Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Nhân Gian Băng Khí

Chương 422: Mười Một, Hồi Quy 1 (1)

Chương 422: Mười Một, Hồi Quy 1 (1)


Người không giống người, hồ ly không giống hồ ly, cũng không giống khỉ. Con vật trước mắt này, so với con Từ Bất Tướng(1) trong thần thoại truyền thuyết lại càng không giống.

Nó chỉ dài bằng một nắm tay. Có cái đầu giống như loài người, nhưng mũi và miệng lại rất nhọn, hai tai cũng vừa dài vừa nhọn, thật ra giống hồ ly hơn. Thân thể không phải giống hồ ly có bốn chân chấm xuống đất, mà lại giống như khỉ ngồi xổm trên mặt đất. Ở mông, thấy mọc ra một cái đuôi đầy lông lá, rõ ràng là một cái đuôi đầy lông chứ không phải chín đuôi như lời của Tửu Quỷ. Toàn thân nó từ đầu đến chân bao trùm bạch mao, trên mặt cũng đầy bạch mao. Nhưng Sở Nguyên dựa vào ánh sáng đèn đường và ánh trăng yếu ớt còn có thể thấy, dưới lớp lông trắng của nó cũng không phải là lớp da của động vật, mà là một tầng cơ bắp đỏ như máu. Trời đất, nó không có da, tất cả lông đều mọc ra từ cơ bắp.

Con vật này tuyệt không phải là Cửu Vĩ Hồ năm trăm năm trước. Vậy nó đến tột cùng là cái gì?

Cửu Vĩ Hồ tựa hồ rất sợ Sở Nguyên, cái đuôi cao cao phất phất phía sau, hai mắt xanh lè lóe lên trong bóng đêm nhìn chằm chằm vào Sở Nguyên, miệng nhe ra lộ ra một hàm răng trắng ởn, trong đó lộ ra hai cái răng nanh vừa dài vừa nhọn, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng như trẻ con khóc.

Thân thể Cửu Vĩ Hồ rất nhỏ, cho dù đứng thẳng lên vẫn chưa tới đầu gối Sở Nguyên. Song chưởng của nó đặt trước ngực vẻ đề phòng, bảo trì tư thế tùy thời có thể tiến công. Tay nó cũng rất kỳ quái, giống như bàn tay khỉ, đồng dạng có năm ngón tay linh hoạt, nhưng mỗi đầu ngón tay có một cái vuốt dài bằng nửa ngón tay. Móng vuốt này lóe lên dưới ánh trăng, làm cho người ta không nghi ngờ việc nó có thể sử dụng móng vuốt này dễ dàng rọc nát bụng người ta.

Lạnh không đủ để nói ra cảm giác của Sở Nguyên vào lúc này. Khi bị hai con mắt xanh lè của Cửu Vĩ Hồ nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy toàn thân băng giá đâm vào tận xương, đó là cảm giác từ cốt tủy phát ra. Dường như cả người bị khí tức tử vong bao trùm. Đúng, đó là khí tức tử vong. Giống như Cửu Vĩ Hồ là một tử thần, tùy thời có thể lấy mạng của hắn. Không phải lần đầu tiên Sở Nguyên có loại cảm giác này, lúc này hắn xác định đúng là buổi tối ngày hôm qua khi đến cửa sổ lầu hai thì đột nhiên có cảm giác rét lạnh tuyệt đối không phải là ảo giác, mà là do con Cửu Vĩ Hồ lúc ấy quả thật trốn từ một nơi bí mật gần đó nhìn vào hắn.

Nhưng Sở Nguyên cũng không biết, lúc này không chỉ hắn có cảm giác như vậy, mà con Cửu Vĩ Hồ cũng đồng dạng cảm thụ y như vậy. Khí tức băng giá trên người Sở Nguyên làm cho nó rất khó chịu. Trực giác cho nó biết người này rất nguy hiểm, nguy hiểm đến độ có thể lấy mạng của nó. Do đó nó không chủ động tiến công như bình thường, chỉ đề phòng cẩn thận.

Một người một thú tiếp tục giằng co như trước.

Sở Nguyên đưa tay chậm rãi đặt vào thắt lưng, bên hông hắn đang cài thanh chủy thủ. Thanh chủy thủ đó là do Tửu Quỷ đưa cho hắn, toàn thân màu xanh đen xấu xí, như một chủy thủ để rất lâu trong bảo tàng. Nhưng khi ngón tay của Sở Nguyên còn chưa chạm vào chủy thủ thì Cửu Vĩ Hồ đã ra tay trước một bước. Hai cước của nó dùng sức dậm mạnh, thân thể gầy nhỏ hóa thành một bóng trắng nhanh chóng hướng Sở Nguyên xẹt qua. Đừng thấy hình thể của nó nhỏ đến mức đáng thương, nhưng lực nhảy của nó quả thật kinh người, cú nhảy của nó phát sau mà đến trước, trong nháy mắt đã thấy xuất hiện trước mắt Sở Nguyên. Sau đó năm ngón tay đầy móng vuốt bén nhọn cào vào mặt Sở Nguyên. Nếu một trảo này mà trúng đích, đừng nói phá rách, chỉ sợ đến cả não cũng bị móc lòi ra.

