó một chút hy vọng cũng không có

Thấy Sở Phàm không nói gì, Lăng Vân lại giục:

- Tiến sĩ Sở, đa nửa tháng rồi.

Sở Phàm run rẩy một chút. Sa đó nhắm chặt hai mắt, bà biết ACR rất nguy hiểm, dù sao cũng chưa từng thí nghiệm qua trên cơ thể người. Nhưng thật sự không còn lựa chọn nào khác. Hít sâu một hơn, thanh âm run rẩy nói:

- Tiêm ACR.

Mặt Lăng Vân không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ kêu lên:

- Chuẩn bị ba đơn vị dung môi, chuẩn bị ACR.

- Vâng. Ba đơn vị đã chuẩn bị xong……

- Xác định vị trí tiêm……

- Rót ACR vào.

Phía dưới nhất thời xuất hiện một mảng màu lục, sau nửa tháng nghiên cứu đây chính là thời khắc quyết định.

- Đã hòa xong ba đơn vị.

- Cho dung dịch lạnh vào.

- Báo cáo tần số điện não.

- Điện não bình thường.

- Duy trì dưỡng khí.

- ACR chuẩn bị xong, chuẩn bị tiêm……

- Bắt đầu đếm ngược…… Mười …… Chín…… Tám……”

Trong phòng nhất thời yên tĩnh hẳn, mọi người đều khẩn trương nhìn cơ thể Mười Một đang trôi nổi trong lồng kính.

Sở Phàm nhắm chặt hai mắt lại, khóe mắt ẩn hiện dấu lệ:

- Một! Tiêm ACR.

Không còn nghe thấy tiếng thở nữa, tất cả mọi người dường như đều đình chỉ hô hấp, tập trung quan sát lồng một cây kim dai từ trong lồng kính tiến dần về phía đầu lâu bên trong.

Không khí làm cho người ta cảm giác như vừa trải qua cả thế kỷ, lại như chỉ mới có vài giây đồng hồ.

Cuối cùng, cái mà mọi người mong chờ đã tới, sau khi tiêm xong, mũi kim tiêm chậm rãi thu về.

Ngay lúc này một nữ nhân viên nghiên cứu đột nhiên kêu lên:

- Tần số điện não tăng nhanh, đã vượt qua tần số siêu Alpha, là siêu Bêta rồi.

Lăng Vân trên mặt lộ thần sắc kích động, kêu to:

- Báo cáo tần số.

- Một trăm hai trên chín mươi. (Người bình thường tần số là Alpha khoảng tám đến mười ba nhịp một dây, khi hưng phấn quá thì có thể đạt đến tần số Bêta, mười bốn đến ba mươi lần trên giây.)

Lăng Vân cùng Trương Đào khẩn trương nhìn chằm chằm lồng kính, mà Sở Phàm thì hai mắt vẫn nhắm chặt không dám nhìn.

Bỗng dưng chất lỗng trong thủy tinh tráo nổi bọt bong bóng.

Lăng Vân cùng Trương Đào sắc mặt đại biến, Lăng Vân hét lớn:

- Có chuyện rồi!

Sở Phàm cả kinh, vội mở mắt ra. Khi thấy rõ rình hình bên trong lồng thủy tinh, bà thất thanh hô lớn:

- Tại sao lại thành ra như vậy?

Một nhân viên nghiên cứu gõ nhanh vào bàn phím trên bàn, sau vài giây thì hô lớn:

- Các khớp xương, bong bóng là từ khác khớp xương mà ra.

- Không thể nào!

Lăng Vân quát to:

- Mau tìm ra nguyên nhân.

Trương Đào vỗ vỗ vai hắn, làm cho Lăng Vân tỉnh táo lại, hai tay nắm chặt, mặt đỏ lên, thở dồn dập.

Sở Phàm đẩy Lăng Vâng Vân cùng Trương Đào ra, chạy đên bên lồng kính, thần sắc thống khổ nhìn vào Mười Một bên trong lồng thủy tinh.

- Tăng thêm dung dịch làm lạnh

- Tăng thêm 500CC dung dịch làm lạnh.

- Không được thưa tiến sĩ, không cách nào khống chế bóng khí.

Lăng Vân cắn chặt răng nói:

- Cho vào dịch gen BBL.

Trương Đào sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía hắn.

Lăng Vâng trầm giọng nói:

- Đành liều thôi.

Trương Đào không nói gì, quay đầu lại tiếp tục quan sát lồng kính. Mà đứng ở bên cạnh lồng kính, Sở Phàm sớm đã nước mắt đầy mặt.

- Dịch gen BBL dung nhập thành công. Vẫn không cách nào khống chế bóng khí sinh ra.

Lăng Vân thở hổn hển mấy hơn rồi trầm giọng nói:

- Không có khả năng, ACR tiêm vào đại nảo, đầu khớp xương sao lại chịu ảnh hưởng?

- Trừ phi……

Trương Đào trâm ngâm nói:

- Trừ khi các đầu khớp xương đều còn hoạt động.

Lăng Vân hai mắt mở to, kinh ngạc nhìn Trương Đào.

Trương Đào thở dài nói:

- Ta cũng thấy kỳ quái, tại sao vụ nổ lớn như vậy, các khớp xương của hắn đều hoàn hảo không hề tổn hao gì?

Vừa nói lại vừa quay về phía Lăng Vân hỏi:

- Ông không thấy kỳ quái sao?

Lăng Vân sắc mặt có chút nghi ngờ, khó tin nhìn Trương Đào.

Trương Đào hướng về phía hắn gật đầu.

Vào lúc này, Sở Phàm đột nhiên “A!” một tiếng sợ hãi, mọi người đều nhìn về phía lồng kính.

Ngay sau trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi cực độ.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy điều gì như vậy, và có lẽ cả đời họ sẽ không quên cảnh tượng mà họ thấy được lúc này, một màn quỷ dị.

. ....

. .







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch