Chương 409: Truyền Kỳ Về Băng Sát Thủ (2) Ba tháng trước, Băng Sát Thủ tái xuất chỉ nhằm vào Trần gia…”
“Trần gia?” Sở Nguyên nhớ tới. Lần đầu tiên hắn nghe Trần gia là lúc hắn đang làm việc ở Ôn Thành, bang Tinh Hội, lúc đó nghe được chữ này từ miệng của Lục đầu trọc, Tinh Hội đó dường như cũng thuộc về Trần gia. Lúc ấy Sở Nguyên nghe Trần gia thì trong lòng hơi rung động. Nhưng không hiểu đó là cảm giác gì, dù sao cũng rất quen thuộc, rồi lại rất mơ hồ.
“Ừm! Đó là Trần gia trong kinh thành tứ đại gia tộc. Tựa như những người trong tộc rất dễ dàng gây thù chuốc oán với người khác …… ai, lão Thang, ngươi đừng có nhìn ta như vậy. Chỉ cần tôi nói là Trần gia, cũng không nói tới các ngươi Long Gia đâu. “Diệp Tiêu lại giải thích cho Sở Nguyên: “Long gia cũng là một trong tứ đại gia tộc. Long Hải khách sạn cũng là một trong những sản nghiệp của Long Gia.”
Sở Nguyên khẽ gật đầu không nói gì. Diệp Tiêu nói: “ Cũng không biết Trần gia đắc tội với ai, mà có thể mời Băng Sát Thủ tới trả thù. Bất quá một lần cũng thật quá oanh động, Băng Sát Thủ chỉ một người đã đánh tan cả Trần gia.” Dừng một chút Diệp Tiêu thấp giọng nói vào tai Sở Nguyên: “ Nghe nói Băng Sát Thủ còn vào tận đại bản doanh của Trần gia tàn sát. Bây giờ Trần gia giống như thị thụ đảo hồ tôn tán (cây đổ cáo bỏ đi), đã mấy tháng nay không còn được uy phong gì ở kinh thành nữa rồi.”
Sở Nguyên hỏi tò mò: “Người Trần gia không bị giết sạch sao?”
Diệp Tiêu bật cười nói: “ Một gia tộc khổng lồ như vậy, sao có thể nói muốn diệt là diệt được. Bất quá cũng sắp rồi, Trần gia bây giờ như hổ lạc bình dương bị khuyển khi, ai cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ bọn họ. Đừng nói là người, những người lúc trước kết thù với họ khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội này, tranh thủ đá một cước.”
Ngữ khí của Diệp Tiêu mặc dù bình thản, nhưng trong ánh mắt lộ vẻ đùa cợt, từ đó có thể thấy được hắn có lẽ trước kia cũng bị Trần gia khinh khi, cũng có lẽ không thích cái bá đạo của Trần gia. Do đó đối với việc Trần gia bị diệt thì cũng có vẻ hả hê.
Sở Nguyên cũng không quan tâm đến Diệp Tiêu nghĩ gì, hắn lại hỏi: “ Còn Băng Sát Thủ thì sao?”
Diệp Tiêu nhún nhún vai: “Ai biết, chuyện của Trần gia giải quyết xong thì hắn lại mất tích. Bên ngoài đang truyền lưu rất nhiều giả định khác nhau về Băng Sát Thủ, có người nói hắn rửa tay quy ẩn, cũng có người nói hắn đã cùng Trần gia đồng quy vu tận. Cũng có người nói hắn làm cú này xong kiếm được quá nhiều tiền, bây giờ chu du vòng quanh thế giới.”
“Ngươi vừa rồi nói sinh ra rất nhiều sát thủ là như thế nào?”
“À, những người đó đại bộ phận đều làm để kiếm tiền. Bây giờ có rất nhiều người nói mình là Băng Sát Thủ, bất quá không có ai là thật cả. Biểu tượng thân phận của Băng Sát Thủ, viên đạn băng, đâu có dễ chế ra như thế.”
Sở Nguyên khẽ nhíu mày: “Đạn băng?”
Diệp Tiêu nói: “Ta cũng chưa thấy, nhưng nghe nói nó rất đặc biệt, nghe nói là một khối băng đặc chế. Khối băng bình thường để bên ngoài không bao lâu sẽ bị tan ra, nhưng viên đạn bằng băng của Băng Sát Thủ thì để ra ngoài một tuần cũng không tan. Do đó những người đó muốn giả mạo Băng Sát Thủ thì lộ tẩy ngay lập tức. Hừm, còn có một vài sát thủ chỉ dựa hơi, bọn họ cảm thấy Băng Sát Thủ quá uy phong, nên nghĩ ra việc dùng hắn để làm cho mình thành danh thôi. Rốt cuộc, cuối cùng cũng là vì tiền.”
Diệp Tiêu nói mấy câu cuối cùng, Sở Nguyên căn bản không chú ý nghe, hắn thoáng nghiêng đầu, trong miệng lẩm bẩm nói: “Băng Sát Thủ …… viên đạn băng?”
Tới đây thì tên bảo vệ nãy giờ nhìn chăm chú vào màn hình kêu lên: “Trương Hiển đã tới.”
Mọi người chỉ trỏ nói chuyện với nhau, ánh mắt đều hướng về phía một loạt màn hình. Để kiểm soát chặt chẽ, tên bảo vệ đã sắp xếp đại bộ phận màn hình nối với các camera ở lầu ba.
Lúc này, tất cả mọi người ở bên trong đều có thể thấy Trương Hiển mặc đồng phục phục vụ đang đẩy một chiếc xe phủ vải trắng đi thẳng tới trước phòng số “317”.
Tới cửa phòng “317” Trương Hiển ngẩng đầu nhìn cái camera gắn ở hành lang. Sau đó bấm chuông. Từ góc độ của camera nhìn không tới tình huống ở cửa phòng, nhưng có thể thấy Trương Hiển bâm chuông không lâu sau thì quay về cửa phòng nói chuyện một cách cung kính. Hiển nhiên là đối phương đã mở cửa phòng, nhưng không thể nghe được hai người đang nói cái gì.
Nói chuyện với nhau vài câu xong, Trương Hiển lại đột nhiên đẩy xe ly khai, vẻ mặt hơi uể oải, xem ra hành động thất bại rồi. Đối phương không cho hắn đi vào trong phòng.
Diệp Tiêu hỏi: “ Đúng là phòng đó hả?”
Sở Nguyên khẽ gật đầu, không đợi Diệp Tiêu tiếp tục đặt câu hỏi, hắn chuyển hướng Thang Lâm nói: “Tư liệu đăng kí phòng 317 đâu?”
Thang Lâm hất đầu hướng về cô phục vụ nói: “ Ừm, Tiểu Viện, tư liệu đăng kí của khách phòng 317?”
Phục vụ viên chỉ chỉ cửa, cẩn thận đáp: “Ở…… văn phòng.”
“Còn không mau đi lấy. Ai, thiệt là, vừa rồi đã bảo cho ngươi đưa tới, làm sao mà không làm vậy.”
Diệp Tiêu hướng về Thang Lâm cười cười, rồi chuyển hướng sang Sở Nguyên hỏi: “Ngươi bảo hắn đi vào phòng đó làm gì?”
“Đặt thiết bị nghe lén, ta phải biết hắn liên lạc với ai.”
Diệp Tiêu quay đầu trừng mắt liếc Thang Lâm, Thang Lâm lập tức lắc lắc hai tay nói: “Oan cho ta, khách sạn chúng ta không có đồ đó đâu.”
“Là ta mang đến đó.” Sở Nguyên bình thản nói: “Ta đưa cho hắn.”
Diệp Tiêu cười nói: “Nếu không phải biết ngươi là nhân viên của quốc vụ viện, ta còn nghĩ ngươi là đặc công nữa kìa.”
Sở Nguyên “À!” một tiếng, rồi không đáp lại. Ở Long Hồn có rất nhiều lựa chọn, bọn họ có sản phẩm công nghệ cao, hơn nữa còn có quyền ưu tiên sử dụng. Thành viên Long Hồn chỉ cần muốn là tùy thời đều có thể mang đi những sản phẩm công nghệ cao, coi như là những bồi thường của quốc gia cho những cống hiến của thành viên Long Hồn. Đương nhiên rồi, sản phẩm công nghệ cao cũng chỉ lấy trong phạm vi cho phép thôi, nếu người của Long Hồn lái xe tăng chạy khắp đường phố, khi thì xách theo tên lửa đạn đạo đi chơi thì căn bản là việc không có khả năng.
Sở Nguyên mang theo mình thiết bị nghe lén mini, còn máy thu được đặt trong một cái đồng hồ đeo tay theo một tần số mà chỉ có hắn mới nghe được, chỉ cần cài máy nghe lén vào, hắn tùy thời đều có thể sử dụng cái đồng hồ này để nghe thanh âm đầu bên kia. Hắn còn xách theo một bộ công cụ mở khóa, có thể mở được kể cả mật mã tủ sắt. Đó đều là những món rất nhỏ, mang trên người không ai có thể nhiều thấy. Trừ những thứ này còn có một cây súng ngắn Long quốc mới phát minh. Loại súng này trông khá nhỏ, nhưng uy lực lại rất kinh người, xem bộ dáng rất xinh xẻo nhưng không ngờ xạ trình có thể đạt tới hơn tám mươi thước, đáng tiếc hộp đạn chỉ có dung lượng nhỏ, chỉ có bốn phát đạn, thích hợp dùng để phòng thân thôi. Vì súng ngắn quá nhỏ, không thích hợp sử dụng tác chiến, do đó chính phủ cũng không sản xuất với số lượng lớn để cấp cho bộ đội, chỉ sản xuất để cấp cho ngành đặc công thôi, dù sao nó cũng có rất nhiều ưu điểm.
Lúc trước Sở Nguyên lấy cây này ra từ kho vũ khí còn bị Tửu Quỷ cười nhạo một trận, bởi vì Tửu Quỷ cảm thấy loại súng này chẳng có thực lực gì. Một khi gặp gỡ phải cao thủ, súng căn bản là loại vũ khí vô dụng, do đó làm gì còn thời gian giỡn với súng, còn không bằng lo mà làm sao tăng lên thực lực của mình.
Nhưng mặc kệ Tửu Quỷ nói như thế nào, Sở Nguyên vẫn luôn cố chấp lựa chọn súng. Cũng không phải để phòng thân, mà là từ tiềm thức cảm thấy đây hẳn là một cái súng dùng để tùy thân rất tốt, mặc kệ nó hữu dụng hay vô dụng. Còn công cụ mở khóa cũng như thế, khi Sở Nguyên chọn lựa căn bản không nghĩ tới công dụng của nó, chỉ là tự nhiên chọn trúng vào mấy thứ này. Ngoại trừ súng ngắn, hắn còn có một thanh chủy thủ, chính là ngày hôm qua khi hắn rời khỏi phòng Tửu Quỷ thì Tửu Quỷ đưa cho hắn. Cán và chuôi chủy thủ liền với nhau, toàn thân xanh đen, cán đao được bọc bằng một lớp vải dày, xem như chuôi. Mới nhìn qua thì thanh chủy thủ này cũng rất khó coi, có lẽ vứt ở bên đường thì chỉ có những người nhặt sắt vụn mới nguyện ý nhặt nó lên. Nhưng khi Sở Nguyên vừa lấy được thanh chủy thủ đó thì thích nó mê mẩn cả người. Cũng không phải nó có bền ngoài bắt mắt, mà bởi vì khi cầm chủy thủ trong tay thì bàn tay cầm nó ẩn ẩn cảm giác một cổ băng hàn khí tức. Sở Nguyên biết, thanh đao thoạt nhìn không ra gì, nhưng tuyệt không phải vật bình thường.