Sở Nguyên không kịp rút chủy thủ, nhanh chóng nghiêng nửa người ra sau, mấy móng vuốt đó xẹt qua mũi hắn. Nhưng cơn gió lạnh vút qua làm cho hắn không khỏi cảm thấy phát lạnh.

Công kích của Cửu Vĩ Hồ không hề đứt đoạn, cú nhảy đó của nó còn chưa dùng hết, thân thể nhỏ thó giữa không trung rất nhanh lao vào Sở Nguyên. Trảo thứ nhất thất bại, trảo thứ hai của nó đã xuất ra, sau đó là trảo thứ ba, thứ bốn …… hai tay Cửu Vĩ Hồ giao thoa nhau cào như điên vào mặt Sở Nguyên. Tốc độ làm cho người ta hoa cả mắt, lưu lại ngân mang nhàn nhạt đan nhau thành một tấm lưới.

Sở Nguyên nhanh chóng thoái lui, nếu để cho con vật này chụp trúng, chỉ sợ hắn buổi tối hôm nay sẽ thành đồ ăn cho con quái vật này.

Cửu Vĩ Hồ xuất hơn mười công kích liên miên không dứt. Nhưng tất cả đều bị Sở Nguyên tránh né hết. Nó gầm nhẹ một tiếng không cam lòng. Thân thể rốt cục hết lực, bắt đầu rơi xuống.

Đồng thời, Sở Nguyên cũng triển khai phản kích. Hữu quyền của hắn nắm chặt, trên nắm đấm bao phủ đầy băng sát khí, một quyền trọng trọng đánh về phía thân thể Cửu Vĩ Hồ.

Khi nắm đấm của Sở Nguyên sắp chạm vào Cửu Vĩ Hồ, nó đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng, quất mạnh cái đuôi như đuôi khỉ ra, quấn quanh cánh tay của Sở Nguyên. Cái đuôi này tựa như một con khỉ dùng đuôi treo mình ở cành cây, còn nhánh cây đó chính là tay của Sở Nguyên.

Công kích đầu tiên của Sở Nguyên đã bị con Cửu Vĩ Hồ tránh được, nhưng sự tình chưa chấm dứt, nó kêu hai tiếng, đột nhiên xoay người chĩa mông về phía Sở Nguyên. “Phốc!” một tiếng, từ đít của nó phun ra một luồng hơi vô sắc, sau đó cái đuôi dùng sức quất mạnh, cả thân thể nó nhanh chóng rời xa Sở Nguyên.

Rắm của Cửu Vĩ Hồ không thối, nhưng rất hắc. Mang theo một mùi máu tươi. Sở Nguyên không biết Cửu Vĩ Hồ phóng ra phát rắm này có tác dụng gì, nhưng vẫn lập tức cẩn thận nín hơi. Khi không rõ là cái gì thì tốt nhất nên cẩn thận một chút, Long quốc có câu: “Cẩn thận thì có thể lái thuyền được hàng ngàn năm”. Dù sao mỗi người chỉ có một mạng.

Nhưng mặc dù Sở Nguyên đã kịp thời nín thở. Nhưng cổ xú thí đó không biết thông qua phương thức gì mà vẫn có một chút tiến vào cơ thể của hắn. Sở Nguyên chỉ cảm thấy đáo một cổ khí huyết dâng lên đại não, sau đó “Ông” Một tiếng, cả đầu bỗng trống rỗng.

Thiên địa màu trắng, hải dương màu trắng, thế giới màu trắng ……

Chỉ có hắn một người một mình tại đây trong không gian màu trắng phiêu đãng. Sở Nguyên đột nhiên cảm thấy từ đáy lòng một khoảng an tường. Nhắm mắt bay lơ lửng trong thế giới màu trắng này, thật rất muốn cứ kéo dài giấc mộng này, vĩnh viễn được ở chỗ này một mình một người, phiêu đãng.

Nơi này không có không gian, cũng không có thời gian, không biết qua bao lâu, bên tai Sở Nguyên đột nhiên vang lên một tiếng thở dài.

Hắn bỗng dưng cả kinh, đứng dậy quát “Ai?”

Một thanh âm trầm thấp vang lên bên tai hắn: “ Tại sao phải giãy dụa? Tại sao phải phản kháng? Tại sao phải tiếp tục chiến đấu?…… vốn việc này không phải là trách nhiệm của ngươi, tại sao không bỏ đi……”

Sở Nguyên nhíu nhíu mày, đề cao thanh âm kêu lên: “ Ngươi là ai?”

Thanh âm đó không trả lời hắn, ngược lại lại một lần nói: “Tại sao phải giãy dụa? Tại sao phải phản kháng? Tại sao phải tiếp tục chiến đấu?…… vốn việc này không phải là trách nhiệm của ngươi, tại sao không bỏ đi ….



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch