Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 355: Hắc Quyền Tranh Hùng 3 (2)

Chương 355: Hắc Quyền Tranh Hùng 3 (2)
ha ha…lão bất tử..”

“Lão đầu”

Sở Nguyên vẻ mặt lãnh đạm nhìn hắn đột nhiên tiến tới ,tay phải nắm thành quyền,dùng tốc độ mắt thường không nhìn thấy được đánh tới.

Lão đầu hiển nhiên không nghĩ tới Sở Nguyên không hề nói gì mà đánh là đánh,bất quá không hoảng hốt rút ra một tay, nhẹ nhàng khẽ vỗ vào tay hắn, nhìn động tác như thong thả nhưng đã ngăn được nắm tay của Sở Nguyên.

Chỉ là rất nhẹ nhàng một chút nhưng chính là tay phải Sở Nguyên bị văng ra xa xa, hắn sắc mặt thay đổi , lập tức lùi ra sau đồng thời tay trái bảo hộ phía trước.

Lão đầu cũng không có truy kích mà đứng ở tại chỗ, một ngón tay chỉ vào Sở Nguyên lộ ra bộ dáng mơ hồ nói: “ngươi .làm chi mà đánh ta? ”

Sở Nguyên lạnh giọng hỏi : “ngươi tới cùng là ai?”

“ một người lão đầu bạc,còn có thể là ai?”

Sở Nguyên biết tiếp tục nói cũng hỏi không ra bèn chân trái chỉa xuống đất làm trụ,đùi phải đánh qua. Lão đầu rất tùy ý tay trái đưa ra trước nắm được chân của Sở Nguyên. Sở Nguyên rất nhanh tưởng lui được cước nhưng như là một khối không thể động đậy. Hắn đột nhiên nhảy dựng lên đùi phải lại đánh tới.Nhưng lão đầu nắm lấy chân trái của Sở Nguyên khẽ đẩy làm cả người hắn lộn ra sau,mà công kích này cũng đã thấy tan rã.

Mặc dù bên ngòai vẻ mặt bình thản nhưng Sở Nguyên trong lòng rất lo lắng.Hắn mặc dù mỗi kích đều có giữ lại nhưng cũng tuyệt không thể dẽ dàng như vậy mà đỡ. Mà lão nhân này dễ dàng tùy ý làm cho công kích của hắn bị hóa giải. Cao thủ, lão nhân này chính là cao thủ.

Lão đầu như trước đứng nguyên tại chỗ,từ lúc Sở Nguyên tấn công đến bây giờ hắn không hề có di động quá một phân, trong miệng phun ra tửu khí vẻ mặt mơ hồ kêu lên: “Ngươi muốn lấy mạng ta? Ta không có tiền ngươi hãy tìm người khác mà cướp.”

Sở Nguyên lần nữa bày ra tư thế công kích lạnh nhạt nói : “ngươi không phải ông già bình thường.”

Lão đầu hướng hắn nói: “ta nhổ vào, nếu là lão già bình thường thì sớm đã bị ngươi giết rồi.”

Sở Nguyên tòan lực đề phòng ngòai miệng hỏi: “ngươi cố ý làm ta chú ý có mục đích gì?”

Lão đầu lăng lăng đầu hỏi : “có làm sao không?”

“Vừa rồi đi sát vào ta thì ngươi cố ý phóng hết tức giận để ta cảm nhận được có đúng không?”

Lão đầu ngước lên suy nghĩ một chút bất quá dáng vè như đứng ngủ,mà nửa ngày mới phun ra được 1 câu đầy tửu khí nói : “ta như thế nào mà không biết?”

Sở Nguyên trong mắt hiện lên một tia tinh mang nhưng không như truớc không có ra tay.

lão đầu nghiêng đầu vừa hoảng trong tay là tửu bình, nhếch miệng cười nói: “tiểu tử kia ngươi hỏa khí rất lớn. Lại uống một ngụm cho hạ hỏa.”

Hắn nói còn chưa xong thì Sở Nguyên đột nhiên một quyền đánh úp vào ngực hắn.

“Ngươi lại tới?”

Lão đầu vừa nói vừa đứng sang một bên,tay đánh vào lưng của Sở Nguyên rất nhẹ, Sở Nguyên cánh tay hơi lung lay một chút vẫn nhằm hướng ngực đánh tới.

Lão đầu sửng sốt một chút lập tức vươn tay che đường đánh của Sở Nguyên. Bình rượu trong tay lão đầu bị vỡ chỉ còn lại nửa bình, hai người giao thủ thì lão đầu trên nửa người có chút lung lay mà Sở Nguyên lui gần nửa bước.

Lão đầu trên vẻ mặt yêu thương nhìn số rượu rơi, sau đó ngước đầu lên nói: “ta với ngươi có cừu óan sao? Ngươi muốn đánh chết ta mới can tâm sao?”

Sở Nguyên hừ nhẹ hỏi: “Ngươi là ai?Sao muốn thử ta?”

“lão tử. đừng lãnh phí, đừng lãng phí...” Lão đầu dường như phát hiện rượu còn ở trong bình vươn đầu lưỡi liếm rồi mới loạng choạng thân thể nói: “ngươi vừa rồi ra đòn cũng không tệ lắm bất quá hỏa hầu kém một chút, học ở ai vậy? ”

Sở Nguyên một lời cũng không nói nhìn hắn,đột nhiên lại ra một đòn đánh tới. Lão đầu lúc này có chuẩn bị phất tay dễ dàng đỡ được. Chính là Sở Nguyên liên tục đánh tới và lão cũng liên tục đỡ đòn.

Đòn nghiêm trọng không phải người thường có thể sử dụng đến, không có trải qua năm dài khổ luyện tựu một đòn đánh cũng không ra. Chính là Sở Nguyên đòn đánh nghiêm trọng liên miên không dứt, một quyền đánh ra một quyền tiếp theo lại tới giống như cuồng phong liên tục không dứt.

Nhanh đã không đủ hình dung tốc độ của hai người, một người công một người thủ, bốn cánh tay cũng là bay nhanh như vờn mây. Nếu giờ phút này có người bên cạnh xem dám chắc chấn động bởi vì rơi vào mắt người khác thì chỉ nhìn thấy ảnh mà không thấy được quyền thật.

Liên tục đánh ra gần hai mươi quyền Sở Nguyên mới bắt đầu chậm lại,lão đầu mới thừa dịp đưa bàn tay vào ngực Sở Nguyên trong miệng quát khẽ: “ Phá. ”

Sở Nguyên bỗng dưng trầm “ hừ” một tiếng cả người lảo đảo lui ra năm sáu bước mới miễn cưỡng dừng lại được.

Lão đầu gật gật đầu nói : “không sai. Hai mươi đòn nặng không phải người bình thường có thể đánh được. Nhìn không ra ngươi tuổi trẻ có tiềm lực thế này. Tiền đồ thật không hạn lượng.”

Sở Nguyên không nói gì mà một tay giữ ở trước ngực tay kia bày ra tư thế tấn công.

Lão đầu hòan tòan không nhìn động tác của hắn, nhắm mắt loạng choạng nói : “ ngươi chính là Long gia tâm pháp luyện cũng không sai, đáng tiếc cũng chỉ là ngoại tần tâm pháp luyện đến như thế chính là cực đỉnh rồi, ngươi còn không học thêm cái khác.”

Sở Nguyên hơi nhíu mày một chút nói: “ Long gia?cái gì Long gia? ”

Lão đầu mở to mắt hỏi: “ ngươi không biết Long gia? Có ý tứ, không biết Long gia mà luyện được ngoại tầng tâm pháp của Long gia việc này thật là có ý tứ.”

Sở Nguyên còn muốn nói nữa lúc này lão đầu đột nhiên ngáp một cái rồi nói: “ có người đến, hôm nay dừng ở đây nhé, hôm nào gặp lại ”. Nói xong cũng không để ý tới Sở Nguyên tự xoay người lung lay lảo đảo tiếp tục đi tới phía trước.

Sở Nguyên nhìn lão đầu đi xa cũng không tiếp tục công kích hắn,vẻ mặt lãnh đạm bộ dáng cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau hai người trẻ tuổi chạy tới,một người kêu lên: “ Nguyên ca, nguyên là ngươi tại đây. Quyền ca để cho chúng ta tìm ngươi để cho trận đấu lập tức bắt đầu.”

Sở Nguyên lại liếc mắt nhìn bóng lưng của lão nhân ở xa xa, xoay người một lời cũng không nói hướng quán rượu đi tới.







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch