Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 418: Cuộc Chiến Tìm Sở Nguyên (2)

Chương 418: Cuộc Chiến Tìm Sở Nguyên (2)
Ánh sáng duy nhất trong phòng là ánh sáng phát ra từ màn hình máy vi tính, trừ nó ra không có nguồn sáng nào khác.

Một thân ảnh ngồi ở phía trước máy vi tính, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình. Hai tay gõ bàn phím rất nhanh. Sắc mặt của hắn rất nhợt nhạt, gần như trắng đến không có chút máu nào, tóc hắn rất dài. Trùm cả xuống mặt. Khóe miệng hắn còn ngậm một điếu thuốc lá với tàn thuốc rất dài điểm lửa đã cháy gần đến gốc rồi, nhưng chưa từng thấy hắn đi gạt tàn thuốc bao giờ. Có thể là hắn không có thời gian, cũng có thể là quên mất trong miệng có một điếu thuốc, toàn bộ tinh thần của hắn đều đặt cả vào màn hình, ngoài ra hắn không nghe thấy, không hỏi gì cả.

Bỗng dưng, trong tai nghe của hắn truyền ra một thanh âm hùng hậu, thanh âm này nói tiếng Long quốc, chỉ là tiếng đó rất bập bẹ. Bất luận kẻ nào vừa nghe cũng có thể biết ngay là hắn vừa mới học: “Cuồng Triều …… như thế nào rồi?”

Cuồng Triều vẫn gõ bàn phím rất nhanh, miệng đáp: “Đừng làm ồn. Phiền toái quá đi.”

“Ngươi …… chết đi, ta …… gấp mà ……”

“Hic hic!” Trong tai nghe truyền ra một tiếng cười đầy nữ tính, nói: “Bổn đản Hầu Tử, là ngươi muốn ta chết sớm.”

“Nhược Từ …… ngươi …… ngậm…… ta nhắm lại …… à, ồ!”

Nhược Từ hừ nhẹ một tiếng nói: “ Là ngươi muốn học tiếng Long quốc. Học mãi mà những không giống, còn chửi người ta.”

Hầu Tử nhất thời nghĩ không ra phải nói như thế nào, gấp đến độ gầm lên.

Cuồng Triều thở dài, lắc đầu tiếp tục gõ bàn phím.

Trong tai nghe lại truyền ra tiếng nữ tính kia: “Hầu Tử, đừng làm ồn nữa.”

Hầu Tử dùng Long quốc lắp bắp nói: “Hoàng …… hậu …… ngươi ……”

“Câm miệng. Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta là Hoàng Hậu, gọi ta Hàn Nguyệt Dung.”

“Hàn …… à, ồ!.” Hầu Tử lại dùng tiếng Anh lưu loát nói: “ Tên quỷ quái đó khó kêu lắm.”

Hoàng Hậu giận mắng: “ Ngươi nói lại một lần thử xem.”

Hầu Tử đầu hàng nói: “ Được rồi, ta đầu hàng, không nói chuyện với ngươi nữa, có việc quan trọng hơn. Cuồng Triều, ngươi tìm kiếm được gì rồi?”

Cuồng Triều vừa gõ, vừa thuận miệng nói: “Có người theo chúng ta tranh đoạt quyền khống chế mấy cái camera giám thị.”

“Ừm!” Nhược Từ nói tiếp: “Đối phương cũng là cao thủ, hơn nữa nhân số không ít.”

Hoàng Hậu nói: “ Làm sao đột nhiên lòi đâu ra nhiều cao thủ inte như vậy?”

Hầu Tử giở ngữ khí châm chọc ra nói: “ Năm nay, cao thủ không đáng giá nữa rồi.”

Nhược Từ một lần nữa hừ một tiếng rất mạnh, ngưng chốc lát rồi nói: “ Hắn thật còn sống không? Vụ nổ đó Cuồng Triều đã ghi lại cho chúng ta xem mà, không có khả năng có người còn có thể sống sót sau cú nổ đó.”

Hầu Tử nói vẻ bất mãn: “Ngoại trừ đại ca.”

“Nhưng ……”

“Nhất định còn sống.” Hầu Tử nói: “Thanh Ngữ nói cô đã thấy đại ca, lúc ấy còn có người đến giết hắn …… à, Cuồng Triều, những người tranh đoạt đó có thể là bọn muốn giết đại ca hay không? Bọn họ cũng tìm hắn?”

“Không biết.” Cuồng Triều nói: “Nhược Từ, ngươi bên đó tùy thời chuẩn bị xâm nhập IP của đối phương.”

“Đã sớm chuẩn bị rồi. Chỉ chờ ngươi thôi.”

Cuồng Triều nhanh chóng lôi mấy cái email đầy virus ra. Gõ rất mạnh vào bàn phím, trầm giọng nói: “Xâm nhập!”

Nhược Từ bên kia không đáp lại, chỉ nghe những tiếng gõ bàn phím rất mạnh.

Một hồi sau, chiến tranh inte bắt đầu tràn ngập.

Dùng hệ thống máy móc kiểm soát trên đường tìm kiếm Sở Nguyên cũng chỉ là biện pháp trong khi không có biện pháp. Sau khi từ miệng Thanh Ngữ biết được Sở Nguyên vẫn còn sống, Cuồng Triều và Nhược Từ tìm mọi biện pháp, nhưng thủy chung vẫn không tìm ra đầu mối gì về Sở Nguyên. Cuối cùng một hacker đột phát ý tưởng, nghĩ đến việc dùng hệ thống kiểm soát trên đường để tìm người. Mặc dù đây là một công tác khổng lồ, nhưng đối với với đám có kỹ thuật inte đạt tới mức như thế này thì chỉ là một khó khăn nho nhỏ mà thôi. Nhưng khi bọn Cuồng Triều chuẩn bị xâm nhập vào hệ thống máy vi tính kiểm soát đường bộ thì lại phát hiện còn có người đã đi trước bọn họ, chiếm cứ hệ thống kiểm soát rồi. Cho nên mới dẫn phát ra một cuộc chiến tranh đoạt như vậy.

Hàn Nguyệt Dung tắt hệ thống tai nghe. Hơi lo lắng nhìn vào bóng đêm ngoài cửa sổ.

Hầu Tử ngồi trên sofa cũng đóng hệ thống truyền thanh, hỏi: “Nghĩ gì đó?”

Hàn Nguyệt Dung quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Bọn họ có thể tìm được hắn không?”

“Nhất định được chứ.” Hầu Tử nói giọng khẳng định: “Chúng ta có hacker cao thủ thứ ba và thứ bảy. Có bọn họ hai người liên thủ, hơn nữa lại còn thêm một loạt các cao thủ hacker ở phía sau. Ở Long quốc hẳn là không có ai có thể ngăn chặn bọn họ được.”

“Nếu không phải Long quốc thì sao?” Hàn Nguyệt Dung nhắc nhở nói: “Đừng quên, nếu xếp hạng hacker thì Cuồng Triều chỉ xếp thứ ba. Trước hắn còn có hai người nữa. Cho dù không phải là hai người đó xuất mã, có mấy người đứng sau liên thủ thì Cuồng Triều chưa chắc ứng phó được.”

Hầu Tử cười khổ nói: “Ngươi dường như không hy vọng chúng ta tìm kiếm được đại ca.”

“Hừ hừ!” Hàn Nguyệt Dung trừng mắt nhìn hắn, nổi giận mắng: “Ngươi nghĩ ta là ai chứ? Nói cho ngươi biết, ta là người hy vọng có thể tìm được hắn nhất ở đây. Nhưng tìm kiếm thì cứ tìm kiếm, làm việc cũng là phải phải cẩn thận. Ngươi có biết thân phận của chúng ta một khi bại lộ ra, thì không có kết quả tốt lành gì đâu.”

“Ừm!” Hầu Tử co hai chân lên ghế, nói: “ Bây giờ Lãnh Dạ đi rồi, Cuồng Triều, Nhược Từ, một đám hacker và chúng ta đều thoát ly chính phủ, nếu bị bọn họ phát hiện, quả thật chắc chắn sẽ không buông tha chúng ta.”

Hàn Nguyệt Dung lườm hắn nói: “ Coi như hơi hơi hiểu biết.”

Hầu Tử nhếch miệng cười cười, lập tức lại thở dài.

Hàn Nguyệt Dung hỏi: “Thở dài gì thế?”

Hầu Tử lắc đầu nói: “ Chỉ là hơi đáng tiếc. Trước kia đại ca, ta, còn có Lãnh Dạ. Hơn nữa Cuồng Triều. Đại sự kiểu gì chúng ta cũng đã làm qua. Chỉ cần chúng ta bốn người liên thủ, chuyện gì đều có thể đạp bằng. Ra rất hoài niệm việc trước kia.”

Hàn Nguyệt Dung hừ nhẹ một tiếng nói: “ Đáng tiếc cái gì. Lãnh Dạ đâu có theo chúng ta, chung quy trước sau cũng phải đi thôi. Chẳng lẽ ngươi muốn có một đặc vụ bên người mới an tâm?”

Hầu Tử lắc đầu nói: “ Ta hiểu rõ hắn, mặc dù hắn làm việc cho chính phủ, nhưng tuyệt sẽ không bán đứng chúng ta đâu. Hắn vẫn là đồng bọn của chúng ta.”

“Hừ, coi chừng đồng bọn của ngươi lại hại chết ngươi.”

Hầu Tử cười nói: “Ngươi cũng là đồng bọn của chúng ta.”

Hàn Nguyệt Dung không khỏi tức giận nói: “Ta vì Sở Nguyên đã cứu ta một mạng mới nguyện ý gia nhập, nếu không chỉ bằng vài người các ngươi, ta nhìn không thấy ai hợp nhãn cả.”

“Ai, ngươi nói như vậy hả ……”

Tới đây thì trong tai nghe đột nhiên truyền ra tiếng Nhược Từ: “ Xâm nhập thành công.”

Cuồng Triều đáp: “Nhược Từ! Ngươi giúp chúng ta phòng thủ. Phòng ngừa bọn họ phản công, thuận tiện đứng giữa tiếp ứng. Chia ba người tiếp tục truy tra địa chỉ IP của bọn họ, còn lại toàn lực giành lấy quyền khống chế kiểm soát hệ thống. Tìm kiếm Sở Nguyên.”

“Được.”

Hầu Tử và Hàn Nguyệt Dung liếc mắt nhìn nhau, hai người cũng không nói nữa. Bây giờ mới là bắt đầu chính thức, mặc dù bọn họ đều là cao thủ, nhưng đối mặt với chiến tranh ảo này thì căn bản chẳng làm gì được. Cái duy nhất có thể là chờ đợi.

Đêm.

Đêm nay rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cho người ta phát lạnh.

Trong phòng tối đen, Cuồng Triều gạt tàn thuốc, tựa vào lưng ghế rít một hơi, thì thào lẩm bẩm: “Sở Nguyên, ngươi rốt cuộc ở đâu?”







trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch